Tha thứ hết cho anh
Anh à, thế là em xa anh gần 3 năm rồi. Có lẽ lúc này anh đã có một người khác và em chỉ là trong ký ức của anh. Nhưng em vẫn yêu anh dù không mong chờ một ngày anh trở lại.
Anh giận em lắm phải không bởi em đã chọn xa rời anh để đi theo những gì mà tình yêu của em dành cho anh mách bảo. Em phải làm như vậy thôi. Cũng như anh đã nói với em: “Hãy làm điều gì mình cho là đúng, là điều mình cần phải làm lúc đó”.
Em đã làm như vậy đấy. Em đã làm một điều mà chính em không thể tưởng tượng được mình có thể, em trở thành một người mẹ không chồng! Và anh biết điều đấy. Nhưng anh vẫn không đến bên em, để an ủi em, để chia xẻ với em những vui buồn của nỗi niềm làm cha, làm mẹ. Đơn giản anh đã giải thích với em, vì gia đình anh không đồng ý chúng ta đến với nhau. Em không trách anh vì có lẽ anh làm như thế là có lý do. Em tự hiểu rằng: anh không còn yêu em nữa. Tất cả những gì đã qua chỉ là chốc lát nơi anh.
Trong giây phút nào đó, xa xưa, anh đã không kìm lòng được mà nói yêu em. Ai cũng có giây phút yếu lòng. Và em tha thứ cho anh. Em muốn chúng ta là những người bạn tốt như ngày nào. Anh à, hãy sống vui vẻ nhé. Thật lòng em mong anh có được người bạn đời như anh và gia đình anh mong muốn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Liệu có thể như thế nữa không
Chúng mình đã quen nhau chục năm có lẻ, nhưng những kỷ niệm chúng mình có với nhau thì đếm trên đầu ngón tay phải không anh.
Nhưng anh có biết là em yêu anh ngay từ lần đầu gặp anh, vì có lẽ bất cứ người con gái nào gặp anh cũng thích, anh không nhưng đẹp trai mà lại là con nhà giàu. Liệu có phải điều đó càng làm em thích anh đến thế không và em càng không ngờ rằng một người con gái bình thường như em lại được anh để ý, anh có biết anh là niềm kiêu hãnh của em từ ngày đó và đến cả bây giờ khi mà đã có biết bao chuyện biến đối không.
Chúng mình có duyên mà không có phận anh đến rồi đi không một lời giải thích thật sự anh làm em rất mệt mỏi và khổ sở, nhưng càng đâu khổ bao nhiêu thì em càng yêu anh bấy nhiều. Rồi anh lấy vợ, em cũng đã có một gia đình hạnh phúc, vậy sao anh không để em làm chọn nghĩa vụ của một người vợ, một người mẹ để em hết lòng với cuộc sống em đang có, sao anh tìm đến em để bao kỷ niệm bao nhiêu thương, bao đâu khổ lại ùa về làm tim em xao xuyên, cái cảm giác yêu thường và lẫn căm thù luôn ám ảnh em.
Em sợ một ngày nào đó em không giữ nổi lòng chung thuỷ với chồng em sợ những gì em đang có chính em sẽ huỷ hoại nó, em sợ lắm anh ạ. Xin anh hay quên đi những kỷ niện, xin anh hay yêu em trong lòng, vì nếu anh đau khổ thì em cũng không thể hạnh phúc được vì trái tim em đã thuộc về anh kể từ ngày chúng mình gặp nhau. Lúc nào cũng như lúc nào ngày xưa và bây giờ tình cảm của em vẫn mãi không thay đổi, nhưng con người ta không thể chỉ sống riêng cho những cảm xúc ích kỷ của mình.
Bây giờ anh cũng phải có trách nhiệm với những gì mình đã lựa chọn cho dù anh nói đó là một sai lầm lớn, nhưng anh và cả em đều không thể phủ nhận trách nhiệm một cách nhẹ nhàng thế phải không anh. Mãi yêu anh, xin anh hãy sống thật Hạnh phúc
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sao không cho anh một cơ hội Anh chưa bao giờ viết nhật kí. Nếu có buồn quá thì cũng chỉ viết xong rồi xé đi. Nhưng từ khi gặp em, anh không thể không viết, viết như một sự giãi toả, một sự giãi bày. Bao nhiêu suy nghĩ khác thường ngổn ngang trong đầu anh mà anh chẳng biết tâm sự cùng ai, anh dành những dòng này...