Tết Thiếu nhi… trong trại
Ngày Tết Thiếu nhi nữa sắp qua, ở ngoài phố vẫn đang náo nhiệt, trẻ em được vui chơi, được tặng quà, còn sau cánh cửa khép kia, các bé đang sống cuộc đời riêng của mình, thiệt thòi, mất mát. Khi chúng biết suy nghĩ, chắc chắn chúng sẽ nói rằng, giá như cha mẹ mình đừng quy nghĩ nông cạn, đừng vì hám lợi trước mắt mà làm tội cho con…
Trong khi ở thành phố, nhiều gia đình “lùng” mua cho con những món quà độc có giá trị nhân ngày Tết thiếu nhi 1-6 thì những đứa trẻ theo mẹ ở Trại giam số 5, Thanh Hóa, Tết thiếu nhi với chúng chỉ đơn giản là một bữa ăn ngon hơn, có thêm ít thịt cá. Đối với chúng, tuổi thơ là một sân chơi hẹp, quanh quẩn khuôn viên khu giam, chưa bao giờ biết bên ngoài xã hội thế nào. Có thể, chúng còn quá bé để cảm nhận được những thiệt thòi với mình những đôi mắt trong veo ấy khiến chúng tôi và cả những người làm công tác quản lý, giáo dục phạm nhân ở đây day dứt…
Nhà trẻ Trại giam số 5 ra đời là một trong những chính sách nhân đạo của Nhà nước. Bởi khi bị bắt vào trại có nhiều phụ nữ đang mang thai, có người đang nuôi con nhỏ nên việc có một trại trẻ cũng trở thành tất yếu. Được thành lập từ năm 2004, ban đầu có 34 cháu, giờ chỉ còn lại 6 cháu, bé lớn nhất chưa tròn 3 tuổi.
Đồng chí Lường Xuân Tuyến, Giám thị cho biết: “Theo quy định của Luật Thi hành án hình sự, các phạm nhân nữ có con từ 36 tháng tuổi trở lên phải gửi con về cho thân nhân nuôi dưỡng. Những trường hợp không có thân nhân nhận nuôi dưỡng, chúng tôi phải đề nghị Sở Lao động – Thương binh và Xã hội (LĐ,TB&XH) chỉ định cơ sở bảo trợ xã hội có trách nhiệm tiếp nhận, nuôi dưỡng. Với chính sách nhân đạo trên, đa số các cháu đã được gia đình đưa về. Duy chỉ có cháu Hồ Yến Nhi, con của phạm nhân Trần Thanh Trang, phạm tội mua bán trái phép chất ma túy, do cả bố lẫn mẹ đều bị bắt trong cùng vụ án nên không còn người nuôi dưỡng. Chính vì vậy, chúng tôi đã đề nghị Sở LĐ,TB&XH Thanh Hóa phối hợp với Sở LĐ,TB&XH Hà Nội (nơi cháu có hộ khẩu thường trú) để đưa cháu vào Trung tâm bảo trợ xã hội”.
Các nữ phạm nhân được tạo điều kiện chăm sóc con ở Trại giam số 5.
Theo đó, tháng 12/2011, Trại đã đưa bé Nhi vào Làng trẻ em Birla ở Hà Nội. Ở đó, Nhi được đi học, được sinh hoạt với các bạn cùng trang lứa. Dù vẫn thiệt thòi nhưng dù sao, mọi điều kiện đối với Nhi còn tốt hơn so với ở Trại. Trước khi đi, Ban Giám thị đã quyết định trích 3 triệu đồng từ Quỹ Tấm lòng vàng của Trại, tặng sổ tiết kiệm cho bé.
Đôi mắt biết nói của bé Chu Hoàng Gia Bảo níu giữ bước chân chúng tôi. Bé bập bẹ nói rằng được các mẹ, các bác yêu lắm, thường xuyên cho quà. Bảo là con của phạm nhân Trần Thị Oanh, 35 tuổi, trú ở phường Quang Trung, TP Nam Định. Oanh phạm tội mua bán trái phép chất ma túy, bị xử án 14 năm 3 tháng.
Video đang HOT
Nhà chẳng còn ai, kinh tế khó khăn, con còn bé không làm lụng được nên Oanh xin “đi trại”, đem theo cả con đi. Đối với người phụ nữ như Oanh, đi thi hành án, được sự nhân đạo của Nhà nước thì mẹ con còn có cái ăn, cái mặc, con cái được trông giữ đàng hoàng, còn ở nhà, mẹ con bồng bế nhau thì không có gì ăn.
Có lẽ, trời cũng run rủi mỗi đứa trẻ một số phận nên dù lớn lên trong khó khăn, tù túng, không được vui chơi, không có điều kiện chăm sóc như những bé cùng trang lứa nhưng Bảo khá khỏe mạnh và ngoan ngoãn. Bé nhất là cháu Nguyễn Ngọc Tú, con của phạm nhân Nguyễn Thị Loan, mới sinh ngày 29/3/2011.
Loan ngoài 20 tuổi nhưng có “thành tích” khá bất hảo, phạm tội cướp tài sản khi đang mang thai bé Tú được được gần 5 tháng. Phạm tội nghiêm trọng, lại chán đời, không còn chỗ dựa nên Loan quyết định xin thi hành án luôn. Sinh con trong Trại tạm giam, được các cán bộ giúp đỡ nhiệt tình, chăm sóc như người thân khiến Loan cảm động thay đổi rất nhiều…
Ngày Tết Thiếu nhi nữa sắp qua, ở ngoài phố vẫn đang náo nhiệt, trẻ em được vui chơi, được tặng quà, còn sau cánh cửa khép kia, các bé đang sống cuộc đời riêng của mình, thiệt thòi, mất mát. Khi chúng biết suy nghĩ, chắc chắn chúng sẽ nói rằng, giá như cha mẹ mình đừng quy nghĩ nông cạn, đừng vì hám lợi trước mắt mà làm tội cho con…
Theo CAND
Tự truyện của nữ phạm nhân nhiễm HIV
"Con thân yêu! Mâm sông xinh cua me/Ngoan nhe con! Va mau lơn nhe con". Đó là những dòng thơ của phạm nhân Trần Thị Hoàng Mai viết nhờ gửi từ trại giam cho cậu con trai bé bỏng.
Số phận đặc biệt của Trần Thị Hoàng Mai trong tự truyện viết tay dài 45 trang đạt giải nhất cuộc thi "Sự hối hận và niềm tin hướng thiện" do Bộ Công an tổ chức là một chuỗi bi kịch.
Năm Mai 3 tuổi, bố mẹ ly hôn. Mẹ bỏ Mai sống với người cha nghèo để đi tìm hạnh phúc khác. Rồi cha Mai cũng tìm được bến đỗ mới. Bao năm sống lang bạt, Mai tưởng đây là lúc được hưởng cuộc sống đầm ấm, hạnh phúc dưới mái nhà mới nhưng cô bé lại tiếp tục rơi vào cuộc sống "con riêng, con chung".
Đúng lúc ấy người mẹ bao năm bỏ rơi con quay về đón Mai đi. Được về ở với mẹ đẻ nhưng số phận nghiệt ngã đã đẩy cuộc đời cô gái rẽ sang hướng khác. Trong một đêm mẹ vắng nhà, Mai bị cha dượng, một kẻ nát rượu, giở trò đồi bại. Cô chống trả quyết liệt và chạy ra đường giữa đêm hôm khuya khoắt. Ngay sau đó, Mai rơi vào cạm bẫy mới của lũ thanh niên dạt nhà. Được một bảo vệ cứu thoát nhưng không ngờ Mai lại trở thành nạn nhân của chính gã này.
Mai lĩnh "bản án tử hình" HIV/AIDS khi vừa tròn 20 tuổi. Ảnh: Hương Vũ.
Trải qua cú sốc đầu đời dữ dội và đau đớn lại không được mẹ ruột cảm thông, cô gái tìm đến cái chết nhưng không thành. Cho rằng con gái hư hỏng, mẹ đẻ đang tâm bán con vào tay một Tú Bà. Mai trở thành gái nhà hàng và bắt đầu cuộc sống kiếm tiền ô nhục từ đó.
Thê giơi cua nhưng cô gái trẻ đầm mình trong cuôc chơi thâu đêm cung bai bac, rươu manh và thác loạn đã đẩy Mai đến kết cục tất yếu. Cô trở thành con nghiện ma túy. Và "bản án tử hình" HIV/AIDS đến với Mai khi cô vừa tròn 20 tuổi.
Đến lần cai nghiện thứ ba, Mai gặp và yêu một thanh niên cùng cảnh ngộ. Mai sinh con. Bị mẹ ép phải cho đi đứa con nhưng cô vẫn tìm mọi cách giữ lại. Cuối cùng, mẹ Mai đã đồng ý nuôi đứa trẻ. Những ngày hạnh phúc được làm mẹ với cô thật ngắn ngủi. Bệnh tật dày vò khiến cô lại tìm đến ma túy. Mai bị xử 7 năm tù giam về tội tàng trữ trái phép chất ma túy...
Khi bệnh chuyển sang giai đoạn AIDS, khuôn măt Mai gầy xơ xac, haii ma top teo, đôi ban tay thâm tim vi cac vêt lơ loet. Dương như măc cam, e ngai cai mui hôi tanh bôc ra tư cơ thê bênh tât cua minh, Mai cô tinh ngôi cach người đối diện môt khoang xa. Câu chuyên giưa Mai và người tới thăm thường bị đưt quang bơi noi đươc vai câu, cô phai dưng lai đê lây hơi.
Mai bảo, cô không oán trách gì số phận. Trái lại, cô cảm ơn cuộc đời đã cho cô hạnh phúc được làm mẹ. Chính đứa con bé bỏng đã thay đổi con người cô, cho cô khát vọng sống, khát vọng hoàn lương.
"Co lúc hân, em muôn giêt hêt nhưng ngươi xung quanh, kê ca ngươi thân yêu nhất. Nhưng tư khi co con, em trơ thanh môt con ngươi khac, long diu lai, không con thu hân", phạm nhân Mai tâm sự.
Bài thơi Mai viết gửi con trai. Ảnh: Hương Vũ.
Trong ký ức của mình, Mai nhớ mãi quãng thời gian ở trại cai nghiện. Ngày đó, cô thân với Lâm Uyển Nhi, người đẹp bạc mệnh có số phận éo le. Câu chuyện cuộc đời của Uyển Nhi khiến Mai quyết tâm giữ lại cái thai dù hoang mang không biết con nhiễm bệnh từ cha mẹ không. Niềm vui ánh lên trong mắt khi Mai kể được mẹ thông báo con trai cô không có HIV.
"Mẹ nói đã xét nghiệm cho cháu 3 lần rồi. Từ lúc biết tin này, em chỉ mong muôn đươc sông khoe manh cho đên ngay trơ vê vơi con. Mong me tha thư cho em, mong me manh khoe đê nuôi cháu, vi em biêt minh không thê theo con đên suôt cuôc đơi", Mai vui sướng khỏe.
Mai tâm sự, nhiêu luc trong trại giam cô ghê sơ chinh minh, sơ cơ thê đang bi bênh tât tan pha môi ngay. Nêu như ngoai xa hôi, cô bi moi ngươi, thâm chi ca ngươi thân yêu nhât, ghe lanh va ghê sơ vi bênh tât thi ơ đây, nhưng luc cung quân nhât vẫn còn bàn tay các nữ cán bộ quản giáo dang rộng nâng đỡ cô.
Tết đầu tiên (năm 2010) trong Trại giam Thanh Xuân là kỷ niệm không thể nào quên đối với cô. Lúc đó Mai bị nhiêm trung cơ hôi, toan thân phu sung, lơ loet, bôc mui. Do bệnh nặng, Mai được chuyển ra Bệnh viện Hà Đông để điều trị. Lúc này, cô đi không vững. Trước mắt Mai chỉ toàn là bóng tối. Sau này, những giây phút cận kè với tử thần ấy đều được Mai viết lại trong tự truyện.
Những người thầy, cán bộ quản giáo ấy không chỉ giúp Mai giành lại sự sống, quan trọng hơn đã cho cô hiểu giá trị cuộc sống, niềm tin vào tương lai. Khi viết tự truyện "Bước về phía mặt trời", Mai không nghĩ tác phẩm của mình đoạt giải bởi đơn giản, cô viết để giải tỏa nỗi lòng mình. Tự truyện của Mai như một cơ hội tìm lại sự lương thiện mà cô từng đánh mất, viết để tri ân những người đã giúp cô ngộ ra, mỗi ngày sống là một ngày có ý nghĩa.
Theo VNExpress
TPHCM: Trẻ em đi chơi Tết Thiếu nhi, nhiều điểm mua sắm quá tải Ngày bận đi làm, tối 1/6, nhiều phụ huynh mới dẫn con đi chơi Tết Thiếu nhi. Quá khó để tìm điểm vui chơi hợp lý cho trẻ nên nhiều bậc cha mẹ đành dẫn con đi mua sắm. Tối 1/6, nhiều nhà sách, siêu thị tại TPHCM đông nghịt người. Tại nhà sách Phương Nam (đường Nguyễn Oanh), rất nhiều ông bố...