Tết về nhà người yêu ra mắt, tôi choáng váng thở không ra hơi khi vừa nhìn thấy mặt mẹ chồng tương lai
Từ hôm ở nhà người yêu về, lòng tôi luôn đau đáu lo lắng đến mức tết ai cũng tăng cân còn tôi thì gầy sọp.
Tôi với người yêu hiện tại yêu nhau được 1 năm. Chúng tôi làm chung công ty, anh hơn tôi 2 tuổi. Khác quê nhưng nhà 2 đứa cũng chỉ cách nhau 40km. Chúng tôi dự định năm tới kết hôn thế nên tết năm nay, anh muốn đưa tôi về nhà ra mắt tiện bề trao đổi chuyện trăm năm.
Nói thật, trước khi đến với người yêu bây giờ tôi cũng có một mối tình chết đi sống lại thậm chí còn lỡ có bầu và phải đi phá vì người kia “quất ngựa truy phong”. Yêu nhau 4 năm mà anh ta chỉ coi tôi như ô sin phục dịch. Tôi muốn có bầu ép cưới nhưng không ngờ anh ta phũ phàng bỏ rơi tôi cùng 500 nghìn không một lời chào.
Tết về nhà người yêu ra mắt, tôi choáng váng thở không ra hơi khi vừa nhìn thấy
mặt mẹ chồng tương lai
Đau đớn, tủi nhục, thanh xuân của tôi đã mất tất cả. Tôi sống như người vô hồn, chuyển nhà trọ, đổi số điện thoại, đổi nơi làm việc để mong nơi mới sẽ không ai biết hay hỏi han quá khứ của mình. Phải khó lắm tôi mới hòa nhập được và cũng nhờ người yêu hiện tại, tôi mới thực sự tìm lại được chính mình ngày xưa.
Vì anh ấy quá tốt với tôi thế nên tôi vẫn giấu chuyện bản thân từng phá thai. Đứa bạn tôi nói, ai cũng có quá khứ và chuyện đó không nhất thiết cần phải phơi bày hết. Tôi cũng lo sợ sẽ mất anh nhưng trong lòng lúc nào cũng lo lắng, sợ sệt.
Video đang HOT
Và mọi thứ đúng như tôi dự đoán. Tết vừa rồi tôi được anh dẫn về nhà ra mắt. Tôi cũng hồi hộp lắm. Ngay khi bước chân vào cửa tôi như chết đứng khi bắt gặp mẹ anh. Bác ấy không ai khác chính là y tá năm nào phá thai cho tôi. Chính bác ấy còn nói với tôi rằng đừng bỏ vì khả năng sau này tôi sẽ khó có con nhưng ngày ấy tôi chẳng đủ tự tin thế nên vẫn quyết định phá.
Mẹ anh có vẻ cũng đã nhận ra tôi vì hôm đó tôi và bác nói chuyện khá nhiều. Nhưng ngay lập tức bác ấy lấy lại tâm thế mời tôi vào nhà. Suốt bữa ăn cũng rất vui vẻ thân thiện. Đến khi dọn dẹp chỉ còn mình tôi và bác thì bác nhẹ nhàng “Hiền này, bác chỉ có duy nhất thằng Hùng là con trai, đây cũng là lần đầu tiên nó dẫn bạn gái về nhà. Trước giờ làm gì nó cũng đều tính toán rất kỹ lưỡng và cũng là thằng con trai hiền lành, biết nghĩ. Bác hi vọng nó sẽ có được hạnh phúc sau này. Nói thật, bác không nghĩ chúng ta lại có duyên đến vậy”.
Nghe bác gái nói những câu đó, lòng tôi nhói lên khó tả. Tôi hiểu ý của bác ấy và bác cũng hoàn toàn hiểu tình trạng bản thân tôi hiện tại nhưng tôi thực lòng yêu Hùng và không muốn mất anh ấy. Từ hôm ở nhà người yêu về, lòng tôi luôn đau đáu lo lắng đến mức tết ai cũng tăng cân còn tôi thì gầy sọp. Tôi và bạn trai vẫn nói chuyện bình thường nhưng khi nhắc tới chuyện cưới thì anh lại lảng đi.
Thực sự tôi bối rối lắm, tôi không biết có nên nói sự thật cho Hùng biết không, tôi rất sợ anh ấy sẽ rời xa tôi. Giờ tôi phải làm sao, xin cho tôi lời khuyên với.
Theo Ngoisao
Em là huy hoàng của quá khứ - Phần cuối: Anh đã "lên đời", sao em còn đứng nguyên tại chỗ?
Anh muốn ly hôn, không phải anh bội tình bạc nghĩa, mà là vì chị đã không còn phù hợp để đứng cạnh anh nữa..
Từ cuộc gặp với Thư ở quán café trở về, chị mãi ngẩn ngơ như người mất hồn. Trong đầu chị luôn văng vẳng từng lời Thư nói: hị đã là quá khứ, Thư mới là hiện tại và tương lai của anh!
Dù xót xa vô vàn, chị không thể chối bỏ, Thư nói có phần đúng. Đã bao lâu rồi anh không còn chia sẻ chuyện làm ăn kinh doanh với chị? Mà nói thật, giờ anh có nói, chị cũng chả hiểu được nữa. Thư thì khác, cô nàng du học nước ngoài về, là một người trợ lí toàn năng của anh, có thể cùng anh nói chuyện công việc, nói chuyện cuộc đời, chăm sóc anh từ dưới giường tới trên giường. Thư lại xinh đẹp, duyên dáng, khéo léo trong xã giao như thế, chị lấy "tiền vốn" nào để so?
Tất cả những gì chị từng có với anh, quả như Thư nói, đều là trong quá khứ cả. Còn hiện tại, và cả tương lai, bên cạnh anh đâu có bóng dáng của chị. Chị là kẻ mãi ôm những kỉ niệm trong quá khứ mà sống, ảo tưởng rằng mình thật quan trọng với anh, rằng anh sẽ không bao giờ ruồng bỏ mình. Nhưng quá khứ thì mãi là quá khứ, chẳng bao giờ thay thế được hiện tại, và khi đứng trước tương lai nó lại càng nhỏ bé, mờ nhạt.
Sau cuộc gặp gỡ với chị không lâu, Thư có thai. Chị biết được điều đó qua anh. Có lẽ việc muốn cho Thư một danh phận đàng hoàng để con cô nàng sinh ra danh chính ngôn thuận, khiến anh thêm hạ quyết tâm để nói chuyện nghiêm túc với chị về cuộc hôn nhân của 2 người. "Anh muốn mình nói chuyện một cách thẳng thắn, cùng nhìn trực diện vào thực tế cuộc hôn nhân này", anh bảo vậy.
Ảnh minh họa
Anh nói rất nhiều, chị lẳng lặng ngồi nghe. Chung quy anh nói chẳng khác gì Thư từng nói với chị. Tóm lại, anh muốn ly hôn, không phải anh bội tình bạc nghĩa, mà là vì chị đã không còn phù hợp để đứng cạnh anh nữa. Dù anh không nói ra, nhưng chị biết, có dịp gì đó cần anh và "phu nhân" của anh cùng xuất hiện, anh sẽ xấu hổ làm sao nếu dẫn chị đi cùng. Thư mới là người có thể khiến anh tự hào với bạn bè, đối tác!
"Anh đã "lên đời", sao em còn đứng nguyên tại chỗ?", anh tổng kết lại vấn đề bằng một câu than thở dài thượt. Chị cười chua chát. Anh hỏi chị, chị biết hỏi ai? Chị cần trách bản thân mình, hay nên trách anh? Hay tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì cả, một khi lòng người đã đổi thay?
Việc chị vẫn "đứng nguyên tại chỗ", lỗi một phần là ở chị, chị không ý thức được việc bản thân cần vươn lên, ham học hỏi quan trọng thế nào. Nhưng nửa phần lỗi còn lại cũng là do anh, anh không thật lòng muốn nắm tay dắt chị cùng đi với mình, để chị đứng bên cạnh chị. Anh ra ngoài xã hội lăn lộn bao năm, anh thừa biết chị cần làm gì để bắt kịp anh, nhưng anh từ chối cung cấp cơ hội cho chị, anh lại đề nghị chị ở nhà chăm sóc gia đình. Có thể lúc ấy anh cũng xuất phát từ suy nghĩ muốn tốt cho chị, để chị được an nhàn, hưởng thụ. Nhưng chắc hẳn sau đó anh có phát hiện ra vấn đề, và anh vẫn lờ tịt đi, cuối cùng "bất đắc dĩ" chọn cô gái khác làm bạn đồng hành.
"Anh biết em hi sinh cho anh và gia đình rất nhiều. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, lẽ nào anh không vì vợ vì con? Em yêu anh thì anh cũng yêu em, anh hi sinh vì em có kém những gì em dành cho anh không? Là anh phân tích một chút cho em hiểu, chứ anh không có ý định phủ nhận công sức của em. Anh luôn không bao giờ quên những gì chúng ta đã từng trải qua ...", anh chân thành giãi bày.
Ảnh minh họa
Chị chăm chú lắng nghe anh nói, mà không đáp lại lời nào, đúng hơn có tranh luận, đôi co với anh vẫn chẳng giải quyết được vấn đề gì. Nếu chị cố gắng học tập giỏi giang, liệu đến khi ấy, anh có than thở: "Sao cô ấy trẻ như vậy, đẹp như thế, mà em lại cứ bị già đi, xấu hơn?". Thật khó nói đúng không, một khi người ta đã hết tình, lại có lòng tham...
"Trong lòng anh, em luôn chiếm giữ vị trí quan trọng không ai thay thế được. Anh sẽ chăm lo cho em suốt đời, kể cả khi mình không còn là vợ chồng nữa. Thư biết cô ấy là người đến sau, mà anh cũng nói rõ với cô ấy những chuyện mình từng trải qua, vì thế cô ấy không bao giờ tính toán hay ghen tị với em đâu... Chỉ có một điều anh xin lỗi em, là anh không thể giữ vị trí "vợ" cho em được nữa...", anh nói thêm.
Chị biết chứ, chị hiểu hết suy nghĩ trong lòng anh lúc này. Nếu thật sự chị chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh, anh sẽ chẳng đời nào làm đến bước đường này. Đơn giản anh muốn ly hôn thuận lợi, chị "ngậm miệng" kí vào đơn mà thôi. Một khi chị làm ầm ĩ, thanh danh của anh sẽ chẳng hay ho gì, Thư cũng cõng cái mác "kẻ thứ ba". Một khi ly hôn hoàn tất, anh còn chu cấp cho chị nữa hay không thì chỉ có trời mới biết.
Sau cuộc gặp với Thư lần ấy, chị đã không còn quá u mê tin tưởng vào anh, dám nhìn thẳng vào sự thật, và dần chấp nhận việc anh có thể rời bỏ mình bất cứ lúc nào. Chị không định náo loạn, chị chị còn các con chị nữa. Bố mẹ chúng chẳng những ly hôn còn ồn ã chuyện ngoại tình, người thứ ba, con riêng, thù hằn oán trách nhau, chúng sẽ cảm thấy thế nào? Hơn nữa, chị tự an ủi mình, duyên phận của chị và anh đã hết, hay nói như 2 người họ: chị đã là quá khứ.
Chị lại càng chẳng trông chờ vào việc anh nói sẽ đối tốt với chị cả đời. Lúc này anh chưa cưới Thư, cô nàng tất nhiên phải tỏ ra thấu hiểu, bao dung. Một khi cô ta vững chắc với vị trí vợ anh, lợi ích xung đột, cô ta liệu còn vui vẻ với chị cho nổi? Lúc đó, tất nhiên anh hẳn đứng về phía cô ta. Vì thế, chị sẽ hòa bình ly hôn với anh, nhưng chị cũng cần đòi hỏi những gì mình xứng đáng được nhận từ cuộc hôn nhân này. Rồi sau này, khi anh chị đi lướt qua nhau, chào nhau được một câu là cái tốt, còn anh không muốn thì thôi, chị không cưỡng cầu...
Theo Afamily
Tôi mải chạy theo lý tưởng sống của bản thân để rồi đau khổ khi mất anh Tôi và anh có một tình yêu đẹp đẽ từ những ngày bắt đầu, khi ấy tôi còn là cô nàng trung học phổ thông với nhiều mộng mơ. Tôi yêu anh rất nhiều vì với tôi, anh là một người tuyệt vời. Anh lớn hơn tôi, khi đó vừa tốt nghiệp đi làm nên rất chín chắn. Cuộc sống của tôi được...