Tết mất vui vì chồng lừa dối hơn chục năm
Xâu chuỗi các sự kiện lại, tôi cảm thấy anh ấy như đã lừa dối tôi từ rất lâu rồi.
Suốt hai tuần nay tôi thường xuyên vào đây để tìm hiểu tâm lý đàn ông, dù đã ngoài 50, đã có gia đình và con đã lớn. Có lẽ tôi là kẻ quá lý tưởng vào người mình chọn để kết hôn, hay tôi là kẻ ngốc nghếch nhất trên cõi đời này mà tôi không biết.
Tôi gặp chồng tôi trong trường Đại học. Tuy không cùng lớp nhưng cùng một khóa, tuổi cũng bằng nhau. Trước đó là bạn dần dần theo thời gian chúng tôi đã thân nhau, để rồi sau hai năm ra trường chúng tôi đã trở thanh vợ chồng. Chỉ trước đây hai tuần thôi, trong họ hay bạn bè, ai cũng nói gia đình tôi hạnh phúc nhất. Chồng tôi là người tốt nhất, biết chăm lo cho vợ con và họ hàng hai bên.
Có lẽ tôi đã ngủ say trong chiến thắng quá sớm. Hay tôi né tránh sự thật để rồi đến nay, sự thật khiến tôi bàng hoàng đến không thể tin được gia đình mà tôi vun đắp bấy lâu chỉ có trong sự ảo tưởng của riêng tôi.
Cách đây hai tuần, khi lấy hình từ máy chụp hình ra sau một cuộc họp bạn, trong số hình đó có 4 tấm hình chụp những bộ phận nhạy cảm của phụ nữ, và hình sexy của một cô gái (chúng tôi dùng chung máy chụp hình). Quá ngạc nhiên, tôi đã gọi chồng tới hỏi sao lại có mấy tấm hình này? Chồng tôi nói hình trên net, rồi nhanh tay xóa đi. Tôi vẫn ngạc nhiên sao hình net mà lại vô được máy chụp hình. Chồng tôi lại nói tại mấy thằng bạn trong công ty gửi phá. Tôi yên lặng một lát rồi chợt nhân ra rằng, chồng tôi đã đi “ăn phở”. Tôi bèn nói: “Hình có số thứ tự sao là net được, ông đã đi chơi gái rồi phải không?” Rõ ràng là như thế, nhưng khi nói ra câu này, miệng tôi như khô đắng, và chỉ mong rằng chồng tôi nói không, chồng sẽ chối. Nhưng không, chồng tôi đã yên lặng.
Anh ấy đã lừa dối tôi khá lâu (Ảnh minh họa)
Sự yên lặng thật đáng sợ mà trước đây, đọc trong các câu chuyện tôi không thể nào cảm nhận được thế nào là “sự yên lặng đáng sợ” ấy! Sự tức giận bộc phát, tôi đã tát chồng và buông lời thậm tệ. Tất cả là sự yên lặng! Không một lời biên minh, không một lời xin lỗi.
Tôi không khóc được, và cũng chả biết mình phải làm gì. Lặng lẽ lên phòng nằm. Một lát xuống, bình tĩnh lại, tôi hỏi chồng tại sao lại làm thế. Câu trả lời có sẵn trong sách của bao nhiêu người đàn ông là “không đáp ứng” được cho chồng, là chồng đã lo cho gia đình đầy đủ rồi thì giờ phải có cơ hội hưởng thụ.
Tôi đề nghị ly dị, chồng tôi mới bắt đầu nói lời xin lỗi và hứa không như thế. Chồng nói chỉ vì lúc đó say nên không kiềm chế được. Chỉ có một lần đó thôi. Cô ta là gái bán hoa, qua đường, không là gì cả. Không lẽ chỉ vì một lần sai lầm của chồng, mà tôi không bỏ qua cho chồng, mà phá bỏ đi tất cả những gì đã gây dựng hay sao?
Lý do vợ không đáp ứng rồi chồng đi giải quyết bên ngoài, cũng là một lý do mà vợ chồng có thể ngồi lại nói chuyện với nhau. Vậy tôi có thể tin được là đây chỉ là lần đầu và không bao giờ tái lại không hả? Liệu một cô bán hoa có để cho người “cần giải quyết” chụp hình mình không?
Trước đây khi còn quen nhau, tình cờ tôi xem được mấy lá thư của một cô gái gửi cho chồng. Cô ta nhắc lại những kỷ niệm mà họ vừa trải qua, là đi xem phim, là chồng mua quà cho cô ấy. Một món quà y như của tôi khi chồng về quê lên. Tôi đã hỏi chồng nói là người quen của gia đình, coi như bạn thôi, nơi mà em chồng đang làm việc. Gia đình cô này rất tốt với chồng khi tới thăm em và có lần má cô ta còn về quê chồng chơi. Chồng cũng chỉ muốn đền ơn và đi coi phim chung với nhiều người chứ không phải một mình cô ấy.
Ngày cưới của chúng tôi cô ấy có tới, và xin thơm tôi một cái lên má rồi nói “chúc anh chị hạnh phúc”. Cách đây không lâu tôi còn bắt gặp một lá thư nháp cũ của chồng tôi viết cho một cô bạn hồi còn trung học mà chồng còn giữ tới ngày nay. Tôi không tiện viết ra đây, nhưng có thể nói là một lá thư tình đầy si mê với những từ ” tôi yêu em” được lập đi , lập lại rất nhiều lần. Tôi hỏi chồng nói cái thời tuổi trẻ ấy mà.
Video đang HOT
Tôi xin phép nói thêm với chị một chút về gia cảnh của chồng tôi. Má chồng tôi là vợ lẽ sau khi sinh ra chị chồng và chồng thì ba theo gia đình qua Pháp, hầu như không liên lạc gì với má chồng nữa.. Chị chồng tôi sau đó chết và mẹ chồng đã lấy người khác, gửi chồng cho người cậu nuôi. Sau này có đón chồng về nuôi đến năm 12 tuổi thì bà nội chồng đón cháu về nuôi. Chồng tôi có thêm 7 đứa em cùng mẹ khác cha, chồng tôi rất có hiếu với cha mẹ cũng như rất thương em. Anh ấy nói tuy nhà bà nội giàu, ngoài chuyện được ăn học ra chồng tôi cũng làm việc như những người khác vào những lúc rảnh rỗi như bán xăng, vá xe.
Khi nghe mẹ tôi bệnh nằm bệnh viện, chồng đã mua cả chục cam sành tới biếu khi chỉ là sinh viên của những năm 79-80 ( những năm khó khăn). Sau khi nghe hoàn cảnh của chồng, gia đình tôi, một gia đình nề nếp đã nói rằng chồng thiếu thốn tình cảm gia đình , nên sau này chồng sẽ rất thương yêu gia đình bé nhỏ của mình. Tốt số hơn bố giàu con ạ!
Về hình thức, chồng tôi là một người đàn ông lùn. chồng tôi lùn hơn tôi dù tôi không cao hơn 160. Các bạn cùng trường tôi biết chồng tôi nhiều vì ở ký túc xá, còn tôi ngoại trú, học xong là về. Ai cũng nói là anh ấy rất ga lăng. Khi đi trên xe bus thì chuyện nhường chỗ là chuyện nhỏ, mà chồng tôi còn trả tiền xe cho họ nữa, dù chả có thân tình gì, chỉ có một lý do là học chung trường.
Ai nhờ gì anh ấy cũng bỏ thời gian ra làm cho họ. Khi đi làm về, vừa dựng xe trước cửa, có chị hàng xóm gọi qua giúp cái này cái kia là chồng tôi đi thằng qua nhà, mà khồng cần vào nhà nói với tôi một tiếng. dù tôi đã dọn cơm chờ sẵn. Hay đi ăn tiệc anh ấy sẵn sàng gắp thức ăn cho một cô gái cách chồng 2 người, làm cô ta mắc cở phải nói anh gắp cho chị đi.
Có những lúc tâm sự với nhau, chồng nói rằng ngày xưa nghèo, vì phải tự mưu sinh bán bánh mì lấy tiền đi học, khi bà nội già yếu. Đôi khi kẹt quá còn bán cả máu! Phải ăn khoai mì đi thi. Chị cũng biết, đồng lương công nhân viên cái ăn có thể đủ nhưng không khá lên được. Chúng tôi cũng phải làm ăn thêm bên ngoài. Tôi xin nói thêm một điều nữa là hầu như trưa nào chồng tôi cũng về nhà ăn cơm. và tối nào cũng về nhà ngủ. Những lần đi chơi nhâu nhẹt với bạn bè đến khuya , lý do là phải quan hệ người này người kia trong làm ăn.
Buồn vì mình không chọn được người chung thủy như mong muốn. Nhưng tôi rất muốn hiểu chồng mình muốn gì , nghĩ gì. Nhưng mỗi khi nói chuyện với nhau thì chồng tôi đều nói có gì đâu. Không có gì cả? Vậy sao chồng tôi lại có một cuộc sống lạ kỳ mà đến nhức cả đầu như thế! Ngay cả bây giờ đã mấy lần tôi gợi ý hai vợ chồng nên ngồi lại nói chuyện với nhau, chồng chỉ nói là bỏ qua đi, đừng nhắc lại nữa.
Nhưng tôi nghĩ một cô gái cho chụp hình như thế không phải là loại qua đường phải không chị? Thậm chí tôi còn nói là đã sống với người khác rồi phải không, cho tôi biết để tôi còn liệu. Nhưng Chồng tôi vẫn một mực chỉ là qua đường. Không biết cô ta là ai!
Giờ đây, tôi xâu chuỗi từng sự kiện lại để thấy rằng, đây không phải là lần đầu! Cách đây 20 năm tôi đã thấy mấy cái &’bao” trong cặp của chồng. Và chồng nói rằng mấy thằng bạn nghịch ngợm bỏ vào đó mà, rồi sau đó không thấy nữa.
Vài năm sau tôi thấy mấy cái cùi vé xem phim buổi trưa. Chồng nói là xem với mấy người bạn trong lúc trưa được nghỉ.
Vài năm sau tôi đọc được trên máy nhắn tin là “Chú C. ngày giờ đó đi coi phim với V nhé!” do anh ấy để quên máy ở nhà. Và chồng tôi nói mấy đứa phá đấy thôi. Không bắt tận tay, nhưng mỗi lần như thế tôi đều nhắc nhở và cảnh báo chồng. Thật lòng tôi không hay lục lọi, hay móc bóp chồng. Cũng chưa bao giờ đến công ty chồng vì muốn giữ thể diện cho chồng.
Giờ đây, khi nhắc lại những lần đó, chồng tôi nói: Nhưng việc bỏ “bao” vào cặp là phòng hờ khi ngẫu hứng không kiểm soát được thì có cái dùng , không bị lây bệnh. Tuổi trẻ mà! Một câu trả lời hết sức thành thật đến đau lòng.
Chồng tôi không bao giờ đi cắt tóc bên ngoài, mà tôi là người cắt tóc cho chồng. Bao nhiêu năm nay. Ngay cả chuyện cạo râu chồng tôi cũng sợ nên cạo ở nhà. Chồng tôi là một người rất sạch sẽ, đến cái bình pha sữa của con cũng luộc từ lúc nước lạnh , và chờ cho nồi luộc nguội mới lấy ra dùng. Bình sữa có bị hư thì mua cái khác , nhưng phải luộc đúng như sách nói! Rau sống bao giờ cũng trụng, không ăn sống vì sợ dơ.
Tôi đau khổ vì bị chồng lừa dối (Ảnh minh họa)
Tôi hỏi chồng: “Vậy còn tình cảm vợ chồng bấy lâu nay, còn sự thủy chung ở đâu? Vợ chồng lấy nhau , ở với nhau vì cái gì?” Thì chồng tôi trả lời: “Bỏ qua cho anh đi . Đừng nhắc tới nữa!” Tôi hỏi tôi có khuyết điểm gì? anh ấy đều nói không có gì đâu.
Biết là đau nhưng tôi cũng muốn mổ xẻ ra một lần để hiểu nhau hơn, nhưng chồng tôi vẫn chỉ nói có thế! Biết làm thế nào đây?
Tôi viết thư cho chị, vừa có người để chia sẻ (chị là người đầu tiên) vừa để có người cho mình ý kiến khi mà người trong cuộc không được sáng suốt. (Bạn đọc).
Trả lời:
Chào chị, cảm ơn chị đã gửi băn khoăn về chuyên mục. Qua câu chuyện của chị, chúng tôi hiểu chị là một người phụ nữ đã tuổi trung niên, tuy nhiên, đến tuổi này, mà chị vẫn đau đớn về việc bị chồng phản bội.
Quả thật, như những gì chị kể thì có lẽ anh ấy đã có “bồ” ở bên ngoài chứ không phải là “gái bán hoa” hay “qua đường” gì cả. Đơn giản vì nếu là “gái” thì giữa họ đã không có những điều thân thiết như thế. Linh tính của phụ nữ cùng với những hành động xâu chuỗi lại đã khiến chị khẳng định điều đó, và chị đau đớn bởi sống với nhau đến khi đầu gần bạc thì lại phát hiện chồng ngoại tình.
Càng nghĩ đến chuyện chồng ngoại tình bao nhiêu chị càng đau đớn bấy nhiêu khi nhớ lại những kỷ niệm đã có giữa hai người. Xưa kia anh ấy tốt bụng, chăm lo cho gia đình, tốt với bên ngoại, chị lại hơn anh ấy về hình thức, thế nhưng cuối cùng, anh ấy lại phản bội chị. Chị thấy bất ngờ và sửng sốt và không thể tưởng tượng được người đầu gối tay ấp với mình bao lâu nay lại bỗng như thế.
Giờ đây, chị đau đớn không tin vào sự thật, chị hy vọng anh ấy sẽ chối, sẽ phủ nhận mọi việc, nhưng thật không ngờ, sự im lặng ngầm ý thú nhận khiến chị càng đau khổ hơn. Có lẽ, phụ nữ nào cũng vậy, biết chồng lừa dối mình nhưng vẫn muốn níu giữ, vẫn mong đó chỉ là một phút “qua đường” trong phút chốc, nhưng đến khi biết rằng anh ấy đã để “bao” ở cặp từ rất lâu, đã nhắn tin tình cảm, mua quà cho người phụ nữ khác thì có lẽ đó không chỉ là “ăn bánh trả tiền” nữa. Thực sự chia sẻ với nỗi đau bị phản bội với chị.
Chị đã yêu cầu ly dị, nhưng anh ấy không đồng ý, có lẽ đó cũng là phản ứng của chị khi quá nóng vội mà thôi, bởi ở tuổi này, nếu ly dị, chị sẽ phải đối mặt với áp lực dư luận, con cái và hàng loạt những vấn đề khác. Nếu như chị chấp nhận được rằng, người đàn ông nào cũng có một vài lần sai lầm trong cuộc đời thì chị sẽ thấy nhẹ nhàng hơn, nhưng phần đông, không người phụ nữ nào không đau đớn vì điều đó. Do đó, hãy nói chuyện thẳng thắn nhẹ nhàng với chồng, để anh ấy hiểu được cảm giác của chị, nếu như anh ấy quyết tâm không như thế nữa thì chị hãy thử tha thứ và theo dõi xem anh ấy có thực sự sửa đổi hay không, còn nếu như anh ấy vẫn tiếp tục chứng nào tật ấy thì có lẽ phải dùng đến biện pháp mạnh hơn để anh ấy hiểu giá trị của hạnh phúc gia đình.
Chúc chị may mắn, hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em chỉ là em gái anh thôi!
Đây là những lời tôi đã muốn nói với anh từ rất lâu rồi nhưng không có đủ can đảm để nói, và tôi chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng mà thôi, hy vọng có ai đó hiểu được tâm trạng của tôi...
Mình đã quen nhau được khá lâu rồi phải không anh? Em nhớ lần đầu em gặp anh: Nhìn anh ai cũng nghĩ anh là một con người khó gần nhưng em lại khác anh à! Em muốn được nói chuyện với anh và rồi điều ước muốn đó trở thành hiện thực. Em đã được nói chuyện với anh và không chỉ có thế em còn được nghe những tâm sự của anh nữa: về gia đình, về công việc và cả về tình cảm của anh nữa. Anh biết không lúc đó em cảm thấy rằng anh không khó gần như người ta vẫn nói về anh. Có lẽ vì như thế mà thời gian trôi qua em dần có một cảm giác rất lạ đối với anh, em không biết từ lúc nào em đã quan tâm anh hơn, để ý đến từng cử chỉ, từng câu nói của anh hơn và em đã lo lắng cho anh hơn khi anh gặp phải chuyện gì đó.
Em nhớ mỗi lần đi chơi, anh luôn chở em trên chiếc xe đạp, nói chuyện với em đủ điều và lâu lâu anh trêu chọc em và lại còn kêu em mập nữa chứ! Mà thực ra em đâu có mập, em chỉ có 45kg thôi mà, nhưng sao em vẫn cảm thấy vui vì những câu anh chọc em. Rồi những lần đi chơi cùng với nhà sinh viên của mình nữa, anh luôn đi bên cạnh em, lấy dép kê cho em ngồi, lấy bánh cho em ăn, lấy nước cho em uống... tất cả những việc đó em đều nhớ cả và nhớ như in sâu vào trong lòng vậy dường như không thể nào quên được.
Em nhớ mỗi lần anh tâm sự với em, anh tâm sự rất nhiều mãi đến khuya và cả những lúc anh quan tâm, lo lắng cho em, luôn suy nghĩ cho em trong công việc, học tập và cả tình cảm nữa.
Anh à! Tất cả những điều đó làm em vui lắm và xen lẫn cả hạnh phúc nữa. Em đã xem anh như là anh trai của mình và dành cho anh tất cả tình cảm của em.
Thế nhưng anh ạ! Hình như thời gian trôi qua cũng là lúc em nhận ra rằng sự quan tâm, sự lo lắng của anh dành cho em đã dần vơi đi khi Nhỏ xuất hiện trong cuộc sống giữa anh và em. Anh vẫn ngồi bên phòng em tâm sự, nói chuyện đến khuya nhưng không phải là với em nữa. Lúc đó em buồn lắm anh biết không? Em muốn tránh mặt đi để anh được nói chuyện thoải mái hơn nhưng con tim của em lại muốn em ở lại, ngồi bên anh mà em lo sợ, sợ một điều rằng anh vì sự có mặt của em mà không nói nữa, điều đó làm em sợ lắm và rồi em đã nghĩ ra một cách thật là ngốc nghếch đó chính là nằm ngủ ngay bên cạnh anh. Em đã mặc kệ cho người ta nghĩ gì về em và đặc biệt là anh, em chỉ kịp nghĩ một điều đó là được ở bên anh và lắng nghe tâm sự của anh như hồi trước mà thôi.
Em sẽ không buồn khi anh quan tâm, lo lắng cho ai nữa... (Ảnh minh họa)
Mỗi lần đi chơi chung thì anh vẫn đi nhưng người mà anh chở trên chiếc xe đạp ấy cũng không phải là em, anh vẫn kê dép, vẫn lấy bánh, vẫn lấy nước nhưng cũng không phải là dành cho em. Vâng, em biết đó là chuyện bình thường và là điều tất nhiên phải xảy ra khi anh đã dành tình cảm cho Nhỏ. Và em cũng hy vọng là anh và Nhỏ sẽ đến được với nhau vì em biết rằng chỉ có Nhỏ mới xứng đáng với anh - người anh trai của em. Chắc anh sẽ nghĩ rằng anh không xứng với ai chứ làm gì có ai không xứng với anh đúng không? Nhưng anh à, đối với em, tuy anh không đẹp trai nhưng anh đẹp ở trong tâm hồn, tuy anh chỉ cao hơn em có một cái đầu nhưng anh lại biết suy nghĩ, biết quan tâm và biết lo lắng cho người khác, tuy anh không thông minh nhưng anh vẫn đang học đại học và chưa từng bị nợ một môn nào, tuy anh nói chuyện không hay nhiều lúc làm người nghe phát ghét nhưng những lời anh nói ra điều làm cho người ta phải suy nghĩ và tự xem lại bản thân... còn rất nhiều điều nữa anh ạ mà em không thể nói hết, em chỉ có thể nói rằng anh không hoàn hảo về bên ngoài nhưng anh lại rất hoàn hảo trong tâm hồn và là một người yêu lí tưởng của bất kì người con gái nào.
Những điều đó Nhỏ cũng nhận thấy ở anh và dần dần Nhỏ cũng đã có tình cảm với anh, và rồi em cũng vô tư vun đắp tình cảm cho anh và Nhỏ để rồi nhiều lần em cảm thấy bị hụt hẫng khi anh quan tâm cho Nhỏ hơn em, em thấy rất buồn khi anh chỉ thủ thỉ tâm sự với Nhỏ và lòng em lại lâng lâng khi anh luôn đi bên Nhỏ mà không ngó ngàng gì đến em. Có phải em bị điên rồi không? Những buổi tối khi nghe tiếng tin nhắn của Nhỏ, em lại muốn bật khóc khi biết đó là tin nhắn anh gửi đến cho Nhỏ mặc dù phòng anh ở ngay bên cạnh phòng em và Nhỏ. "Nhớ lúc trước anh không hề nhắn cho em một tin nào dù chỉ là câu chúc ngủ ngon thế mà bây giờ anh lại nhắn rất nhiều cho Nhỏ", em đã suy nghĩ như thế và giống như em đang ghen vậy mà có gì để mà ghen đâu chứ phải không anh? Tại sao một đứa em gái có thể ghen khi anh trai mình nhắn tin cho một người con gái cơ chứ? Và rồi em đã không còn hiểu chính mình nữa anh ạ!
Thời gian cũng trôi đi nhanh chóng, bây giờ em nhận ra rằng anh vẫn còn quan tâm em, vẫn lo lắng cho em thế nhưng những lúc đó anh có biết là lòng em đau lắm không? Đau như có cái gì đó đâm sâu vào trong trái tim của em vậy bởi vì tình cảm đó anh dành cho em không như trước kia mà chỉ là tình cảm của những người đồng hương cùng sống dưới một mái nhà khi xa gia đình mà thôi. Mới hôm qua trời mưa to lắm, và em nghĩ đến trước kia em đã thầm ước rằng được cùng người mình yêu đi dưới cơn mưa thì hạnh phúc biết bao và... em nghĩ đến anh, hình như em đang nhớ anh và em thấy cơn mưa không còn hạnh phúc như xưa nữa. Mưa đang mang một tâm trạng của một ai đó và đang khóc cho chính mình, em nhận ra điều đó và em cũng chợt nhận ra chính con người mình, chính tình cảm mà em dành cho anh. Anh đã không còn dành tình thương cho em như trước và tình cảm em dành cho anh bây giờ không còn là tình yêu của một người em gái đối với môt người anh trai nữa mà tình cảm đó đã lớn hơn và sâu sắc hơn.
Và em biết tình cảm của anh anh ạ! Em biết điều đó và em sẽ chấp nhận điều đó để rồi em sẽ cố gắng xem anh là anh trai của em mà thôi. Em sẽ không buồn khi anh quan tâm, lo lắng cho ai nữa. Em sẽ không để ý đến cảm xúc của em dành cho anh nữa, em sẽ không hy vọng anh sẽ quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho em nữa và em sẽ vui mừng khi có ai đó thật lòng với anh vì em luôn muốn anh hạnh phúc vì đơn thuần em chỉ là em gái của anh mà thôi. Một người em gái mà anh không hề hay biết có sự hiện diện của nó.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lỗi hẹn đêm giao thừa Anh chưa bao giờ nói lời yêu nhưng trong em tình yêu dường như đã bắt đầu từ rất lâu rồi, vậy mà em và anh đã lạc mất nhau cũng trong cái đêm giao thừa ấy... Chiều nay gió mùa Đông Bắc thổi về làm rụng rơi những cánh hoa bằng lăng nhỏ xinh màu tim tím, cái không khí se lạnh...