Tết, mẹ chồng cấm về nhà mẹ đẻ…
Từ ngày đi lấy chồng, va chạm với mẹ chồng và chịu sự đối xử ghẻ lạnh của bà, tôi tự hỏi, chẳng lẽ bà mẹ chồng nào cũng như vậy?
Tết Nguyên Đán gần đến, vợ chồng tôi thu xếp lên nhà ngoại chúc Tết, mẹ chồng tôi phản đối ra mặt, bà cho rằng không cần phải cầu kỳ lễ tiết như thế làm gì. Tôi rất tủi thân và buồn, con gái lấy chồng xa nhà đã thiệt thòi đủ đường, nay về thăm bố mẹ dịp lễ tết cũng bị nói này nọ.
Mới lấy chồng có 4 tháng mà tôi cảm thấy quá mệt mỏi khi có một người mẹ chồng vô cùng khó tính và hay xét nét. Chồng là con trai độc đinh, con cầu tự bao năm mới có được nên ông bà cưng chiều anh hết mực. Đáp lại, chồng tôi cũng là một người con hiếu thảo, hiền lành, tốt bụng, chỉ có điều anh nghe lời và phụ thuộc toàn bộ vào bố mẹ. Lời bố mẹ nói là “khuôn vàng, thước ngọc” mà anh không bao giờ dám làm trái.
Thời yêu nhau, đôi lần anh đưa tôi về nhà chơi, tôi đã biết tính mẹ anh không hiền, bà ăn to nói lớn, nóng nảy, đồng bóng, thích xét nét người khác nên mất lòng không ít người. Ngày tôi quyết định đi đến hôn nhân với anh, mẹ tôi thương con, hết lời ngăn cản, khuyên nhủ “Phận đàn bà lấy chồng là lấy cả nhà chồng, chọn nhầm là khổ cả đời con ạ”. Tuổi trẻ chưa va vấp với đời, tôi không hiểu lời ý sâu xa mẹ nói, mà chỉ đơn giản nghĩ đến với anh bằng tình yêu chân thật, không vụ lợi, toan tính, đồng cảm với anh qua bao khó khăn, sau này sẽ đồng cảm được với mẹ anh…
Nhưng thực tế không như mơ, ở trong chăn mới biết chăn có rận. Bao rắc rối, bất hòa cũng từ người mẹ chồng tôi mà ra. Ngay khi chúng tôi đề cập chuyện kết hôn với gia đình hai bên, mẹ anh đùng đùng đi xem ngày rồi quyết ngày cưới hỏi mà không thèm đoái hoài đến ý kiến nhà gái. Một năm có 12 tháng, 365 ngày mà thế nào bà lại chọn được đúng ngày cưới hỏi vào tháng 6 nóng nực, oi ả nhất. Vậy là tôi lên xe hoa về nhà chồng trong ánh mắt đàm tiếu, dò xét của bà con lối xóm chắc “ăn cơm trước kẻng” nên mới phải cưới chạy mùa hè.
Nhân ngày sinh nhật, tôi mua tặng mẹ chồng chiếc áo rất đẹp. Vợ chồng tôi
Video đang HOT
đi chọn mãi mới tìm được màu cho phù hợp với sở thích của bà.
(ảnh minh họa)
Trước khi cưới, biết là bố mẹ chồng rất khó tính nên tôi cũng đã chuẩn bị rất kỹ. Từ việc học cách nấu ăn ngon, học cách giao tiếp trong gia đình, cố gắng để ý mọi việc. Thế nhưng thời gian đầu về làm dâu tôi thật sự bị sốc vì những cái để ý rất vô lý của bố mẹ chồng.
Từ việc nấu ăn, rửa bát, lau nhà, giặt quần áo mẹ chồng luôn tìm được cớ để chê bai tôi đểnh đoảng. Chồng tôi thương vợ, nhiều khi vào bếp giúp vợ nhặt rau, rửa bát. Thấy vậy, bà giận ra mặt chạy lại tranh việc bằng được với chồng tôi rồi nói bóng gió mát mẻ con dâu. Đương nhiên là bà nói đến thế thì làm sao tôi dám để bà làm được, vậy là cứ đi làm về mình tôi quay cuồng với cơm nước và dọn dẹp còn anh chỉ ngồi chơi xem ti vi rồi đi ngủ.
Nhân ngày sinh nhật, tôi mua tặng mẹ chồng chiếc áo rất đẹp. Vợ chồng tôi đi chọn mãi mới tìm được màu cho phù hợp với sở thích của bà. Lúc chồng tôi đưa món quà, bà vui vẻ mở ra xem và ướm vào người rất ưng ý nhưng nghe được đấy là đồ do tôi chọn, ngay lập tức bà thay đổi thái độ, vắt áo lên thành ghế rồi chê màu này không hợp với bà. Tôi được một phen sững sờ, không hiểu tại sao mẹ chồng lại khó tính với tôi đến vậy?!
Mẹ chồng đặt nặng áp lực làm dâu trưởng lên vai tôi, việc trong họ cái gì cũng đến tay tôi, nào thì cúng giỗ, về quê xây nhà thờ họ, nào thì đưa đón em họ đi thi, xin việc cho con nhà chú,… Tâm sự với chồng thì anh ấy chỉ ừ hữ thôi chứ chẳng có câu nào bênh vực tôi trước mặt bố mẹ cả. Không ít đêm tôi nằm nghĩ cực thân khóc thầm và tự nhủ phải nhẫn nhịn, lo toan để gia đình êm ấm.
Từ ngày đi lấy chồng, va chạm với mẹ chồng và chịu sự đối xử ghẻ lạnh của bà
tôi tự hỏi chẳng lẽ bà mẹ chồng nào cũng như vậy? (ảnh minh họa)
Nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đó, mẹ chồng tôi còn đi kể lể với hàng xóm láng giềng tôi ghê gớm bắt nạt con trai bà, quản lý hết tiền bạc, chẳng bao giờ biếu ông bà được đồng nào trong khi lương của chồng tôi đưa hết cho bà giữ. Tôi đi đâu, làm gì, kể cả xin phép về nhà mẹ đẻ cũng khó khăn. Tất cả chỉ vì bà xót con trai vàng ngọc của bà đi lại vất vả, tốn kém.
Từ ngày đi lấy chồng, va chạm với mẹ chồng và chịu sự đối xử ghẻ lạnh của bà, tôi tự hỏi chẳng lẽ bà mẹ chồng nào cũng như vậy? Vẫn có câu “dâu là con, rể là khách”, giá mà mẹ chồng chịu mở lòng và coi tôi như con gái bà thì tốt biết mấy. Tết năm nay xa nhà, tôi lại không thể lên chúc Tết bố mẹ đẻ vì mẹ chồng lấy lý do dâu mới nên ở nhà ra mắt họ hàng làng mạc. Bố mẹ tôi biết chuyện cũng động viên không sao, qua Tết lên thăm bố mẹ sau cũng được. Gác điện thoại mà nước mắt chực tuôn, thương mình, thương bố mẹ, Tết này con không về mẹ ơi!
Theo Ngoisao
Bố chồng khó tính
Nhiều người khen và bản thân tôi cũng tự nhận mình nội trợ không đến nỗi, vậy mà bố chồng rất hay chê bai nặng nề. Ngon hay không tất nhiên do khẩu vị cảm nhận của mỗi người, song cái cách ông thể hiện rất thiếu suy nghĩ khiến tôi thấy ông thật nhỏ bé.
Hôm nhà có giỗ, một tay tôi sắp đặt tất cả, để rất đông đủ mọi người ăn đều ngon lành, ông vẫn cứ chê tôi nấu cơm không thơm, không dẻo. Trong khi thằng cháu ăn hết bốn bát nên hết sạch cơm thì ông lại kêu "tao đói, tao không thích bánh chưng". Hỏi "ông ăn mỳ hay miến để con nấu?", ông tỉnh khô "tao muốn ăn cơm" khiến chồng tôi cũng bất bình. Tôi buông bát hì hục xuống bếp nấu cơm, lúc sau thấy ầm ĩ trên nhà. Ra chồng tôi nói một câu "ông cứ thích bắt tội người khác" làm ông chửi bậy, rồi ném chén bát đuổi chồng tôi ra khỏi nhà.
Về chơi nhà nội bao hôm là ngần ấy ngày đầu tôi căng như dây đàn, vì cảm thấy bao năm nay lối sống của ông bà càng ngày càng khó tính, khó chịu. Một năm con cháu về có được nhiều đâu mà ông cứ chửi bới, rủa xả. Có mỗi việc dép guốc ông để gọn bọn trẻ lấy ra nghịch làm đoàn tầu, nhắc nhở nhẹ nhàng là được, đằng này ông quát tháo chửi "bố tiên sư bọn mất dạy". Tôi cố vuốt cho ông nguôi giận nên cười cười bảo: "Ông cứ bảo cho cháu về ông trông, cháu về mới được ba ngày mà ông quát mắng dữ thế!". Ông lừ mắt: "Ở với tao mà thế á, tao đập chết. Còn mày nữa, cái loại vô học, bố chồng nói một câu cãi phăng một câu" khiến tôi đứng tim, không thốt nổi tiếng nào. Các cháu thì sợ ông một phép, cứ nghe "lại ông bế" là xanh cả mặt.
Ngày Tết những năm trước cứ về đến là tôi tối mắt tối mũi, cắm mặt vào bếp lo cho đủ cỗ, cúng, rồi rửa bát đĩa dọn dẹp hết nguyên ngày. Ông đao to búa lớn mắng tôi chả hiểu lễ nghĩa, không biết đường mà đi chào hỏi khắp lượt bà con láng giềng. Năm vừa rồi rút kinh nghiệm, tôi cùng chồng chúc tết quanh xóm, vậy mà về mặt ông hằm hằm: "Loại lười nhác chỉ biết nhót đi chơi, không chịu lo cơm nước, không có tí trách nhiệm gì với nhà chồng". Câu nào ông nói cũng thêm vài từ đệm tục tĩu làm tôi sợ lũ trẻ sẽ tiêm nhiễm theo ông.
Hôm mùng ba Tết tôi xin phép về sớm hóa vàng ở nhà thì ông thản nhiên quát "cái loại sống không có tâm không có đức thì thắp hương thắp khói làm gì để người ta chửi vào mặt cho".
Không phải là kể lể, kể công mà tôi chỉ muốn nói rằng mình là đứa biết nghĩ chứ không phải phường "phổi bò" luộm thuộm. Từ trước tết tôi đã dành thời gian đi chợ mua sắm đầy đủ tất thảy đồ lễ và quà tết, tha lôi từng tí một chất đầy lên taxi, từ cân măng, cái giò, chục nem cho đến hộp mứt, cái kẹo, giấy ăn... vì về quê hẻo lánh muốn mua đồ cũng khó. Vậy mà hôm ấy ông còn tức giận mắng "Từ giờ tao cấm tiệt, đ... cho mang cái gì đi nữa". Tôi nghe mà thấy nực cười quá. Khi ra xe ông giúi cho cái bánh chưng, với nửa con gà hôm trước ăn chẳng hết, không lẽ trả lại thì ra xé chuyện thành to, nhưng tôi tự thề sẽ không bao giờ động vào bất cứ gì ông cho.
Cảm thấy mình sống cũng biết điều, được nhiều người kính trọng mà về nhà chồng thì bị xúc phạm, chà đạp vùi dập như rơm như rác là tôi lại ứa nước mắt. Sống hết lòng hay không cũng bằng nhau, vẫn bị chửi thậm tệ thì cố gắng về đó làm gì cho khổ thân mình ra nữa?
Theo VNE
"Thứ vợ" gì như tôi? Mãi đến khi máy bay cất cánh, tôi mới tin chắc rằng lần này mình sẽ được về nhà. Tôi nghĩ đến mẹ tôi, 7 năm không gặp, chắc mẹ đã yếu đi nhiều, tóc sẽ bạc nhiều hơn. Còn ba tôi, vốn dĩ đã gân guốc, bây giờ chắc lại càng gầy gò hơn. Từ sân bay Tân Sơn Nhất về nhà,...