Thả nỗi nhớ đi hoang
Em không ngại đợi chờ, nhưng giá mà khi xa nhau người ta không thay lòng đổi dạ… Một buổi chiều đất trời âm u, em tạt vội vào một quán cà phê lạ khi mà cơn mưa đầu mùa bỗng nhiên ập tới. Đã lâu lắm rồi, hình như là từ ngày đôi mình xa nhau em chợt quên mất thú vui ngồi thưởng thức cà phê trong những buổi mưa về. Vậy thì cứ coi như hôm nay là sự sắp đặt tình cờ của tạo hóa để em có cơ hội được lắng mình trong tiếng mưa lúc trầm lúc bổng, của giọt cà phê rơi tí ta tí tách và được tự cho mình một cái cớ để thả cho nỗi nhớ của mình đi hoang.
Em lách mình chọn một chiếc bàn nơi góc quán, gọi một ly nâu đá rồi tựa người vào chiếc ghế mây. Trừ tiếng cà phê chậm rãi rơi nhỏ giọt hòa lẫn với tiếng mưa vọng lại bên ngoài thì tất cả mọi thứ xung quanh đều thật tĩnh lặng, ngay cả những con người ngồi rải rác quanh quán cũng đều mang một vẻ mặt nửa như chờ đợi, nửa như vừa bình thản vừa suy tư, như thể họ cũng giống em, cũng đang miên man về một miền hư vô nào đó.
Đã có lúc em từng rất tin tưởng rằng ở trong cuộc đời này mỗi con người sinh ra đều là để dành riêng cho một người, đến một lúc nào đó nhất định số phận sẽ đưa họ đến với nhau và em cũng rất tin rằng anh chính là người đặc biệt đó. Nhưng chính cuộc lương duyên chẳng toàn vẹn của đôi mình đã khiến suy nghĩ của em trở nên thực tế hơn. Em không nghi ngờ về cái điều mang tên duyên phận, em không phủ nhận về việc cái duyên cái số mang hai người đến cạnh nhau, nhưng đến với nhau, gặp gỡ và yêu nhau là do số phận, còn ở lại hay đi qua nhau lại là quyết định của hai người.
Em không ngại phải chờ đợi, chỉ cần người ấy cũng thật lòng với mình (Ảnh minh họa)
Em đã từng nghĩ rằng chỉ cần yêu thương ai đó hết lòng thì nhất định sẽ được đền đáp lại, nhưng giá mà tình yêu nào cũng giản đơn như thế thì có thể giờ đây em đã chẳng phải ngồi trong quán vắng và uống cà phê một mình. Nghĩ lại những tháng ngày đã qua em bỗng thấy mình thật ngốc. Thuở ấy em cứ ngây ngô tin tưởng vào những cảm giác của trái tim, để rồi tự huyễn hoặc, tự vẽ lên trong đầu mình bức tranh về một tương lai rạng ngời hạnh phúc có cả tiếng nô đùa của con trẻ. Em đâu biết rằng bức tranh ấy chỉ là do mình em tự lượn lặt những yêu thương vương vãi để rồi chắp ghép lại thành một vùng trời ảo tưởng của riêng mình.
Video đang HOT
Ai đó bảo rằng cuộc sống sẽ có ý nghĩa hơn rất nhiều nếu như có mục đích, mục tiêu để hướng tới, vậy là em cứ thế tự mặc định rằng mục tiêu của cuộc đời mình chính là một cuộc sống hạnh phúc với anh. Em đã chờ đợi, đã hy vọng và đã rất tin tưởng vào cái kết viên mãn của những mối tình bắt đầu bằng sự chờ đợi. Tình yêu nào mà không có chông gai thử thách, bởi vậy nên khi thời gian chờ đợi càng lâu thì em càng thêm vững tin rằng hạnh phúc đang gần đến với mình. Nhưng tình yêu của em chẳng giống với tình yêu của những người con gái khác hoặc có thể là do họ may mắn, còn em thì không, bởi vậy nên bỗng một ngày em như ngã gục khi tự mình phải nếm cảm giác cay đắng của “ xa mặt cách lòng”.
Những tưởng xa nhau để yêu thương nahu nhiều hơn, có ai ngờ người lại thay lòng đổi dạ (Ảnh minh họa)
Có những cuộc tình chỉ kéo dài ngắn ngủi vài ngày rồi tan và cũng có những cuộc tình kéo dài rất lâu, đủ để người ta yêu thương nhau đến bạc đầu, đủ để người ta có động lực để chờ đợi nhau cả đời dù biết rằng mãi mãi chẳng bao giờ có thể cùng nhau đắp xây hạnh phúc. Em không ngại phải chờ đợi, thế nhưng bởi trái tim anh đã thay đổi nên em đã mất hết niềm tin và cũng chẳng còn bất cứ động lực nào để tiếp tục chờ. Vậy là em buông tay ngay khi biết anh hờ hững, chí ít thì như vậy cũng là cách để em vớt vát lại lòng kiêu hãnh của một cô gái đã từng trao đi những yêu thương quá đỗi dại khờ.
Có thể hạnh phúc cũng giống nhu một đóa hoa, sớm nở tối tàn hoặc thậm chí là khi người ta còn chưa kịp chạm vào thì nó đã vội khép cánh. Nhưng dù cho đóa hoa ấy có nở hay tàn thì vạn vật vẫn cứ tiếp diễn theo cách của tạo hóa đã định sẵn cho mình. Cuộc sống sẽ đẹp hơn nếu có tình yêu, thế nhưng dù không có tình yêu thì cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục quay theo những guồng quay đã được cuộc đời lập trình sẵn. Bởi vậy nên dù nỗi nhớ của em có dài hay ngắn, dù em còn yêu hay đã hết thì cũng đâu có ý nghĩa gì nữa chứ, bởi vì nỗi nhớ thì dù có dài thế nào cũng không lấp đầy một trái tim vẫn đang mang một vết sẹo chưa thể mờ.
Theo Eva
Anh đã yêu người con gái khác
Mãi về sau em mới nhận ra lý do chia tay là vì anh đã yêu người khác. Em ước gì mình cứ mãi là trẻ con để không bao giờ lớn, như vậy thì có lẽ lúc này đây trái tim đã chẳng phải chịu sự tra tấn của những xúc cảm mang tên tình yêu. Cứ ngỡ rằng yêu là vui sướng, là hạnh phúc xiết bao, hóa ra đằng sau cảm giác hạnh phúc và những êm đềm tạm bợ ấy lại là một nỗi đau đớn tưởng chừng như kéo dài bất tận cứ cào cấu tâm can của con người.
Em chẳng biết phải gọi tên những nghĩ suy và cảm xúc của mình lúc này như thế nào bởi vì có lẽ chỉ những ai đã từng yêu và bị phụ bạc thì mới hiểu được nó. Em muốn khóc, muốn gào, muốn hét lên thật to để vơi đi cảm giác tuyệt vọng, thậm chí là muốn xé phanh bầu ngực trái để xua đuổi nỗi đau đớn này ra khỏi trái tim của mình. Nhưng tiếc rằng cả hai điều ấy em đều không làm được, còn nếu cứ để như thế này thì khó chịu lắm, cứ để thế này thì em chẳng biết mình sẽ tiếp tục chịu đựng được thêm mấy ngày.
Anh ra đi để lại phía sau một nỗi đau đớn tưởng như kéo dài bất tận (Ảnh minh họa)
Ngày ấy em tự huyễn hoặc mình hay là anh đã huyễn hoặc em, chính em cũng không hiểu, chỉ biết rằng khi mà em còn đang mải mê tận hưởng cảm giác lâng lâng của thứ men say mang tên hạnh phúc thì anh lại vội vã quay gót ra đi. Lần thứ nhất em đau đớn vì cái lý do mà anh đưa ra, rằng: " Anh không thể tiếp tục yêu khi mà em vẫn còn vấn vương về người cũ". Lần thứ hai em đau đớn vì phát hiện ra rằng đó chỉ là cái lý do mà anh đưa ra để bao biện cho việc mình đã thay lòng.
Chính anh mới là người thay đổi, chính anh mới là người đã yêu bằng một trái tim chẳng vẹn toàn, ấy vậy mà anh lại đổ lỗi cho em để rồi khiến em cứ đau khổ, dằn vặt bản thân vì tưởng rằng mình đã làm điều gì sai thật. Hết lần này tới lần khác anh làm em cố gắng níu kéo mà chẳng hề biết rằng từ rất lâu rồi trái tim của anh đã thuộc về người. Ừ thì anh cứ đi, ừ thì anh cứ việc thẳng thắn nói rằng mình chia tay nhau vì anh đã yêu người con gái khác. Nhưng đáng hận thay khi mà anh lại cố tình chối bỏ theo cái cách để dày vò cảm xúc của em.
Đôi khi thực tại bắt con người ta phải bước chân ra khỏi giấc mơ ngọt ngào theo cái cách thật quá ư là tàn nhẫn. Có lẽ ngày xưa em đã mơ mộng và tin tưởng nhiều quá, bởi vậy nên bây giờ mới không có cách nào để gượng dậy khỏi những cú đánh phũ phàng mà anh và thực tại đã giáng xuống đầu mình. Đã bao lần em ngất lịm trong chuỗi cảm xúc đớn đau rồi lại giật mình choàng tỉnh, chỉ biết đưa tay gạt đi những giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt của mình.
Đau lắm khi phải cố quên đi một người mà mình đã từng rất yêu (Ảnh minh họa)
Em những tưởng cứ khóc lên thật to thì những giọt nước mắt kia có thể rửa trôi mọi kỷ niệm và xóa nhòa mọi vết thương mà anh đã để lại, thế nhưng hình như khi càng khóc thì em lại càng khiến mình thêm đắm chìm trong những nỗi đau. Người ta cứ bảo rằng em chẳng tội gì mà phải nuối tiếc một kẻ bạc tình nhưng biết làm sao khi em đã lỡ yêu anh bằng cả trái tim mất rồi. Tình yêu mang đến cho con người ta thật nhiều thứ cung bậc cảm xúc, chỉ tiếc rằng những cảm giác ngọt ngào, say đắm chỉ là thoáng chốc và nỗi đau mới chính là thứ tới muộn nhất nhưng ở lại sau cùng.
Có thể anh chỉ coi em giống như một đóa hoa dại mọc ven đường mà anh hái vì thấy đẹp rồi sau đó lại vứt bỏ. Có thể trong chuyến hành trình của anh thì em chỉ là một trong vô số điểm dừng chân. Giờ đây khi mà anh đã đi thật xa rồi thì người ở lại là em vẫn còn nguyên cảm giác cay đắng. Hóa ra không phải tại em yêu anh ít quá mà bởi vì anh chưa bao giờ yêu em một cách thật lòng. Thôi thì anh cứ vui cùng hạnh phúc mới, còn em sẽ tự ve vuốt để xoa dịu vết cắt sâu hoắm mà anh đã để lại trong lòng mình.
Theo Eva
8/3, em chỉ thích anh về Ước gì anh sẽ tươi cười xuất hiện trước mặt em vào ngày mồng Tám tháng Ba này. Mấy hôm nay thấy khắp nơi tràn ngập không khí của ngày Quốc tế phụ nữ, bất chợt em cũng cảm thấy lòng mình có đôi chút xuyến xao. Dẫu không phải là sự háo hức giống như thuở còn là học sinh mong đợi...