Tết này, tôi lại khóc ở nhà chồng
3 năm rồi, cứ mỗi lần xin về quê ngoại ăn Tết là mẹ chồng tôi lại đưa ra những lý do để không đồng ý.
Mẹ chồng tôi cũng giống như mẹ chồng chị Hà Trần, không muốn cho con dâu về quê ăn Tết, nên làm dâu được 3 năm rồi, nhưng chưa năm nào tôi được ăn Tết ở quê mẹ.
3 năm rồi, cứ mỗi lần xin về quê ngoại ăn Tết là mẹ chồng tôi lại đưa ra những lý do để không đồng ý.
Tôi lấy chồng xa quê cũng mấy trăm cây số. Chồng tôi là con một, bố chồng tôi mất sớm, vợ chồng tôi sống với mẹ chồng. Mẹ chồng tôi cũng là một người phụ nữ khó tính, chẳng mấy khi bà hài lòng với tôi, tôi làm việc gì cũng bị mẹ chồng phản đối. Từ khi lấy chồng đến nay đã được 3 năm, 3 cái Tết ở nhà chồng, nhưng tôi cũng chưa năm nào được về quê ăn Tết cùng bố mẹ.
Năm đầu tiên,lúc đó tôi mới cưới được vài tháng, vợ chồng son dỗi, tôi và chồng xin phép mẹ chồng cho về quê ngoại ăn Tết, nhưng mẹ chồng tôi không cho.
Bà bảo, năm nay là năm đầu tiên tôi về làm dâu nhà chồng, nên vợ chồng tôi phải đi chúc Tết họ hàng để cho họ biết mặt, chứ về quê vợ ăn Tết thì anh em họ hàng họ nói là mình không biết sống. Nghe cũng hợp lý, nên vợ chồng tôi ở lại ăn Tết nhà chồng, và đi thăm hết họ hàng hai bên nhà chồng.
Video đang HOT
Sang đến sang năm, tôi sinh em bé vào tháng 10 âm lịch, sinh xong 2 tháng, bố mẹ tôi và hai vợ chồng xin phép mẹ chồng cho tôi về quê ngoại chơi 1 tháng, nhưng mẹ chồng tôi không đồng ý, lấy lý do con nhỏ, không nên đi lại nhiều, ảnh hưởng đến sức khỏe em bé. Mẹ chồng tôi cương quyết lắm, nên dù muốn về quê mẹ chơi, nhưng tôi cũng đành chịu.
Sinh xong không được về quê chơi, đến lúc Tết, lúc đó con tôi cũng được 3 tháng, tôi xin phép mẹ chồng cho về quê ăn Tết từ 26 Tết đến mùng 2 Tết thì quay về nhà, nhưng mẹ chồng tôi không đồng ý, nói là nhà có mỗi một đứa con, Tết đến vợ chồng con cái kéo nhau hết về bà ngoại ăn Tết bỏ mẹ một mình là không được. Muốn về thì ra Tết rảnh thì về chơi xong lên đi làm là vừa.
Mẹ chồng tôi còn nói riêng với chồng tôi mà tôi vô tình nghe được là, đừng bao giờ có ý định đưa vợ về quê ăn Tết bên ngoại, mẹ sẽ không bao giờ đồng ý đâu. Nhà chỉ có một mẹ một con, có mỗi đứa con dâu, Tết đến phải lo việc nhà việc cửa, cúng giỗ nhà chồng, chứ về nhà ngoại để làm gì. Cứ không cứng rắn với vợ, có ngày nó (tức tôi) cưỡi lên đầu lên cổ chồng và mẹ chồng cho mà xem.
Năm thứ 3, biết có xin thì mẹ chồng tôi cũng không cho về, nhưng tôi cứ đánh liều hỏi mẹ chồng. Bố mẹ tôi cũng điện thoại ra cho mẹ chồng xin phép cho tôi đưa con về ăn Tết với ông bà ngoại cho vui, vì mấy năm rồi không được về, nhưng mẹ chồng tôi nói thẳng, lấy về nhà tôi thì phải theo nếp nhà tôi, Tết đến phải cơm nước phục vụ cúng giỗ nhà chồng, không đi đâu cả, nếu cố tình đi về nhà đẻ ăn Tết thì đi luôn đi để con tôi lấy vợ khác.
Nghe mẹ chồng nói thế bố mẹ tôi chỉ biết im lặng, còn tôi thì chỉ biết khóc. Chồng tôi thì nhu nhược, thương vợ nhưng cũng chỉ biết im lặng, vì không dám làm phật ý mẹ mình. Cứ như thế này, thì tôi sẽ chẳng bao giờ được về quê mẹ ăn Tết.
Theo Đất Việt
Kết luận nghiệt ngã trong phòng hiếm muộn và kế hoạch hoàn hảo của vợ chồng tôi
Vào Nam, một mặt, tôi cố gắng hoàn thành tốt công việc được giao, một mặt, tôi tìm cách liên hệ khắp mọi nơi để kế hoạch của mình được trót lọt. Được một tháng, tôi vui mừng gọi điện về thông báo với bố mẹ rằng em đã có tin vui.
Tôi và em đến với nhau bằng tình yêu đẹp và có được sự chấp thuận, ủng hộ nhiệt tình từ hai bên gia đình. Cuộc sống hôn nhân của tôi thực sự là giấc mơ của nhiều người đàn ông sau khi kết hôn. Em đảm đang, tháo vát, hiền thục nên rất được lòng bố mẹ tôi. Em luôn mang đến cho tôi niềm vui, ở bên cạnh em, tôi thực sự thấy hạnh phúc, yên bình. Nhưng êm ấm chẳng được bao lâu vì đã kết hôn được hai năm mà em vẫn chưa có tin vui.
Bố mẹ hai bên giục giã liên tục khiến chúng tôi cũng thấy sốt ruột, đặc biệt là em. Hai vợ chồng tôi vẫn sinh hoạt bình thường, mọi chuyện đều tốt đẹp nhưng không hiểu sao , em vẫn chưa thể khai hoa nở nguyệt. Cuối cùng, chúng tôi đã quyết định tới bệnh viện kiếm tìm nguyên nhân. Trong cánh cửa phòng bệnh ấy là tiếng gào khóc trong đau đớn của em khi bác sĩ kết luận tử cung của em có vấn đề, rất khó có thể thụ thai theo cách thông thường.
Không bỏ cuộc, chúng tôi dắt díu nhau sang phòng hiếm muộn. Những tưởng đây sẽ là nơi reo hy vọng cho chúng tôi bằng kĩ thuật hiện đại. Nhưng nỗi đau lại tiếp tục tìm đến khi kết quả xét nghiệm cho thấy em không thể thụ tinh nhân tạo được vì hai bên buồng trứng đều bị teo. Em khóc ngất đi trong đau đớn và tuyệt vọng. Còn tôi, tương lai về một mái ấm đầy đủ, hạnh phúc cũng sụp đổ trong chốc lát.
Nhìn bố mẹ hai bên héo mòn dần vì mong cháu bế, lòng tôi lại càng héo hắt. (Ảnh minh họa)
Tai họa càng nhân đôi lên khi tôi là con trai độc nhất của bố mẹ, là niềm hy vọng cả đời của bố mẹ. Nếu sự thật này mà được phơi bày, chắc chắn bố mẹ sẽ buộc tôi phải ly hôn với em. Mà tôi, không thể sống thiếu em được. Hơn nữa, tôi không thể cho phép mình ruồng bỏ em khi em đang phải chịu đựng nỗi đau quá lớn như vậy. Tình yêu đã đưa chúng tôi đến với cuộc hôn nhân này, thì dù thế nào đi nữa tôi cũng không nên phản bội lại tình yêu đó. Nhưng nhìn bố mẹ hai bên héo mòn dần vì mong cháu bế, lòng tôi lại càng héo hắt.
Em muốn chia tay tôi. Nhìn em bị giày vò trong đau khổ không thể làm mẹ, tôi xót xa em vô cùng. Tôi hận bản thân mình vô lực, không thể giúp em vượt qua nỗi đau này. Tôi đã phải thuyết phục rất nhiều với em rằng con cái không phải là tất cả, là mục tiêu duy nhất. Với tình yêu này, chúng tôi vẫn có thể chung sống trọn vẹn đến hết đời. Nhất quyết không chịu từ bỏ em, tôi đã tự mình lập ra một kế hoạch táo bạo.
Công ty tôi đang có kế hoạch mở chi nhánh trong Nam. Tôi hiện đang giữ chức chi nhánh trưởng nên tôi đã quyết định sẽ nhận trách nhiệm lãnh đạo chi nhánh mới. Chỉ có cách rời xa bố mẹ thì kế hoạch của tôi mới có thể thực hiện. Tôi đã bàn với em xin chuyển công tác để đi theo tôi, cùng tôi thực hiện kế hoạch này. Ban đầu em một mực từ chối nhưng trước quyết tâm không chịu từ bỏ em của tôi, em chỉ biết ôm lấy tôi mà khóc rồi gật đầu trong nước mắt.
Kế hoạch của tôi khiến em chết sững một mực không đồng ý. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi tự vẽ ra những câu chuyện không ngờ về việc thiên chuyển công tác một năm để có được sự chấp thuận của bố mẹ hai bên cho chúng tôi vào Nam định cư một thời gian. Vừa vào Nam, một mặt, tôi cố gắng hoàn thành tốt công việc được giao, một mặt, tôi tìm cách liên hệ khắp mọi nơi để kế hoạch của mình được trót lọt. Được một tháng, tôi vui mừng gọi điện về thông báo với bố mẹ rằng em đã có tin vui. Tôi còn tự huyễn hoặc rằng có lẽ do hợp với khí hậu trong này nên vợ chồng tôi mới may mắn như thế. Còn gì hạnh phúc hơn khi sắp được có cháu bế bồng, bố mẹ tôi quá đỗi háo hức nên chẳng nghi ngờ gì.
Thời gian qua đi, thời hạn một năm kết thúc, ngày trở về Bắc, chúng tôi mang theo một bé trai mới sinh hơn một tháng vố cùng kháu khỉnh, đáng yêu. Bố mẹ hai bên đón chúng tôi ở sân bay với tâm trạng mừng rỡ tột cùng. Đứa trẻ mà chúng tôi xịn về đã trở thành nguồn hạnh phúc, hy vọng lớn lao của cả dòng họ. Nhìn bố mẹ vui sướng, tôi lại càng cảm thấy tội lỗi mình gây ra quá lớn. Nhưng biết làm sao được, chúng tôi đã đi quá xa, không thể dừng lại được nữa rồi.
Thực tâm, tôi chỉ mong con trai hay ăn chóng lớn và luôn luôn khỏe mạnh. Mong con sẽ mãi là niềm vui lớn của chúng tôi và ông bà. Còn bí mật kia, tôi và em sẽ chôn chặt suốt đời để cả gia đình yên ấm. Không biết chúng tôi làm vậy có đúng không, có ích kỷ và tàn ác với bố mẹ 2 bên hay không? Tôi chỉ biết, chúng tôi cần có nhau và cần cón hạnh phúc.
Theo Một Thế Giới
Đau lòng khi phải yêu thầm lặng vì mẹ của bạn trai không đồng ý Lòng tôi đau lắm, đêm nào cũng khóc, rất sợ xa anh, sợ không yêu ai được như anh nhưng trở ngại lớn nhất là mẹ anh không đồng ý. ảnh minh họa Chúng tôi quen biết nhau 7 năm, yêu 2 năm, trước đây là bạn, giờ là người yêu. Tôi cứ ngỡ tìm được nửa đích thực đời mình vì đã...