Tha thứ cũng cần lòng dũng cảm
Chị em gái trong nhà, lớn lên cùng một bầu sữa mẹ, cùng một vòng tay âu yếm của cha., cùng trải qua bao vui buồn của thưở ấu thơ, rúc rích kể nhau nghe những mỗi tình ngây dại, nhưng…
ảnh minh họa
Em xinh đẹp và thông minh hơn chị, thành ra em có nhiều người để ý hơn. Những người đến với em cũng thành đạt và giỏi giang. Chị, suy cho cùng, không có gì bằng em cả. Nhưng chị chưa bao giờ cảm thấy tủi thân hay ghen tỵ. Chị hài lòng với những gì chị có. Chị hài lòng với sự lựa chọn của chị – người bạn trai chân chất cùng lớn lên từ thưở chăn trâu cắt cỏ. Chồng chị không đẹp trai, không khéo léo nhưng anh chăm chỉ và thật lòng. Cuộc sống với những âu lo chất chồng, những nhọc nhằn mưu sinh và con cái, anh chị cũng đôi lần lục đục, cũng vài khi cãi vã. Nhưng rồi bằng tình yêu và thấu hiểu, mọi sự rồi cũng êm.
Người ta bảo nhà mình được hai cô con gái, cô em nhặt hết phần cô chị. Chị cũng mong như thế. Mong đời em được ấm êm. Thế nhưng, cuộc hôn nhân của em hình như đang đứng bên bờ vực thẳm, khi người đàn ông em dày công lựa chọn và hết mực yêu thương đang có biểu hiện thay lòng.
Em hỏi, hạnh phúc bé nhỏ của mình có nên tồn tại không? Có nên tha thứ hay buông bỏ cho hết mệt mỏi? Chị biết thật khó cho em khi phải đương đầu với một quyết định lớn lao như thế. Em lại còn rất trẻ, con gái em em cũng còn quá nhỏ. Chị sẽ không khuyên em: “Thôi bỏ đi.” Bởi như thế cũng có nghĩa là gián tiếp làm tan vỡ một gia đình, là đẩy con em vào cảnh thiếu cha hoặc thiếu mẹ. Chị cũng không thể bảo em tha thứ, bởi biết đâu chính điều đó sẽ làm em khổ nhiều hơn về cả sau này. Chị chỉ muốn nói với em rằng: Lỗi lầm là điều ai cũng có, chỉ có điều là to hay nhỏ, chỉ có điều là mình có thể và có muốn tha thứ hay không thôi.
Các em đã đến với nhau bằng sự tìm hiểu, bằng tình yêu, gắn bó với nhau bởi gia đình và con cái. Bên cạnh cái Tình còn có cả Nghĩa. Nếu trong em vẫn còn tình cảm và chồng em cũng còn tình cảm với em. Nếu họ mong muốn được thứ tha và em cũng muốn tha thứ cho họ. Vậy thì em à, cho người khác cơ hội, cũng có nghĩa là cho mình một cơ hội. Hạnh phúc đôi khi không giống như những gì người ta hô hào, không chỉ là yêu chiều, cưng nựng, dỗ dành, vuốt ve. Hạnh phúc, đôi khi chỉ là trong lòng cảm thấy bình an, là có người đó ở bên khi mình cần họ nhất.
Còn nếu như tất cả với em bây giờ chỉ là sự chịu đựng, dằn vặt, mệt mỏi. Và cuộc sống chung mỗi ngày đang khiến em hao mòn đi những niềm vui, thì chị nghĩ, cũng đừng nên vì con mà chịu đựng. Bởi đó chắc gì đã là sự lựa chọn tốt cho con gái của em.
Video đang HOT
Chị có cô bạn gái, cô ấy cũng từng phải đứng trước sự lựa chọn nghiệt ngã giống như em bây giờ: Giữ chồng cho mình, giữ cha lại cho con gái, hay từ bỏ để làm lại từ đầu? Đến bố mẹ, anh em ruột của cô ấy cũng bảo cô ấy: “Thôi chấp nhận một lần sai, hãy chia tay để sống một cuộc sống khác.” Mười người biết chuyện thì mười người khuyên cô ấy bỏ chồng. Kết quả bây giờ họ vẫn sống với nhau, tình hình khá ổn, và sắp đón thêm một em bé nữa.
Chị biết, bị phản bội thì đau lắm, nhất là nó lại đến từ người đàn ông mà mình yêu thương và nguyện cả đời gắn bó. Và chẳng ai ủng hộ những kẻ ngoại tình cả. Nhưng em đừng để ý quá đến những điều người ta nói, đừng quan tâm quá nhiều những lời dèm pha, dị nghị. Cuộc sống này cũng giống như facebook vậy, ai cũng có thể like status của em, bình luận vài câu, động viên vài câu, phê bình vài câu. Nhưng chẳng ai giúp em giải quyết những vấn đề mà em đang mắc phải, bởi họ cũng đang bận cập nhật những status của đời mình.
Nói vậy để em hiểu, người ta có thể khuyên bảo em, động viên em, chỉ trích em. Nhưng không ai sống thay cuộc đời em được, cũng không ai hiểu em muốn gì bằng chính bản thân em. Vậy thì tương lai của em chỉ có thể được quyết định bởi chính em mà thôi. Đôi khi, để tha thứ cho một người cũng cần lòng dũng cảm em ạ.
Tha thứ không thể làm thay đổi quá khứ nhưng nó sẽ mở ra cho em một con đường phía trước, con đường của tương lai. Và đôi khi, tha thứ cho một người, chính là cách duy nhất để ta có thể giữ người ấy ở lại. Cậu ấy đã hối hận rồi. Vấn đề của em bây giờ chỉ là: Em có muốn giữ người ấy ở lại hay không? Câu hỏi ấy chỉ có em mới có thể trả lời.
Mạnh mẽ lên nhé, em gái của chị!
Theo VNE
Bỏ rơi tôi với cái bụng bầu, 5 năm sau cả nhà anh quỵ lụy tìm tôi xin tha thứ
Tôi cũng không nghĩ ngày này lại đến sớm như vậy, hóa ra quả báo là có thật, ông trời thật sự có mắt...
ảnh minh họa
Tôi yêu Vinh từ khi học năm cuối đại học. Vinh hơn tôi 3 tuổi, lúc đó anh đang làm trong một công ty xây dựng.
Thời gian đầu mới yêu nhau, Vinh rất chiều chuộng tôi. Anh là người Hà Nội, còn tôi là con bé nhà quê, ngây thơ, giản dị. Vinh bảo chính vì tính nết này của tôi mà anh yêu thương và muốn được che chở cho tôi.
Vậy mà thời điểm tôi vừa ra trường thì phát hiện có bầu. Tôi nói với Vinh, anh dẫ tôi về nhà. Thực sự lúc đó tôi đã rất hi vọng có thể làm đám cưới, sinh con và sống cuộc đời hạnh phúc.
Ngờ đâu bố mẹ Vinh phản đối, mẹ anh chửi tôi là đồ "đào mỏ", thấy người sang bắt quàng làm họ. Loại nhà quê, "đũa mốc còn chòi mâm son". Bà còn nói chắc gì cái thai trong bụng tôi đã là máu mủ nhà này, có khi đi lang chạ ở đâu, thấy nhà bà có nhà có cửa đàng hoàng nên ăn vạ.
Tôi điếng người khi nghe những lởi xỉ nhục. Vì không chịu đựng nổi, tôi bỏ chạy khỏi nhà anh. Cả đêm hôm ấy, tôi nằm khóc, biết cuộc đời mình có lẽ chẳng ra sao...
Hôm sau Vinh đến tìm tôi, anh nói mẹ anh không đồng ý, anh không có cách nào thuyết phục được. Rồi anh bảo tôi bỏ thai, sau này rồi tính. Giây phút đó, tôi biết mình yêu nhầm, trao gửi nhầm người mất rồi.
Vinh về rồi, tôi khóc đến lặng người. Thế rồi quyết tâm dứt bỏ tất cả, tôi về quê. Nhà tôi chỉ còn mỗi mẹ, cũng may mẹ tôi không trách móc, chỉ ôm lấy tôi khóc. Bảo thôi "con dại cái mang", giờ cố gắng nghỉ ngơi, sinh con cho khỏe mạnh.
Cũng mất một khoảng thời gian dài tôi mới bớt chông chênh. Khi con hơn 1 tuổi, mẹ trông con cho tôi đi làm. Tôi phỏng vấn được vào một công ty dầu khí, lương thưởng rất khá. Cũng từ đấy, cuộc sống yên ổn, dễ thở hơn rất nhiều.
Con trai tôi lớn lên, xinh xắn, khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Tôi cũng không yêu đương ai nữa, vì xác định cả đời này sẽ ở vậy nuôi con.
Mọi thứ cứ thế trôi qua, năm con trai tôi 5 tuổi, đột ngột Vinh và gia đình anh lặn lội từ Hà Nội lên nhà tôi xin lỗi và nói muốn nhận dâu nhận cháu. Mẹ tôi không tiếp nhưng nhà Vinh cứ dai dẳng ở lại không chịu về. Mẹ Vinh bảo ân hận vì năm xưa nhẫn tâm với tôi, nay đến xin tôi cơ hội cho bù đắp.
Tôi tìm hiểu ra mới biết, Vinh đã cưới vợ nhưng không hiểu sao mãi không sinh được con nên vợ bỏ. Hóa ra đây là lí do chính, tôi thật sự căm giận vô cùng khi biết sự thật, nào có phải nhà anh ăn năn gì, chỉ vì anh không sinh được con, sợ tuyệt tự tuyệt tôn nên mới thế.
Tôi bảo với mẹ Vinh, đứa con này là con rơi con vãi, không phải máu mủ nhà bà đâu nên bà về đi. Bà ta khóc lóc, nói ngày ấy có mắt như mù nên mới đối xử với tôi như vậy.
Càng nghĩ tôi càng căm hận, bao nhiêu năm tôi cực khổ, nhà anh chưa một lời hỏi thăm, anh phụ tôi bạc bẽo như thế giờ còn mặt mũi đến đây xin nhận cháu.
Tôi bảo nhà Vinh về đi, nhưng mấy ngày nay không ai chịu về cả. Còn thuê nhà nghỉ gần nhà tôi ở, ngày nào cũng đến làm phiền. Khổ thân con tôi ngày nào cũng chứng kiến cảnh tranh giành. Tôi nên làm gì đây?
Theo Phunutoday
Em không muốn nhưng cuộc sống này bắt buộc em phải lớn lên... Mọi nỗi đau rồi cũng sẽ có ngày bị lãng quên, chỉ là thời gian để quên nó là ngắn hay dài mà thôi. Mọi sự tổn thương đến một lúc nào đó rồi cũng sẽ thành những kỷ niệm, để ta tựa vào đó trưởng thành. Và bước qua tình yêu của anh, em sẽ trở thành em ngày một hoàn thiện...