Tết này anh không về
Vậy là lại thêm một cái Tết nữa anh không thể ở bên cạnh em.
Đêm nay anh đứng gác mà lòng cứ không nguôi nhớ về em. Có lẽ giờ này em của anh đang chìm sâu vào trong giấc ngủ, có lẽ em sẽ chẳng biết lúc này đây có một người chỉ muốn chạy ngay về để được ở bên cạnh em. Cái lạnh thấu xương của buổi đêm khiến đôi vai anh run lên khe khẽ, cảm giác nhớ nhà, nhớ người yêu cũng vì thế mà càng lúc càng thêm cháy bỏng trong lòng.
Đã từ rất lâu rồi anh không được ăn một bữa cơm do chính tay mẹ nấu, không được ngồi quây quần cùng cả gia đình trong căn bếp ấm cúng, không được chọc ghẹo cho đứa cháu nhỏ òa khóc rồi lại phải đi mua kẹo mút hoặc bim bim để dỗ dành. Anh cũng chẳng nhớ nổi bao nhiêu ngày tháng rồi không được tận hưởng cái cảm giác bình yên nắm tay em đi dạo dưới những hàng cây xanh mướt lá. Những điều ấy tưởng như vô cùng giản đơn và bình dị, thế nhưng lại là nỗi khát khao và mơ ước đối với anh và cả những người đồng đội của mình.Sắp đến Tết rồi, quả thực anh không mong gì hơn là được trở về gặp em và sum họp với gia đình. Nhưng vì đất nước, vì nhiệm vụ thiêng liêng và cao cả mà những người lính như anh đang mang trên mình nên có lẽ Tết này anh đành lỗi hẹn với em. Anh biết em rất buồn và bản thân anh cũng vậy, nhưng mình hãy cùng nhau cố gắng em nhé, bởi có nghĩa gì đâu nếu như hai chúng mình vui vẻ, hạnh phúc trong khi Tổ quốc đang thiếu vắng những người sẵn sàng cầm súng bảo vệ quê hương.
Anh nhớ cái cảm giác bình yên khi được ở cạnh em (Ảnh minh họa)
Nhớ ngày nào em đã nói rằng: “ Yêu anh nghĩa là yêu cả màu xanh của quê hương đất nước mà anh đang mang trên mình“. Cảm ơn em rất nhiều vì tình yêu bao la ấy, dẫu biết rằng lời cảm ơn đó không thấm tháp vào đâu so với những gì em đã hy sinh. Anh biết khi yêu anh em đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Anh cũng biết rằng hơn một lần em giấu anh mà khóc thầm khóc vụng vì nhớ người yêu. Yêu xa với một chàng trai đã khó nhưng đối với một người con gái thì có lẽ sự khó khăn ấy còn tăng lên gấp bội phần.
Video đang HOT
Những nỗi buồn khổ, tủi thân em đều đã trải qua, bao sóng gió và cám dỗ của cuộc đời không làm tình yêu của em gục ngã. Em đã chấp nhận tất cả mọi thứ, chấp nhận quên đi những cảm xúc đời thường để dành cho anh một tình yêu chân thành và cả những sự hy sinh. Em luôn là hậu phương tiếp thêm sức mạnh cho đôi chân anh thêm vững bước, là nơi bình yên để trái tim anh tìm về mỗi khi cảm thấy khó khăn. Có lẽ em chính là một thiên thần mà thượng đê đã sai xuống Trái Đất và may mắn thay anh lại chính là người được thiên thần ấy chọn lựa để gửi gắm trái tim.
Lại một cái Tết nữa anh ở xa nhà và lại thêm một cái Tết nữa anh không thể bên cạnh em. Biết rằng em sẽ buồn nhiều lắm khi anh không về được, nhưng hãy cố gắng lên em nhé, hãy luôn tự hào rằng sự hy sinh này của hai đứa chúng mình là để phục vụ đất nước và bảo vệ quê hương. Có thể đối với nhiều người thì em chưa hoàn toàn xuất sắc, nhưng trong con mắt của anh lúc nào em cũng là một người con gái trên cả tuyệt vời. Con đường anh chọn đi còn rất nhiều khó khăn và gian khổ, nhưng vì tình yêu chân thành của em luôn ở cạnh nên bất cứ lúc nào anh cũng cảm thấy rất vững vàng. Hãy đợi anh về nhé – người con gái mang trái tim thiên thần!
Theo Eva
Quãng đường tìm lại tình yêu
Mối tình đầu tan vỡ khi tôi chuẩn bị tốt nghiệp đại học. Vốn là đứa nhạy cảm, yếu đuối trong tình yêu nên tôi bỗng nhiên thấy sợ và khép cửa trái tim mình lại...
Tôi lao vào học, làm việc để lấp đầy những khoảng trống trong lòng, có nhiều người đến với tôi bằng tình yêu chân thành nhưng tôi khước từ. Tôi chưa tìm được một người thực sự giúp tôi xoa dịu và làm lành đi vết thương cũ. Dù có đôi lúc tôi định buông xuôi chọn ai đó và làm đám cưới theo mong muốn của gia đình, nhưng rồi lại không thể để rồi thời gian trôi đi mà tôi vẫn một mình, vẫn chờ đợi và hi vọng...
Lần đầu gặp nhau em và anh đã cãi nhau chí choé, anh lúc ấy rất giận và em cũng không chịu thua. Ngày đó em ghét anh lắm nhìn anh lúc nào cũng vênh vênh, kiêu kiêu mặt lạnh tanh. Dần dần do công việc và các mối quan hệ nên chúng ta phải tiếp xúc với nhau nhiều hơn, nhưng cũng chỉ là những mẩu đối thoại nhát gừng không đầu không cuối về công việc mà thôi. Thế rồi anh lấy số điện thoại của em để thi thoảng liên lạc xã giao và cùng nhau làm công việc của cả hai được tốt hơn. Có một thời gian khoảng hai tháng em đã tắt điện thoại, lúc đó anh liên lạc mãi không được, hỏi ai cũng không biết lý do, anh đã đi hỏi và cuối cùng phải gọi điện lên cơ quan gặp em...
Mọi thứ vẫn bình thường, cả hai đều lao vào làm việc, em chẳng biết làm gì ngoài công việc. Em làm việc để quên, để không có thời gian suy nghĩ lung tung, với em công việc lúc đó là niềm vui. Còn anh làm việc như để chuộc lại những gì đã làm, đó là những năm tháng đi học chơi bời phá tiền của gia đình, tóm lại là những lỗi lầm trong cuộc sống mà anh đã trải qua. Anh hối hận và muốn làm để cảm thấy được bù đắp, để lòng mình thanh thản hơn.
Thế rồi chẳng hiểu từ bao giờ anh hay gọi điện nói chuyện, rồi nhắn tin với em ngày càng nhiều. Chúng ta tâm sự rất nhiều, em không ngờ mình lại có thể mở lòng với anh nhiều chuyện thế. Những vui buồn, khó khăn em đều kể và anh là người lắng nghe tuyệt vời, anh cho em những lời khuyên hữu ích, dần dần thân thiết hơn anh còn giúp đỡ ủng hộ em thực hiện những ước mơ bấy lâu nay của mình. Anh biết không, em đã cảm động rơi nước mắt khi rụt rè chia sẻ với anh về mơ ước đó, vì những người xung quanh em đều nói em khùng mới đi làm những việc như vậy, nhưng anh đã ngạc nhiên rồi bày tỏ sự bất ngờ và thích thú.
Hai năm trôi qua, chúng ta vẫn thế, vẫn thường nói chuyện đến tận khuya, vẫn động viên và giúp đỡ nhau trong công việc, chúng ta như hai người anh em, như hai người bạn thân và em tự hào vì điều đó, vì với em thế là đủ.
Anh là người chữa lành những vết thương cũ trong em... (Ảnh minh họa)
Ngày em gặp thất bại trong công việc, điều mà em rất hi vọng và cố gắng nhưng đã không thành công, anh gọi cho em và nghe giọng nói khàn đặc, anh biết em khóc, hết giờ làm việc anh xuống kéo em đi mà không nói gì. Anh đưa em đến một gốc cây to bên bờ sông, nhìn toàn cảnh dòng sông ban đêm với ánh sáng của những bóng điện hắt xuống thật lung linh...
- Bác cho nhóc thuê bờ vai của bác đấy, mười nghìn một giờ nhé khóc đi để bác còn lấy tiền- anh nói.
- Em không khóc trước mặt bác đâu, đừng có mơ- em nhăn mặt đáp trả nhưng rồi bỗng ngồi im lặng.
Anh ngồi kể cho em nghe về quá khứ, về những lỗi lầm mà anh đã trải qua, và cả những thất bại anh gặp phải trong quá trình cố gắng chuộc lại lỗi lầm tìm lại niềm tin từ gia đình và những người xung quanh, để rồi khi gặp em anh tìm thấy sự đồng cảm nhưng khác lạ, anh nói em có tâm hồn trong sáng, em vô tư và ngoan, cái mơ ước của em, công việc của em đã làm anh bất ngờ và xúc động, đó chính là việc làm tình nguyện, từ thiện... Anh còn nói nhiều lắm, gió từ sông thổi vào với cái se lạnh của mùa thu làm em rùng mình, cả chúng ta chẳng kịp mang thêm áo khoác hay cái gì cả.
- Anh xin lỗi, nhóc lạnh đúng không?
Anh giật mình lo lắng và nhẹ nhàng ôm chặt lấy em, thấy người em lạnh cóng anh còn suýt xoa đùa là sao chịu lạnh kém thế, rồi anh cứ thế không buông em ra, cũng chẳng nói gì cả. Một cảm giác rất lạ chạy trong tim em, đó là cảm giác ấm áp, hạnh phúc chợt thoáng qua nhưng em lại muốn có cái cảm giác ấy mãi. Rồi cái giây phút anh từ từ buông em ra hôn lên trán em và nói "Anh yêu em", anh biết em như thế nào không, em không tin, bất ngờ và luống cuống không biết làm gì hết rồi anh phá tan không khí áy bằng giọng nói như ra lệnh, "Anh cho nhóc 3 lựa chọn, một là đồng ý, hai là đồng ý ba chọn cả hai phương án trên", rồi anh lại ôm lấy em xoa hai bàn tay lành lạnh, anh nói muốn đi nốt quãng thời gian còn lại cùng em, anh muốn em giúp anh vì anh sợ sẽ lại bị lạc đường nếu bên anh không có em. Em đã khóc ướt hết hai vai áo anh, có lẽ vì hạnh phúc hoặc chẳng biết vì sao nữa, nhưng anh ạ, cảm ơn anh đã ở bên em, đã chờ đợi em trong suốt hơn hai năm nay, giờ em biết anh là người chữa lành những vết thương cũ trong em. Chúng ta sẽ hạnh phúc anh nhé.
Theo STT
Gửi anh - người lính của đời em Em sẽ cố gắng để xứng đáng với câu nói: "Lấy chồng bộ đội làm dâu Bác Hồ". Sau giấc mơ kỳ lạ, em tỉnh dậy cùng với một nụ cười. Đưa tay lên bụng vuốt ve thiên thần nhỏ của chúng mình, bỗng nhiên em thấy lòng trào dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả. Ngoài trời hôm nay hình như...