Thạc sĩ kinh tế mở quán bún chả xưa
11 năm làm quản lý du lịch quốc tế, 8 năm kinh doanh chứng khoán, Phan Thanh Tùng đột ngột rẽ ngang làm ẩm thực.
Tốt nghiệp ngành quản trị du lịch loại giỏi và làm việc cho một công ty lớn về lữ hành ở TP HCM, năm 2001, Phan Thanh Tùng chú ý đến thông tin tặng học bổng du học tại Australia trên báo với tiêu chí bằng cấp loại giỏi, khả năng ngoại ngữ, và cống hiến cho quốc gia sở tại. Nhưng mãi đến năm 2004, Tùng mới nhận được học bổng toàn phần chuyên ngành Kinh doanh quốc tế từ tỷ phú Mỹ Chuck Feeney, người sáng lập tập đoàn miễn thuế toàn cầu Duty Free Shoppers (DFS).
Phan Thanh Tùng tự tay đứng bếp tại quán.
Hai năm du học, Tùng có nhiều cơ hội được ở lại làm việc nhưng vẫn quyết định hồi hương vì anh cho rằng công ty cho đi học vẫn trả lương hàng tháng nên phải có trách nhiệm đền đáp.
Năm 2007, thị trường chứng khoán bùng nổ, Tùng lại chọn một thử thách mới. Anh kiếm được khá nhiều tiền từ cuộc chơi này. “Nhưng trong lòng tôi vẫn canh cánh điều gì đó. ‘Cho đi ngay từ khi còn sống’, câu nói của tỷ phú tài trợ chương trình học bổng khi đến thăm cứ ám ảnh tôi”, Tùng kể.
Đến năm 2015, trường đại học cũ ở Australia cử đoàn sang Việt Nam khảo sát về sự cống hiến của các du học sinh nhận học bổng, xem mọi người sử dụng kiến thức, mối quan hệ hiệu quả như thế nào cho công việc và cộng đồng. Sau cuộc khảo sát này, Tùng tự thấy bản thân không đóng góp gì.
“Nhìn qua nhìn lại chẳng lẽ mình lương cao, thu nhập tốt mà vẫn giữ khư khư cho mình thôi hay sao”, Tùng tự vấn và quyết định tự lập một phương án kinh doanh mà từ đó có thể đóng góp một phần cho cộng đồng.
Với kinh nghiệm làm du lịch đi đây đi đó, Tùng manh nha ý tưởng sẽ kinh doanh lĩnh vực F&B, vì cho rằng ai cũng có nhu cầu ăn uống, ngủ nghỉ. Lúc đầu anh dự định chọn kinh doanh hải sản, nên đã đi tìm hiểu thị trường này. Nhưng rồi thấy có quá nhiều chuỗi hải sản lớn, nên lợi thế cạnh tranh khó đạt mục tiêu số 1 trong lĩnh vực.
Cố vắt óc suy tính, Tùng chợt nhớ lại vì là người gốc miền Bắc, có thời gian mẹ từng mở quán bún chả, khách đến rất đông nên đem suy nghĩ kinh doanh ẩm thực bàn với mẹ và nhận được sự ủng hộ.
Video đang HOT
Đầu năm 2016, Tùng khai trương nhà hàng bún chả đầu tiên trên đường Phạm Văn Bạch, Gò Vấp. Tùng đặt tên “Hà Nội Xưa” vì muốn gợi lên hoài niệm về Hà Nội trong ký ức của mọi người, “xưa mà vẫn bắt nhịp hơi thở của thời đại”, trong đó anh chú trọng về không gian lịch lãm và chuyên nghiệp.
“Tôi khảo sát ở TP HCM chưa nơi nào có mô hình nhà hàng bún chả có sự đầu tư quy mô. Làm bún chả, có thể món ăn của mình chưa là số 1, nhưng xét tổng thể từ không gian, đến bài trí, cách phục vụ, nguyên liệu đầu vào hiện tại tôi có thể tự tin mình là số 1″, Tùng nói.
Tỷ phú Chuck Feeny – người từng cấp học bổng cho Phan Thanh Tùng tới thăm anh và gia đình.
Nhưng kinh doanh ẩm thực không dễ dàng. Tùng kể, khi mở quán anh nghĩ là có mẹ đứng hỗ trợ phía sau, ai ngờ sau 2 tuần khai trương thì mẹ bị bệnh do tuổi lớn mà đứng quán nhiều, chân bị sưng, bác sĩ khuyến cáo phải dừng ngay. Lúc đó, quán đã khá đông khách, còn Tùng thì ngay cả việc ướp thịt, pha mắm thế nào cũng không biết. Vậy là vừa làm vừa hỏi mẹ chỉ dẫn. Sau này, Tùng thấy điều ấy hoá ra lại may mắn. Anh phải tự học và thực hành, rồi từ đó sắp xếp mọi thứ đúng quy trình chứ không làm theo kiểu gia đình nữa. Kết quả là mọi thứ được giải quyết nhanh hơn, xử lý chu đáo hơn.
Tùng kể, trong chuyện kinh doanh có những điều may mắn mà trước đó anh không hề nghĩ tới. “Có một cô lớn tuổi đi ngang nhà hàng, vào không gọi đồ ăn mà khư khư đòi mình mang nước mắm cho cô thử, rồi bảo ‘chỉ được điểm 3 trên 10′. Sau đó cô bảo phải tăng cái này giảm cái kia, pha như thế này, thế kia… Tôi làm theo sự chỉ dẫn rồi đưa mẹ nếm, và được xác nhận là ngon hơn”, Tùng nói.
Khi đã vượt qua khó khăn, Tùng đúc kết kể từ khi phong trào khởi nghiệp rộ lên, ai cũng nghĩ làm F&B dễ, nhưng cạm bẫy trong lĩnh vực này luôn giăng sẵn, vì nhu cầu có, nhưng nhiều người hay làm theo cảm hứng nhất thời.
Tùng phải ngồi xuống, tự trả lời 2 câu hỏi: Một là có dành 100% thời gian cho việc mình làm không. Nhà hàng mới mở ra có vô số thứ cần phải xử lý, trong khi người đầu tư lại thích ‘chân trong chân ngoài’.
Hai là mình có phụ thuộc vào ai đó hay không? Quán nước thì phụ thuộc vào pha chế, còn quán ăn thì phụ thuộc vào đầu bếp. Nghĩa là nếu không có người đó thì mình có tự làm được? Với Tùng, anh phải tự mình trực tiếp chế biến. Khi đã có nhiều nhà hàng rồi thì xây dựng bếp trung tâm, rồi phân bổ đi các nhà hàng vệ tinh.
Bên cạnh đó phải lập kế hoạch rõ ràng, phải tăng giá theo lộ trình, chứ không theo biến động thị trường vì biên độ lợi nhuận của ngành này khấu trừ hết chi phí chỉ còn lợi nhuận 20% trước thuế.
“Lỗ lãi ở mô hình nhà hàng này mình không đặt ra mặc dù kinh doanh phải có lợi nhuận. Bởi kế hoạch mình làm dài hơi, đi với nó cả cuộc đời này chứ không phải ăn xổi. Tôi xác định 5 năm đầu là xây nền móng, làm sao không bị lỗ là tốt”, Tùng nói.
Nhưng may mắn là sau 4 năm, anh đã có 3 nhà hàng, và đều có lợi nhuận. Khi một nhà hàng đã có lãi thì mới mở tiếp và cứ như vậy “một nuôi một, hai nuôi một” để tránh dàn trải.
Thông thường nhà hàng, quán ăn chỉ cần 6 tháng là biết sống còn. Nếu đồ thị đi xuống liên tục, theo Tùng, “nên dẹp”, bởi 2 tháng đầu doanh thu thường cao vì khuyến mãi, người lạ thử, người quen ủng hộ. Đến tháng 3, 4 doanh thu đi xuống, nhưng tháng 5 và 6 bắt buộc phải bật lên kiểu hình chữ V.
Đã qua 4 năm, quyết định nghỉ việc ngày đó với Tùng thật sự khó khăn. Ngay cả gia đình, bạn bè lúc đó ai cũng phản đối, bảo “đang ngồi máy lạnh, thu nhập cao, bây giờ phải thức dậy từ 4h sáng và 12h đêm mới về”. Nhưng Tùng tự an ủi và luôn lấy câu chuyện của tỷ phú Chuck Feeney, người cấp học bổng cho anh làm niềm cảm hứng.
“Chuck Feeney là tỷ phú không có ôtô hay vật dụng xa xỉ nào. Đồ phụ kiện chỉ là cái đồng hồ 10 USD, cặp kính cũng 10 USD, nhà ở là căn hộ thuê, mặc dù ông đã quyên góp hơn 8 tỷ USD cho các hoạt động hỗ trợ giáo dục, nghiên cứu, y tế…”, Tùng nói.
Theo vnexpress
Chồng già mang đống nợ về nhà chỉ vì trót say tình nhân viên trẻ
Không lẽ đã vào cái tuổi xế chiều này mà vợ chồng tôi còn dắt nhau ra tòa li hôn?
Thấy chồng hoan hỉ, mãn nguyện tiếp đón người thân, bạn bè đồng nghiệp đến chúc mừng nhân dịp anh được bổ nhiệm giữ chức vụ giám đốc công ty sản xuất đồ bảo hộ lao động mà tôi thương anh. Để đến được cái đích mơ ước này, chồng tôi đã miệt mài cống hiến cho sự nghiệp suốt 32 năm qua. Được chứng kiến cảnh tiệc tùng, chúc tụng của mọi người với chồng mình, tôi vừa mừng lại vừa có chút chạnh lòng, khi nghĩ đến thời gian anh ngồi ở vị trí lãnh đạo công ty không còn bao lâu nữa vì chồng tôi đã qua tuổi 55 từ mấy tháng nay rồi.
Hình minh họa
Chồng tôi xuất thân từ một vùng quê nghèo nhưng nổi tiếng hiếu học. Phát huy đức tính đó anh đã cố gắng vượt khó để có được tấm bằng của trường đại học Bách khoa, để thực hiện giấc mơ đổi đời của mình. Tôi là gái phố, bố mẹ có của ăn, của để xông xênh, bố mẹ chỉ sinh có 2 anh em tôi nên chúng tôi được học hành đến đầu đến đũa. Ngày tôi quen anh là dịp giao lưu văn nghệ của sinh viên các trường đại học, tôi mới năm nhất của trường đại học Ngoại thương còn anh đang chuẩn bị làm luận án để tốt nghiệp. Cảm cái tài hát hay, đàn giỏi lại hay giúp đỡ người khác khiến tôi chủ động đến với anh mặc dù bố mẹ và cả anh trai tỏ ý không ủng hộ.
Tiền mừng cưới cũng là của hồi môn của bố mẹ dành cho tôi khi tôi đi lấy chồng đủ để tôi mua một căn hộ nho nhỏ xinh xinh của vợ chồng 2 bác công nhân về hưu nhượng lại để họ về quê sống cùng con cháu.
Hạnh phúc của tôi và chồng nâng lên gấp bội khi tôi sinh cho chồng một trai một gái cách nhau 5 năm. Chồng tôi vui 1 có lẽ bố mẹ, dòng họ của chồng vui gấp 2, gấp vì chồng tôi là con trai trưởng, là cháu đích tôn của họ tộc. Được cái trời thương 2 con của tôi không những giống bố dáng cao ráo, khỏe mạnh mà còn hưởng di truyền hiếu học của bố nên tôi chưa phải nặng lời nhắc nhở việc học của các con mà chúng hoàn toàn tự giác bảo ban nhau phấn đấu để bố mẹ vui lòng.
Đến nay thì con trai tôi đã có bằng thạc sĩ kinh tế, vợ con hiền ngoan, còn con gái tôi đã định cư ở nước ngoài cùng chồng sau mấy năm cháu và chồng cùng học đại học ở đó. Nói chung cuộc sống của gia đình tôi là ổn định rất nhiều so với mặt bằng chung và tôi nuôi hi vọng khi chồng về hưu chúng tôi có đủ tiền để mua 1 ngôi nhà khang trang mà an dưỡng tuổi già cũng như có chỗ rộng rãi đón con, cháu về sum họp khi có dịp.
Vậy mà niềm ao ước của tôi vĩnh viễn không bao giờ thực hiện được bởi chồng tôi đã âm thầm rút tiền công quỹ, khai man số lượng cùng kế toán lập khống chứng từ mà nguyên do chỉ là cung phụng cho cô thư kí trẻ mới đến công ty làm từ ngày chồng tôi lãnh đạo. Có gặp mặt cô thư kí mới biết lời đồn không ngoa khi cô quá trẻ đẹp, lịch lãm, sang trọng đến tôi làm đàn bà mà không kìm nổi sự ngưỡng mộ huống chi chồng tôi suốt ngày kề cận bên cô ấy.
Chồng mang nợ của công ty chỉ vì say tình của gái, điều mà chồng tôi nhận lỗi với tôi khi chúng tôi tìm cách giải quyết món nợ để tránh cho chồng tôi cái án trước tòa. Các con tôi biết chuyện đã lặng lẽ cùng nhau gom góp rồi vay mượn thêm bạn bè để trả nợ cho bố.
May mắn nhờ các con tôi mà chồng tôi vẫn giữ được căn hộ ngày xưa của mình nhưng cái chức giám đốc chồng tôi ngồi chưa nóng chỗ vì mới được bổ nhiệm có nửa năm đã phải trao cho nguời khác, còn chồng thì nhận quyết định nghỉ hưu sau khi gia đình tôi đã khắc phục hậu quả...
Ngọc Hà
Theo eva.vn
Thêm nhiều trường hợp có cơ hội được tuyển thẳng vào trường Công an So với Thông tư 15, Dự thảo Thông tư quy định về tuyển sinh trong Công an nhân dân đã mở rộng phạm vi áp dụng các trường hợp được ưu tiên tuyển thẳng đối với người dự tuyển vào các trường Công an nhân dân. Dự thảo Thông tư quy định về tuyển sinh trong Công an nhân dân thay thế Thông...