Thà lấy Sở Khanh còn sướng hơn!
Nhiều khi chị nghĩ: “ Sao mình phải hy sinh cuộc đời và những niềm vui, niềm khao khát cho một người đàn ông nhạt nhẽo chỉ vì anh ta tử tế?”.
Chán chồng hoàn hảo
Anh Dương – chị Thúy lấy nhau được hai năm. Chẳng ai nghe thấy anh chị cãi vã, to tiếng với nhau bao giờ. Nhìn ngôi nhà khang trang cùng chiếc xe hơi bóng lộn, bạn bè nức nở khen “đúng là thuận vợ thuận chồng tát bể Đông cũng cạn”.
Mấy bà đồng nghiệp khó tính của chị mà còn phải khen anh là “của hiếm”. Nhưng chẳng ai biết rằng, lòng chị đang héo úa vì “của hiếm” ấy đây. Chị chán chồng, đơn giản vì anh quá hoàn hảo.
Anh rất chiều vợ, một năm có bao nhiêu ngày lễ dành cho phụ nữ, anh đều mua quà tặng. Mà anh còn rất đẹp trai và kiếm tiền giỏi.
Ấy thế mà, chị vẫn chán anh. “Nhưng chỉ sau một năm, tôi đã ngán đến tận cổ cái sự ‘tử tế hiền lành’ của anh ấy”, chị nói. Theo lý lẽ của chị là…
Hàng ngày, anh chính xác đến tận kim giây như chiếc đồng hồ treo tường để gọi chị dậy đi làm.
Buổi sáng, chắc chắn anh sẽ chở chị đi ăn quán phở gần công ty vì vừa tiện đường đi làm, vừa sạch sẽ. Buổi tối sẽ phải ăn cơm anh nấu vì ” ăn thế mới đủ chất”.
Nhiều khi chị nghĩ: “Sao mình phải hy sinh cuộc đời và những niềm vui, niềm khao khát cho một người đàn ông nhạt nhẽo chỉ vì anh ta tử tế?” (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Buổi trưa chỉ cần nghe tiếng chuông điện thoại là biết đúng 11 giờ, anh gọi để hẹn ăn trưa, hoặc để lại lời nhắn: “nhớ ăn, đừng bỏ bữa mà ảnh hưởng sức khỏe em nhé”.
Chị được “chăm” như vậy từ tháng này sang tháng khác, năm này qua năm khác. Tuy đã cưới nhưng độ lãng mạn của anh không hề thuyên giảm.
Hai vợ chồng ngồi ngay cạnh nhau mà anh vẫn rỗi hơi nhắn tin yêu đương cho chị như hồi mới yêu. Trước chị hạnh phúc lắm, chị thấy mình may mắn nhất thế giới khi chiếm được trái tim anh. Nhưng sau thì chị thấy anh quá rườm rà như công việc nhà nước anh đang làm vậy .
Có những lần, chị làm mới tình cảm bằng cách rủ anh “yêu” ngoài phòng khách. Thế là anh ấy giãy nãy lên, bảo rằng “anh thích lãng mạn ở một chỗ kín đáo chứ không thích kiểu ‘ phim ảnh’ ăn liền như thế. Anh sợ lắm, thôi chúc em ngủ ngon”.
Không cần đoán, chị biết chắc ngày mai, ngày kia, tuần sau, năm sau, anh sẽ nói câu gì với chị, gọi điện lúc mấy giờ, mua tặng chị cái gì. Anh hay mua hoa hồng vàng tặng chị, vì lần đầu tiên đi chơi, anh hỏi “em thích hoa gì”, chị chỉ đại vào bó hồng vàng.
Đều như đếm, cứ sinh nhật rồi ngày lễ nào chị cũng được tặng nguyên một bó hoa hồng vàng 10 bông, chị tự hỏi liệu mình có thích không?
Chị chuyển từ sự hồi hộp và sung sướng lúc đầu sang thất vọng tới mức chẳng buồn nói.
Nhiều khi chị nghĩ: “Sao mình phải hy sinh cuộc đời và những niềm vui, niềm khao khát cho một người đàn ông nhạt nhẽo chỉ vì anh ta tử tế? Thà lấy Sở Khanh còn sướng hơn!”.
Ai bảo chồng hiền là sướng?
Cũng như trường hợp của chị Thúy, chị Lan (Đống Đa, Hà Nội) phải phát tiết với anh chồng “ngoan” quá đỗi.
Khi chị chia tay anh, cả gia đình, bạn bè lẫn đồng nghiệp, ai cũng phản đối. Mọi người nói đủ chuyện thị phi, nhiều người đoán chị bắt cá hai tay.
Thực sự, đúng là chị đang phải lòng một chàng đồng nghiệp, nhưng không có việc này thì cái gia đình chán ngắt của chị cũng chẳng thể sống thọ. Chàng đồng nghiệp kia là một người khác hẳn, anh sôi động, dám sống hết mình, có mảnh trời riêng và có sự quyết đoán.
Trong khi chồng chị quá hiền, ít nói. Nhiều khi chị ao ước giá anh bắt nạt được mình thì hay quá. Bởi anh luôn nhỏ nhẹ, chẳng bao giờ to tiếng. Với anh, vợ luôn đúng.
Thực chất, chị rất yêu chồng nhưng chị chán ngấy đến tận cổ với câu “tùy em” của chồng. Cái câu trả lời đó không biết chị đã nghe đến bao nhiêu lần. Anh luôn bắt chị phải nghe trong mọi tình huống làm chị có cảm giác “thà hỏi đầu gối còn hơn”.
Anh chậm chạp, khô khan. Chị thèm muốn một tiếng trêu chọc từ anh mà chẳng bao giờ có được. Bạn bè ai cũng khen chị lấy được chồng hiền, thật là sướng. Nhưng chị không sướng chút nào…
Theo Afamily
Mẹ chồng chi chục triệu đồng 'đốt vía' con dâu
Lấy chồng 3 năm, tôi chưa sinh được con. Mẹ chồng lúc nào cũng cau có khó chịu với tôi. Dù tôi không làm gì mẹ tôi cũng nói không ra gì cả. Mẹ tìm mọi cớ để nói tôi, cáu gắt với tôi và bắt tôi làm đủ thứ việc.
Từ một người con dâu tôi trở thành một cô giúp việc chuyên nghiệp trong nhà. Việc gì cũng tới tay tôi, không làm thì không xong với mẹ chồng. Vì mẹ coi chuyện tôi không sinh được con là cái tội.
Mẹ cũng không cần biết nguyên nhân là do ai, chỉ cần người ta đồn là tôi không biết đẻ, thế là mẹ bắt đầu trở mặt với tôi. Thật ra, câu chuyện này tôi cũng không rõ nguyên nhân là do ai, hay do hai vợ chồng tôi không hợp nhau, không thể có con. Khám xét thì bác sĩ phán là hiếm muộn, cả hai cùng vậy. Nên tôi cũng không biết, nguyên nhân là do mình hay do người khác.
Cứ như thế tôi từng ngày mong ngóng có đứa con, suốt 3 năm trời tôi sống trong hi vọng và rồi lại tuyệt vọng. Có lúc tôi muốn bỏ cuộc khỏi gia đình này nhưng chuyện bỏ chồng không giống như bỏ một món đồ không cần dùng tới. Tôi thương chồng, muốn được có anh ở bên, muốn được bên anh, được yêu thương anh nên không đành lòng bỏ. Anh cũng chịu áp lực từ gia đình nhiều lắm, chỉ là anh thương tôi nên không muốn than vãn.
Có lẽ, chuyện của tôi cũng nhiều người gặp phải nhưng họ cũng từ bỏ gia đình này từ lâu rồi, không kiên trì được như tôi nhất là khi tôi bị đối xử giống như người ngoài hành tinh vậy. Tôi thương chồng, anh cũng thương tôi, nguyên nhân chỉ có thể là đây khi tôi tiếp tục cuộc sống này.
Ảnh minh họa
Nhưng thời gian gần đây, chồng không cho tôi có được cảm giác thoải mái như trước nữa. Anh bắt đầu nghe lời bố mẹ. Vì mẹ anh bảo, nhiều trường hợp không hợp nhau, lấy vợ khác, người ta có thể có điều kiện sinh con, đẻ cái. Mẹ anh động viên anh từ bỏ tình yêu này, từ bỏ vợ chồng, hôn nhân, để có thể tiến tới một cuộc hôn nhân khác, biết đâu có hi vọng...
Thời gian đó, anh thay đổi hoàn toàn thái độ. Từ một người chồng yêu vợ, chăm vợ chu đáo, anh trở nên lạnh lùng. Có lẽ, cách duy nhất anh làm được là lãnh cảm với tôi, để tôi dần chán và chủ động rời xa anh chứ không phải là anh không còn yêu tôi nữa.
Thú thực, một người chồng như anh, với tôi, đó là một điều may mắn. Dù bây giờ anh thay lòng nhưng tôi không bận tâm. Tôi cũng muốn giải thoát cho anh nếu như anh không còn muốn giữ tôi ở bên cạnh nữa. Dù sao, có thể tôi ra đi sẽ là đường tốt cho anh.
Thế mà, khi tôi quyết định ra đi, mẹ anh không một lời phàn nàn. Bà còn dở giọng nói tôi này kia, bà còn bảo động viên tôi lấy người khác rồi sẽ có con, rồi con trai bà cũng sẽ sinh được con. Như thế là gọn gàng, là tốt cho cả hai người. Đôi khi tình yêu là phải hi sinh vì nhau, sự hi sinh ấy biết đâu lại tốt. Nghe mẹ nói mà tôi buồn hết cõi lòng. Dù sao thì tôi cũng tính chuyện ra đi, trả lại thế giới này cho anh. Vì sống với gia đình anh, được anh yêu thương thì còn cố được, bây giờ, ngay cả người chồng mình tin tưởng cũng không yêu được mình thì còn tính toán thiệt hơn làm chi.
Tôi định giấu chuyện này, không muốn nói cho gia đình mình biết, vì sợ họ sẽ sốc. Tôi định đi một nơi xa nà đó, lập nghiệp và có thể có cơ hội thì lấy chồng, sinh con, thậm chí là sinh con. Thi thoảng sẽ tìm hiểu xem chồng mình có thể có con và có sống hạnh phúc không vì tôi vẫn còn yêu thương anh.
Nhưng mẹ chồng tôi lại làm một việc mà tôi nghĩ, cả đời này tôi sẽ không bao giờ đoái hoài gì tới bà nữa và cũng không coi bà là mẹ chồng của tôi, mẹ chồng tôi cũng vậy.
Trước ngày tôi li hôn, mẹ chồng tôi mời thầy cúng về, cúng &'đốt vía', gọi là xua khỏi nhà cái &'tà khí' mà mẹ cho là tôi chính là người mang về nhà. Mẹ muốn con trai mẹ lấy vợ mới và sinh con, không còn có hình bóng của tôi hay bị tôi ám ảnh, bị tôi ám quẻ nữa. Nhìn mẹ mà tôi buồn lòng, nghĩ chán nản vô cùng.
Mẹ làm cái chuyện đó, thuê mất chục triệu bạc làm một cái lễ linh đình, cúng gia tiên, vừa báo việc tôi không còn là con dâu nhà này, vừa báo việc đốt vía cho tôi. Trời ạ, trên đời lại có bà mẹ chồng như vậy sao, đây là việc đầu tiên tôi biết được. nếu thực sự thế này, tôi nghĩ, thời gian qua mình đã quá uổng công sống ở gia đình này vì chồng và cố gắng mọi việc để là con dâu của gia đình. Tôi đúng là đã quá bất hạnh khi làm dâu nhà mẹ chồng tôi. Giờ thì còn gì luyến tiếc, ra đi ngày nào sớm ngày ấy thôi...
Theo VNE
Anh ta phá nát đời tôi rồi cướp con khiến bé chết thảm Tôi lững thững ra mộ con như một người mất hồn. Nhìn những vòng hoa trắng trắng trên mộ con, lòng tôi xót xa và muốn ngã gục. Vì sao mẹ con tôi phải luôn chịu sự xa cách? Trước đây là cách một hàng rào, một cái cổng và bây giờ là ba tấc đất? Cách đây 5 năm tôi gặp phải...