Tết nào vợ chồng cũng cãi nhau trong 20 năm chung sống
Gần 20 năm lấy chồng, đến cả ngày Tết anh chưa một lần tự nguyện gọi điện về thăm hỏi bố mẹ tôi, chỉ đến khi vợ chồng cãi nhau thì anh miễn cưỡng cầm điện thoại gọi
Ảnh minh hoạ
Gửi chồng, có lẽ không cần nói nhiều vì chúng ta không thể nói chuyện với nhau nên tôi mới gõ những dòng này cho anh. Chúng ta ly thân từng ấy thời gian đủ để thấy cả hai vẫn bình thường, không ai cần đến ai, vẫn sống đều. Cho đến giờ này, tôi vẫn cảm ơn anh vì anh là người đàn ông tốt, người cha tốt của các con, chăm chỉ làm việc, đời sống trong sáng. Tuy nhiên từ sau ngày bố tôi mất, tôi cảm thấy mình không cần người chồng như anh. Bố tôi mất, người đầu tiên tôi báo tin không phải là anh vì hiểu anh không thể có đủ tình cảm để gánh lấy trách nhiệm là chồng tôi, là con trưởng trong gia đình. Lúc anh gọi điện thoại nói với em mình rằng anh không về được, còn phải lo công việc thì mọi tình cảm sót lại trong tôi đã chết. Có lẽ vì sĩ diện nên khi anh về dự đám tang, tôi vẫn để anh về. Tôi dài dòng như vậy để giải thích với anh rằng: anh có lỗi với tôi cũng được, tôi đã chấp nhận chịu đựng và bỏ qua tất cả, nhưng vai trò và trách nhiệm làm con trong gia đình thì là như thế là không thể được.
Rồi tôi bắt đầu nhớ về ngày mẹ tôi ốm thập tử nhất sinh, anh không hề có cuộc điện thoại hỏi han đến mức mẹ lại phải hỏi thăm về anh, tôi đỏ mắt mà nói dối thay anh. Gần 20 năm lấy chồng, đến cả ngày Tết anh chưa một lần tự nguyện gọi điện về thăm hỏi bố mẹ tôi, chỉ đến khi vợ chồng cãi nhau thì anh miễn cưỡng cầm điện thoại gọi. Chẳng năm nào Tết đến mà mình không cãi nhau. Rồi từ hồi cưới đến nay, chưa bao giờ tôi được bố mẹ chồng quan tâm gọi điện hỏi han xem cuộc sống như thế nào, trừ khi tôi gọi hoặc nói con cái gọi điện thăm ông bà.
Video đang HOT
Giỗ đầu của bố tôi, ở quê có phong tục làm giỗ trả ân nghĩa nên mở cúng to lắm, tôi đã nói với anh cả năm trời nhưng anh cũng không hề gọi điện hỏi thăm chứ đừng nói đến chuyện lo toan. Đám cưới đứa em trai duy nhất của tôi, đứa con cầu tự của mẹ tôi và dòng họ, cả dòng họ hoan hỉ, mẹ tôi lo toan một mình, anh cũng làm lơ. Bên gia đình anh có xe ô tô cũng không hề vào dự dù mẹ tôi đã rất trân trọng mời. Vì thế, đám tang bà nội ngay sau đó, tôi và gia đình đã nghĩ đến việc không thông báo cho thông gia để đỡ tủi thân. Một năm xảy ra biết bao chuyện lớn nhưng anh không biết đâu nhỉ!
Tôi cũng có lỗi với anh khi không còn tình cảm để chăm sóc anh được. Khi anh không chăm sóc tôi, tôi đã có người chăm sóc. Anh cũng có quyền hạnh phúc chứ không phải cứ đi đi về về trong sự căng thẳng như những ngày vừa rồi. Suy cho cùng cũng chỉ là một tờ giấy hôn thú, chúng ta chẳng còn quan tâm đến nhau, cũng chẳng có trách nhiệm với gia đình của nhau thì nên giải thoát khỏi những ngày lầm lũi vừa rồi. Tôi gửi kèm đây lá đơn, anh ký vào. Chúng ta thỏa thuận, chỉ một chứ ký thôi mà, phải không? Còn nếu như anh ký xong, giải quyết xong, chúng ta muốn thì vẫn ở nhà như thế, phòng ai nấy ở, việc ai nấy làm. Nếu anh còn tin tôi giữ tiền và lo cho con chu đáo thì coi như tôi vẫn giữ thay anh như trước nay. Còn không thì chúng ta chọn cách sống khác, các con lớn rồi cũng hiểu bố mẹ chẳng ngủ cùng nhau, chẳng đi cùng nhau thì ở cùng nhà hay ở khác nhà cũng không quan trọng, miễn là chúng vẫn đầy đủ bố mẹ. Có lẽ chúng ta sẽ vui vẻ hơn mà sống, chứ không phải căng thẳng với nhau. Anh cũng đừng quá câu nệ vào việc vì gia đình, vì nọ vì kia. Anh hãy ký đơn vì chuyện tình cảm của chúng mình đã hết, không níu kéo được nữa. Mình ly hôn nhé.
Theo VNE
Sao cứ cãi nhau là lại buông lời chia tay?...
Có khi trong cuộc tình này với em buồn tủi và cay đắng thì nhiều hơn hạnh phúc anh à. Chúng ta xảy ra rất nhiều cuộc cãi vã, tranh luận, và những câu nặng lời khó hiều của anh dành cho em....
6 tháng yêu nhau có phải là quá ngắn với chúng ta không anh? 6 tháng đó hạnh phúc có, buồn có, đau có, cay đắng có. Hình như tất cả gia vị của tình yêu em đều nếm đủ trong 6 tháng yêu anh.
Em hạnh phúc khi được anh nắm tay chặt, hôn lên mái tóc em giữa nơi đông người. Cái cảm giác này với em nó thật hạnh phúc anh à. chỉ cần những hành động nhỏ này thôi đã khiến em yêu anh nhiều hơn 1 chút rồi.
Có khi trong cuộc tình này với em buồn tủi và cay đắng thì nhiều hơn hạnh phúc anh à. Chúng ta xảy ra rất nhiều cuộc cãi vã, tranh luận, và những câu nặng lời khó hiều của anh dành cho em. Em đã rất buồn và tuyệt vọng khi 5 lần 7 lượt câu chia tay phát ra từ miệng của anh. Em đã từng "nói nếu sau nay mình có cãi nhau hay giận hờn thì đừng bao giờ nói chia tay anh nhé", anh đã hứa với em là sẽ kìm lén những lúc cãi nhau vậy mà...
Khi những câu chia tay anh nói ngày một nhiều em cảm thấy mình không được tôn trọng, yêu nhau không phải cứ hễ cãi nhau là buông câu chia tay. Em mệt mỏi, rất mệt mỏi anh à.
Anh còn nhớ những ngày cuối tháng 2 anh nói chia tay vì anh phải chuyển công tác lên Lai Châu không? Khi đó em đã khóc rất nhiều. Em nói em chịu được xa ạnh. 1 tháng gặp anh 1 lần cũng được. Chỉ cần anh nhớ em và thường xuyên gọi điện nhắn tin cho em là được. Đừng nói chia tay. Vậy mà anh vẫn kiên quyết nói chia tay.
Những ngày đó em buồn em chìm trong những cuộc vui những ly rượu những cốc bia ngày một nhiều. Rồi một hôm khi em đang uống cùng nhóm bạn gần nhà thì anh gọi điện nói gặp em. Em ra ngoài rồi gặp anh. chúng ta ngồi bên ao gần đó, em ôm anh rồi cứ thế khóc, anh ôm em vào lòng và nói "Xa em như vậy anh không yên tâm, hứa với anh là không được uống thêm lần nào nữa nhé." và rồi chúng ta quay lại. lại vui vẻ. Yêu xa em chấp nhận.
Ngày anh đi em buồn lắm. Em cứ nghĩ chắc phải 1 tháng mới được gặp anh. vậy mà 8/3 anh về với em kèm theo con gấu. Em hạnh phúc, rất hạnh phúc anh à. Hạnh phúc chưa lâu thì tối đó chúng mình lại cãi nhau. Sáng hôm sau anh đi Lai Châu tiếp. Em lại nhớ anh, nhớ anh. Cũng may anh lại được chuyển công tác về Hà Nội em vui biết bao.
Rồi những lần hẹn hò nhiều hơn, những cuộc cãi vã cũng nhiều, câu chia tay em nhận cũng được nhiều hơn. Rồi một lần cuối em nói chia tay. Miệng em nói mà nước mắt em cứ rơi. Em yêu anh rất nhiều, nhưng em nghĩ chúng mình nên dừng lại thì tốt hơn.
Rồi những ngày xa anh cũng đến. 7 tháng chia tay đã nhanh qua. Đêm qua chợt nhận được tin nhắn của anh. Anh nói "Anh uống rượu say, anh nhớ em." Em lại khóc khi đọc được tin nhắn của anh. tại sao 7 tháng chia tay mà em vẫn chưa thể quên anh, vẫn có thể rơi lệ chỉ vì 1 dòng tin anh nhớ em? Có phải tại em vẫn còn yêu anh?
Em không cho phép mình yếu đuối lần nữa đâu anh à. Mặc dù em rất nhớ anh, nhưng chúng mình chẳng thể quay lại được đâu anh à. Ngoài kia sẽ có người phù hợp với anh hơn em, sẽ làm anh yêu hơn em.
Mình đừng liên lạc với nhau nữa anh nhé.
Theo Phununews
Duyên đã cạn thì cố mấy cũng không giữ được... Chia tay anh, em biết cả em và anh sau này đều sẽ có những mối quan hệ mới. Em nghĩ mình sẽ không quan tâm và buồn bã vì những chuyện đã qua, về một người em đã từng rất yêu.... Người ta thường nói thời gian là phương thuốc hay nhất chữa lành mọi vết thương nơi trái tim. Em không...