Thà rằng chồng có bồ
Em vốn chẳng phải phụ nữ đảm đang, nhưng cũng là đứa chu toàn việc nhà. Ngay ngay thường hay luẩn quẩn nghi xem ăn con gì, nâu mon gì… vây ma, cư mười ngay thi hết tám ngay chồng không ăn cơm nha.
Ảnh minh họa
Cơm không ăn nhưng gao hêt la lai tranh đi mua, đê làm gì? Dạ, để tranh thu ghe ra quan bia lũ bạn đang chờ sẵn. Mà em không hiểu, lão không ăn cơm thì giành đi mua gạo làm gì?
Em từng nghĩ tình yêu của đàn ông có đi qua cái dạ dày, nhưng mà dạ dày của lão chồng em bị đau nên ăn có vị gì đâu. Thôi thì xài tinh chất lên men của gạo cũng được, lão ấy chả từng tuyên bố, ba chén rượu bằng một bát cơm là gì. Một ngày chồng ăn đến cả lít cơm thì chắc là bổ béo rồi.
Mỗi lần động đến chồng em lại gãi đầu gãi tai, đoạn đổ riệt cho lũ đàn bà nghĩ ngắn, có hiểu gì về đại cục đâu: “Tự dưng mà công việc suôn sẻ chắc, bỗng nhiên hợp đồng, dự án béo bở chạy đến cho mình gặt hay sao… Bản thân người phải đi uống rượu, tiếp khách đã rất cực nhọc, độc hại rồi, về lại nghe vợ cằn nhằn nữa thì sống sao nổi”.
Video đang HOT
Nhưng em trộm nghĩ, những việc to lớn vỹ đại như vậy mà ngày nào cũng phải kéo nhau ra quán để bàn thì thời gian, sức khỏe đâu để mà làm.
Hôm vô tình em được mục sở thị, thì thực ra, mười buổi đi “bàn việc” thì may ra có một buổi thực sự là gặp đối tác thôi, còn lại thì đồng nghiệp “tự sướng”, anh em mời nhau, bạn bè ăn mừng, khao cái đứa bạn của bạn mới ra chơi, rồi thì trời nóng quá làm vại bia cho mát…
Nhiều lúc em lại nghĩ khôn nghĩ dại, chỉ mơ thà rằng chồng có bồ khéo lại đi một nhẽ tích cực, ít nhất thì em còn biết là lão ở đâu đó an toàn, râm mát và sung sướng nghỉ ngơi. Mỗi lần về mặt tươi hơn hớn, chứ không phải cứ rượu chè be bét như thế này, về đến nhà lão cứ phải bò lê bò càng từ ngoài cổng, rồi ôm chậu gọi tên “em Ngọc, ọc ọc” với “em Huệ, uệ uệ” nào đó, trong một trạng thái phải nói là nhơ nhuốc không bút mực nào tả xiết.
Chưa kể ngà ngà say lão cứ ta đây anh hùng, khăng khăng tự lái xe về mà không chịu gọi taxi, bao phen đo đường rồi cũng không chừa. Lão luôn làm em chỉ muốn cất trái tim vào tủ cho khỏi bị văng ra khỏi lồng ngực, mỗi khi tiễn chồng đi “có việc”.
Lão đang ở nhà loanh quanh giúp vợ, nhận được tin nhắn một cái em đã linh tính việc mấy mẹ con ăn cơm một mình, y như rằng: “Chờ tí, mười phút nữa tôi ra” và sau đó là bài ca: “Anh đi có việc tí”, vợ chả cần, chả buồn nói gì (lý ra là phải ngoan ngoãn bảo “Vâng ạ”), chỉ im lặng hoặc thở dài thôi là chồng cũng hiểu ý, gắt lên: “Anh đi có việc chứ có đi chơi đâu”, chả hiểu bàn công việc kiểu gì mà mãi mười một giờ mới về, lếch thếch như hủi, biết mô tê trời trăng gì mà đòi bàn bạc việc lớn.
Em nữ nhi hẹp hòi, nên lấy làm khó hiểu về những việc mà các đấng trượng phu đang làm, ông nào cũng muốn chuốc để đối phương say mèm, bệ rạc còn ta hỉ hả là kẻ chiến thắng. Có ai biết đâu, thua hết cả nút rồi gì, bệnh tật đầy người, gia đình lục đục. Ôi, thà rằng chồng có bồ…
Theo VNE
Em vẫn đợi anh quay về
Em luôn mong mình trở lại như trước, những tin nhắn yêu thương anh dành cho em.
"Em sẽ mãi yêu anh...cho dù sóng gió ra sao..tình cảm của em vẫn vậy..nếu một ngày anh gục ngã trên bước đi của mình..hãy nhớ rằng, em vẫn đứng đây, chờ anh quay trở về và luôn ủng hộ anh đến cuối cùng"... Đó là dòng tin nhắn cuối cùng em gửi cho anh, anh còn nhớ chứ?!
Đúng như người ta nói: "có không giữ, mất đừng tìm". Khi ta đến với nhau, em vẫn chỉ là đứa ngây thơ, chưa biết gì về mùi đời cả, anh cũng chỉ hơn em một tuổi thôi. Đó là tình yêu con nít anh nhỉ? Và lúc đó em chỉ biết có mỗi anh. Là con gái nên em có những lúc ghen tuông vô cớ rồi suy nghĩ bậy bạ rằng anh có người khác và em chỉ là đứa thay thế. Rồi tự dưng em cắt đứt mọi liên lạc với anh, lúc đó em đâu biết anh tìm mọi cách để liên lạc được với em. Em nghĩ rồi em sẽ quên được và anh sẽ thật sự hạnh phúc bên người anh yêu. Và người thứ ba xuất hiện, em cố yêu người ấy để quên anh. Anh ta yêu em rất nhiều, lúc nào cũng nghĩ cho em. Em vui vì điều ấy, nhưng càng lẩn trốn, hình bóng anh càng hiện rõ hơn. Em đã bật khóc mỗi khi đêm về, chợt nhận ra "anh là tất cả trong em".
Đôi tay em đã run lên khi cầm chiếc điện thoại và bấm số anh. Sau tiếng tút dài, một giọng nói quen thuộc cất lên. Em vội vàng tắt máy. Giọng nói ấy, em đã chôn giấu bấy lâu mà không biết. Rồi anh nhắn lại hỏi em là ai mà nháy vào lúc khuya vậy? Như người mất hồn không suy nghĩ, em chỉ nhắn gỏn gọn một từ Lan. Tin nhắn vừa gửi đi chưa bao lâu, anh gọi lại. Em đắn đo, không biết nên nghe hay không? Vì ta xa nhau cũng đã lâu rồi. Nhưng em vẫn quyết định nghe máy. Giọng nói ấm áp ấy cất lên hỏi em có phải thực sự là Lan không bằng cái giọng ngái ngủ. Em đã cười và đáp lại. Một tiếng thét lên sung sướng và kêu anh nhớ em lắm. Rồi em nghe loáng thoáng tiếng có người quát gì đó. Em đoán là ba má anh. Rồi anh khẽ bảo tí anh gọi lại sau. Lúc đó em đã bật cười, nụ cười hạnh phúc vì thằng khờ ấy vẫn còn nhớ em. Đó là điều em nhớ nhất khi nhớ về anh, đôi khi em lại bật cười. Nhưng còn người kia, anh ta sẽ ra sao? Sẽ lại đau đớn ra đi, em không nỡ. Em thật sự bị bối rối, và em đã trở thành đứa bắt cá hai tay. Đôi khi em muốn nói rõ cho người kia biết nhưng mỗi lần định nói anh ấy đều bảo "không có em thì anh sống sao, đừng bao giờ bỏ anh vk nhé, nó sẽ đau lắm đấy". Em hiểu cảm giác ấy và chưa bao giờ em muốn ai đau vì em.
Em luôn đợi tin nhắn của anh nhưng có lẽ không bao giờ nó tới nữa. (Ảnh minh họa)
Rồi sự thật phũ phàng bất ngờ tới khi hai người là anh em họ sống cùng khu với nhau. Họ cũng hay đi chơi cùng nhau ( với đám bạn) nhưng chưa bao giờ kể về người yêu của mình. Và đã đến lúc em phải đối diện với cả hai, hai người chính thức ghét bỏ nhau. Em thật sự bị sốc, quá hối hận về cái nghĩ ngu si của mình. Em đã lừa dối người yêu thương em nhất. Bây giờ anh lại là người ra đi, tình cảm 3 năm coi như tan vỡ. Người kia sau bao năm cũng tìm được người khác, em vô tình gặp họ đang nắm tay trên đường, cô gái thật sự rất xinh, hơn em rất nhiều và đặc biệt nụ cười đang rạng rỡ trên môi. Em đã lẩn tránh nhưng có lẽ anh ta cũng đã nhìn thấy. Em nhận được tin nhắn sau mấy ngày lần gặp đó, anh ta muốn quay lại với em vì yêu em quá nhiều. Vậy còn cô gái kia thì sao? Cô ấy sẽ ra sao, chẳng nhẽ anh ta không nghĩ tới. Em đã im lặng, coi chưa bao giờ đọc được tin ấy. Thật chớ chêu, khi em biết mình đỗ trường thì cũng là lúc anh xuất hiện ở đó. Anh và em học cùng trường? Em bỡ ngỡ, vừa xấu hổ, vừa xót xa. Ánh mắt ấy xa lạ quá. Em lại khóc khi hình bóng anh cứ hiện về, em thật thấy mình trẻ con anh à. Em đã cố gắng tránh đi qua lớp anh học, em luôm ngồi im trong lớp khi ở trường. Rồi vô tình em bắt gặp ánh mắt ấy từ trên cao nhìn em. Em đã chạy thật nhanh ra ngoài cổng trường khi tan học.
Em luôn mong mình trở lại như trước, những tin nhắn yêu thương dành cho em. Cái nắm tay dịu dàng đưa em đi trên con đường mưa hôm nào, rồi chở em qua những con đường đầy hoa phượng - cái mùa ta bắt đầu quen nhau.
Em luôn đợi tin nhắn của anh nhưng có lẽ không bao giờ nó tới nữa. Em đã lấy hết can đảm thay sự hổ thẹn của mình. Nhắn tin cho anh lần cuối và thầm mong anh hạnh phúc. Lại chiếc sim nữa được vứt bỏ, chôn giấu tình yêu em dành cho anh. Em xin lỗi, xin lỗi rất nhiều. Cái tên nhím con em hay gọi ngày nào, em vẫn đợi anh quay về.
Theo VNE
"Cô lên giường vô tội vạ nên mới vô sinh phải không?" Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thiếu thốn tình cảm từ nhỏ. Vì thế khao khát cháy bỏng trong tôi là có được một mái ấm hạnh phúc, nghèo khó cũng được, miễn là hai vợ chồng thương yêu đùm bọc nhau. Tôi gặp Tiến, mối tình đầu và tôi cứ nghĩ anh là một bờ vai vững chắc...