Tết này, tôi cho con trai 13 tuổ.i tự giữ tiề.n lì xì
Mỗi cái Tết, con tôi được mừng tuổ.i gần 5 triệu đồng và bị mẹ thu phần lớn; Tết này con trai 13 tuổ.i, tôi quyết định cho con giữ toàn bộ để học cách quản lý tiề.n.
Tối qua, được hôm rảnh vì không có bữa tiệc tất niên nào, nhân thấy trong hộp quà Tết được tặng có vài tập phong bao mừng tuổ.i và vợ thì khoe đã đổi được tiề.n mới, tôi ngồi chuẩn bị tiề.n mừng tuổ.i cho mọi người. Tôi nhét tiề.n và.o 2 chiếc phong bao lớn màu đỏ thẫm để mùng 2 về nhà nội chơi sẽ mừng tuổ.i bố mẹ mình. Bỗng nhiên, đứa con trai 13 tuổ.i đi tới bảo: “Bố cho con 2 phong bao lì xì nhé”.
Tôi không giấu được sự tò mò: “Con định mừng tuổ.i ai?”. Thằng bé đáp: “Con muốn dùng tiề.n lì xì của con để tự mình mừng tuổ.i ông bà, chứ con không muốn dùng tiề.n của bố đâu”.
Câu trả lời của nó khiến ngẩn ra vì chợt nhận thấy con trai đã lớn, đã có chủ kiến trong chuyện quản lý, sử dụng tiề.n bạc. Trước nay, vợ chồng tôi chưa bao giờ để con cầm tiề.n hết lì xì vì cho rằng nó còn bé, chưa biết cách và cũng chưa nên tiếp xúc với tiề.n bạc; hơn nữa bố mẹ cũng không để nó thiếu thốn gì. Vì thế trong số tiề.n mừng tuổ.i, chúng tôi thường chỉ cho con vài trăm nghìn đồng (thật ra trong túi con luôn có số tiề.n đó để tiêu vặt và đề phòng các tình huống bất ngờ).
Tôi nhìn kỹ con trai mình hơn, thấy nó đã lớn phổng lên, giọng chớm vỡ, cách tư duy và hành xử gần đây cũng người lớn hơn nhiều rồi. Tôi hỏi: “ Sao con lại muốn như vậy?” và khi nhận được câu trả lời: “Con cảm thấy mình cũng nên mừng tuổ.i để ông bà vui”, tôi nhận ra thằng bé đang dần dần trở thành một người đàn ông.
Tết này tôi quyết định để con tự giữ tiề.n lì xì của mình. (Ảnh minh họa: iStock)
Tôi “phỏng vấn” thêm rằng con còn muốn dùng tiề.n mừng tuổ.i làm những việc gì nữa, nó bảo sẽ dành một khoản làm quỹ mua quà tặng sinh nhật những người bạn thân thiết để khỏi xin mẹ, số còn lại bỏ lợn đất. “Con muốn tiết kiệm tiề.n mua cái laptop xịn hơn để học lập trình”, nó nói.
Video đang HOT
Trầm ngâm một lúc, tôi bảo với con trai: “Từ Tết năm nay, bố mẹ sẽ để con tự giữ toàn bộ số tiề.n được mừng tuổ.i. Bố hy vọng con sẽ quản lý tốt số tiề.n này và dùng nó một cách có ích, hiệu quả nhất. Có điều, năm đầu tiên con tập tự giữ tiề.n, bố muốn con báo cáo về biến động số dư sau mỗi 3 tháng để có thể cho con lời khuyên. Con nghĩ thế nào?”.
Con trai tôi ngạc nhiên rồi mừng rỡ, lập tức “vâng ạ” và hào hứng nói đã đọc nhiều bài hướng dẫn quản lý tài chính trên mạng: “Sau này khi con đi làm có thu nhập, con cũng sẽ áp dụng công thức 6 cái lọ bố ạ”.
Nhìn nụ cười có chút đắc ý như ngầm hỏi “thấy con trai em ổn không” của vợ, tôi biết chúng tôi đã đồng thuận trong việc này. Mỗi năm, số tiề.n mừng tuổ.i con tôi nhận được ước khoảng 4 -5 triệu đồng. Với hiểu biết của tôi về con và những suy nghĩ mà nó vừa chia sẻ, tôi tin mình nên đặt niềm tin và cho phép thằng bé thực tập quản lý tiề.n bạc.
Chắc rằng nhiều phụ huynh cũng như tôi trước đây, cho rằng nên ngăn cách con cái khỏi tiề.n bạc vì sợ con hư, sợ rằng khi có tiề.n mừng tuổ.i trong tay thì sẽ chi vào game hay các trò chơi vô bổ, la cà quán sá, tụ tập bạn bè… Quả thật, tuổ.i nhỏ giữ trong tay số tiề.n lớn cũng rất dễ sa ngã. Tuy nhiên, bọn trẻ sẽ lớn dần lên và dần tiếp cận, phải giải quyết những vấn đề của người lớn. Vì thế, chúng cần được học dần về tiề.n bạc và cách sử dụng đồng tiề.n.
Vợ chồng tôi cũng đã dạy dần cho con mình từ trước bằng cách sai con đi mua thứ nọ thứ kia, hoặc để con quan sát cách chúng tôi mua bán, giải thích cho con một số quyết định của mình khi chi tiề.n, cho con giữ một khoản nhỏ để mua đồ dùng học tập, khi cần ăn nhẹ để kịp đi học thêm hoặc xử lý các tình huống bất ngờ… Chuyện cho phép giữ tiề.n mừng tuổ.i năm nay chỉ là một dấu mốc mà tôi quyết định khi cảm thấy điều kiện đã chín muồi.
Tôi nghĩ các bậc phụ huynh không nên cách ly con cái với tiề.n bạc mà nên dạy con về đồng tiề.n tùy theo lứa tuổ.i, hoàn cảnh gia đình và tính cách đứ.a tr.ẻ. Nếu hoàn toàn không biết gì về cách quản lý tiề.n bạc, đến tuổ.i được tự chủ, các cháu sẽ rất dễ đưa ra các quyết định sai lầm. Với đứ.a tr.ẻ khác cũng 13 tuổ.i như con tôi nhưng kỹ năng và hiểu biết về đồng tiề.n đang bằng 0 thì đương nhiên không nên cho phép giữ toàn bộ số tiề.n lì xì.
Hơn nữa, dù cho phép con giữ tiề.n, phụ huynh vẫn cần nhớ rằng con vẫn chưa trưởng thành, vẫn có thể lầm lạc và sinh hư, vì vậy vẫn phải giám sát và theo dõi, tư vấn và nhắc nhở. Số tiề.n cho phép giữ cũng như mức độ tự do chi tiêu cũng phải linh hoạt điều chỉnh theo quá trình đó. Nói cho cùng, khi trẻ chưa đến tuổ.i trưởng thành, việc tự quản lý tiề.n bạc vẫn chỉ là thực tập thôi.
Sau khi dặn dò đôi điều về cách tính toán, cân nhắc chi tiêu, tôi nhấn mạnh với con rằng khoản tiề.n mừng tuổ.i mà con sẽ nhận được không phải là tự dưng mà có. Bố mẹ cũng phải lì xì cho những người khác. Vì thế, ở khía cạnh nào đó, khi con tiêu tiề.n lì xì cũng là con đang tiêu tiề.n của gia đình. Tôi nghĩ sự thẳng thắn này là cần thiết, đặc biệt khi tôi muốn đối xử với con như người trưởng thành.
Bị gắn mác 'nhà giàu thành phố', biếu quà b.ị ch.ê, tôi xin trực Tết không về quê
Bị gắn mác "nhà giàu thành phố" nên quà biếu, tiề.n lì xì của tôi hay bị soi để chê, năm nay tôi xin tăng ngày trực Tết và không về quê, tiết kiệm hơn 20 triệu đồng.
Năm 2013, tôi mang theo niềm tin và hy vọng của một cô sinh viên năm nhất vào TP.HCM. Từ ngày đặt chân tới thành phố rộng lớn này, tôi luôn tự nhủ phải học hết sức, làm hết mình để có một tương lai xán lạn. Sau khi ra trường, tôi tìm được một công việc ổn định cho đến nay.
Một cô gái 29 tuổ.i có căn hộ riêng, có xe hơi riêng và một khoản tiề.n đủ để xoay xở lúc bất trắc có được gọi là thành công không? Bản thân tôi thì thấy mình vẫn phải nỗ lực thật nhiều, nhưng nhiều người ở quê đã gắn mác cho tôi là "dân nhà giàu thành phố". Cũng vì các mác này, mỗi lần về quê tôi lại đau đầu. Và Tết Nguyên đán năm nay lại đang đến gần, trong tôi lại đầy rẫy sự áp lực, căng thẳng và mệt mỏi.
Mỗi dịp Tết, tôi thấy áp lực và không thoải mái trước việc phải biếu quà, tặng tiề.n cho họ hàng. Mẹ tôi luôn nhắc nhở: "Về nhớ mang quà cho các cô dì, chú bác nha. Không thì họ sẽ nghĩ con không biết điều!". Có lần thấy tôi tỏ ý không muốn, bà nói: "Ai cũng biết con là người thành đạt ở Sài Gòn, về quê mà chặt chẽ quá người ta cười bố mẹ".
Không nói ra nhưng tôi cảm thấy như đang bị đẩy vào một cuộc cạnh tranh không lành mạnh. Tại sao Tết lại trở thành dịp để thể hiện sự giàu có?
Mỗi Tết, tôi tốn rất nhiều tiề.n cho khoản quà biếu họ hàng và mừng tuổ.i. (Ảnh minh họa)
Hai bên nội ngoại của bố mẹ tôi có 8 gia đình cô, dì, chú, bác. Mỗi năm về Tết, tôi đều phải chuẩn bị mỗi nhà một phần quà trị giá khoảng 1 triệu đồng. Ngoài ra vẫn phải lì xì cho họ, mỗi người chỉ 200 nghìn thôi thì đã tốn thêm 3 triệu đồng.
Đấy là chưa kể lì xì cho con của họ. Tám gia đình ở quê, mọi người cũng ước đoán được số con cháu đông tới mức nào rồi đúng không? Như vậy, riêng tiề.n quà biếu và lì xì đã tiêu tốn của tôi tầm 20 triệu đồng - số tiề.n không dễ kiếm trong thời buổi kinh tế khó khăn này.
Tôi nhớ con bác hai cũng đi làm xa như tôi nhưng quà biếu luôn kém hơn vì công việc của chị ấy không tốt lắm. Những ngày Tết, tôi luôn được mọi người xúm xít khen ngợi, ưu ái hơn. Tôi thấy rất ngại với chị ấy, thầm nghĩ tình hình tài chính của mỗi người khác nhau nên không thể đo tình cảm bằng giá trị quà biếu.
Thật ra không phải lúc nào mọi người cũng hài lòng về tôi. Nhiều đứ.a tr.ẻ khi nhận bao lì xì đã không ngại bóc ngay tại chỗ, không ít lần tỏ thái độ ch.ê ba.i vì số tiề.n trong đó không như mong đợi, thậm chí bĩu môi: "Có 20 nghìn bọ". Dù tỏ ra không biết, tôi không khỏi thấy tổn thương.
Tôi còn nhớ lần vì có chút sự cố về tiề.n bạc nên quà Tết hẻo hơn mọi năm, cô ruột mở xem xong thì nụ cười không còn tươi nữa, bảo: "Ồ cái này cô cũng hay mua ngoài chợ, rẻ mà cũng ngon nhỉ?". Sau đó ở dưới bếp, tôi nghe cô xì xào nói với mấy bà hàng xóm: "Nó giàu, thành đạt mà keo lắm". Những câu nói bóng gió khó chịu và ánh mắt phán xét khiến ngày Tết của tôi phần nào mất vui.
Năm nay thưởng Tết "hẻo" hơn, tôi muốn tiết kiệm khoản tiề.n quà cáp, lì xì và cảm giác không thoải mái đó nên quyết định không về quê, viện cớ công ty bắt trực vào ngày 29 và 1 Tết (thật ra là tôi tự nhận hai ngày mà ai cũng né này, lại còn xin tăng một ngày trực). Tôi chỉ gửi tiề.n mừng tuổ.i bố mẹ và một khoản đóng góp sắm Tết trong nhà. Khi nói với bố mẹ điều này, tôi tưởng sẽ bị mắng, không ngờ mẹ tôi cũng đã thay đổi cách nghĩ. Bà bảo: "Con à, mẹ biết con không phải không yêu quý gia đình. Mẹ sẽ nói với mọi người là con đang bận công việc, sẽ về thăm vào dịp khác".
Tất nhiên bố mẹ tôi hơi buồn vì Tết không được gặp con gái, nhưng cũng vui vì tôi nói sẽ tranh thủ những hôm không trực để nghỉ ngơi và du lịch ngắn với nhóm bạn độc thân. Không về quê, tôi tiết kiệm được gần 20 triệu đồng. Dịp nghỉ lễ 30/4-1/5, tôi sẽ gộp thêm ngày phép để về quê thăm và đưa bố mẹ đi du lịch.
Ám ảnh nỗi cô đơn tột cùng khi ở lại TP.HCM ăn Tết một mình Tết Nguyên đán 2024 có lẽ sẽ mãi ám ảnh tôi bởi cảm giác cô đơn tột cùng, cái giá phải trả cho quyết định sai lầm: Không về quê mà ở lại TP.HCM ăn Tết một mình. Tôi vào TP.HCM học tập và sinh sống đến nay đã 12 năm. Mỗi lần Tết đến, tôi đều háo hức về quê thăm ông...