Tết đến, vợ chồng tôi lại cãi nhau chuyện về quê
Cưới nhau hơn 10 năm, nhưng lần nào nhắc đến chuyện về quê ăn Tết vợ chồng tôi cũng bất đồng quan điểm, cãi vã nhau…
Cưới nhau hơn 10 năm, nhưng lần nào nhắc đến chuyện về quê ăn Tết vợ chồng tôi cũng bất đồng quan điểm, cãi vã nhau… (Ảnh minh họa)
Đọc bài viết của chị Bình làm tôi cảm thấy buồn, chị là một người con dâu, người vợ, người mẹ mà tất cả đàn ông chúng tôi đều mơ ước cưới được. Có điều, tôi không may mắn có được một người vợ sâu sắc giống như chị.
Tôi cũng ngoài 40 t.uổi, cưới vợ đến nay cũng đã được hơn 10 năm, vợ tôi cũng sống tại thành phố nơi tôi làm việc, còn gia đình, bố mẹ, anh em, họ hàng tôi đều sống ở quê. Người ta nói, “Quê hương là chùm khế ngọt”, nên dù đã xa quê 20 năm, nhưng lúc nào nghĩ về quê hương tôi cũng cảm thấy ấm áp, yên bình. Nơi đó có ngôi nhà chứng kiến t.uổi thơ của tôi, có cha mẹ và người thân của tôi.
Video đang HOT
Cũng giống như nhiều người khác, giống như chị, cả năm tất bật nơi phố xá, Tết đến tôi cũng muốn về quê, đắm mình trong không khí Tết của quê hương. Nếu có một mình thì không nói làm gì, tôi sẽ về một mình, nhưng bây giờ đã có vợ con, nếu đi một mình thì bố mẹ, họ hàng sẽ thắc mắc, nên Tết tôi muốn đưa vợ con về quê, vừa để thăm bố mẹ, hàng xóm, vừa để các con nhớ về quê quán, cội nguồn. Nhưng hơn 10 năm qua, chưa năm nào vợ tôi vui vẻ cùng tôi về quê mà cô ấy luôn có thái độ khó chịu, không chịu về, năm nào nhắc đến về quê ăn Tết là vợ chồng tôi cãi vã do bất đồng quan điểm.
Vợ tôi chẳng phải cành vàng lá ngọc, nhưng cô ấy luôn nói về quê ăn uông không đâu vao đâu, suốt ngày chỉ nấu nướng, cơm nước, không có thời gian nghỉ ngơi. Hơn 10 năm về làm dâu, chỉ có 3 năm là cô ấy theo tôi về quê ăn Tết từ 29 đến mùng 2, còn lại để bố con tôi tự về, cô ấy lấy lý do phải trông coi nhà cửa nên ở lại thành phố. Những năm đầu tôi và gia đình cũng rất buồn, tôi cảm thấy khó chịu về thái độ của vợ, nhưng bây giờ thì tôi và mọi người đã cảm thấy quen với việc đó, nên cũng chẳng ai còn hỏi tôi tại sao Tết vợ không về nữa.
Các con tôi chịu ảnh hưởng tư tưởng của mẹ chúng nên cũng ngại về quê, chúng cũng chẳng gắn bó với họ hàng, người thân ở quê. Đến bố mẹ tôi nên chơi mà chúng cũng chẳng cảm thấy vui vẻ hay cần phải làm cho họ vui. Đó là điều làm tôi cảm thấy đau khổ nhất, đúng như người ta nói, lấy được người phụ nữ tốt, được cả một thế hệ và lấy phải người phụ nữ không ra gì thì hỏng cả một thế hệ. Các chị cứ dạy con cái những điều lớn lao, nhưng lại không làm gương cho các con, không dạy các con nhớ về cội nguồn của mình.
Theo Đất Việt
Mỗi lần về quê mẹ chồng lại "bóng gió" để vòi t.iền
Đã biếu t.iền theo tháng, nhưng mỗi lần về chơi mẹ chồng tôi cũng bóng gió đau yếu phải mua t.iền thuốc thang...
Gia đình tôi cũng có hoàn cảnh gần giống gia đình chị Hoài Phương. Quê tôi ở Nghệ An, còn quê chồng ở Phú Thọ, vợ chồng tôi cùng lập nghiệp ở Hà Nội. Mang tiếng ở Thủ đô, nhưng thu nhập của hai vợ chồng tôi cũng không nhiều, chỉ trên 10 triệu/ tháng, chúng tôi vẫn đang ở nhà thuê, lại nuôi hai con nhỏ, nên cuộc sống gia đình cực kỳ vất vả.
Cưới nhau được gần 10 năm nhưng tằn tiệm lắm mà đến giờ vợ chồng tôi mới tích lũy được gần 200 triệu, đấy là từ lúc chưa có con cái, chứ còn bây giờ có hai đứa con rồi thì hàng tháng làm ra trừ tất cả các khoản chi phí học hành cho con, xăng xe, điện thoại, thuê nhà, đối nội đối ngoại thì vợ chồng tôi chỉ còn đủ tiêu, hoặc có dư ra thì cũng chẳng đáng là bao. Có tháng dùng nhiều t.iền, hoặc con cái ốm đau còn tiêu cả vào t.iền tiết kiệm.
Thế nhưng bố mẹ chồng và anh em nhà chồng ở quê thì không bao giờ nghĩ cuộc sống của chúng tôi như vậy, họ cứ nghĩ vợ chồng tôi có công việc ổn định, thu nhập đều đặn, nên dư dả lắm.
T.iền biếu ông bà nội thì hai vợ chồng tôi đã thống nhất gửi hàng tháng, nhưng lần nào về chơi mẹ chồng tôi cũng bóng gió đau yếu phải bỏ t.iền mua thuốc thang, hay người nọ người kia hàng xóm được con dâu, con trai ở thành phố về mua cho cái này cái kia để vòi vĩnh vợ chồng tôi.
Bố mẹ chồng thì đã thế, anh em nhà chồng cũng chẳng vừa. Họ cũng giống như anh em nhà chồng chị Hoài Phương, cứ động có việc gì cần đến t.iền là lại điện thoại cho chồng tôi hỏi vay, mà họ chỉ điện cho chồng tôi hỏi chứ tuyệt đối không điện cho tôi bao giờ. Chồng tôi lại về đòi tôi đưa t.iền, vì làm được đồng nào anh đưa hết tôi giữ. Không cho vay thì ngại, mà cho vay thì hết lần này đến lần khác, hết người này đến người khác, ức chế lắm.
Họ cứ nghĩ ở thành phố, đi làm có lương ổn định thì cuộc sống vương giả, giàu có lắm, chẳng bao giờ phải lo đến t.iền. Nhưng họ đâu có hiểu rằng thu nhập ở thành phố thì có hạn, lại ra khỏi nhà là phải cần đến t.iền, cái gì cũng lại đắt đỏ, chứ đâu như ở quê, thu nhập thấp hơn nhưng gạo thì tự làm ra, rau cỏ, ngan gà cũng ở vườn, nhà cửa lại không phải thuê mướn, nên có khi hàng tháng cũng chẳng mất chi phí gì, làm ra đồng nào tích lũy được đồng đấy.
Vợ chồng tôi cũng nhiều lần to tiếng cũng chỉ vì nhà chồng cứ liên tục nhờ vả quá nhiều. Cảnh làm dâu khổ quá các anh, chị ạ, chồng hiểu và thông cảm cho thì còn đỡ, không hiểu và thông cảm cho thì lại nghĩ mình ích kỷ với nhà chồng.
Theo Đất Việt
Vợ khăng khăng không về quê chồng ăn Tết 3 năm lấy lý do con nhỏ, đường xa vợ không về quê chồng ăn Tết. Năm nay, vẫn lý do này, vợ quyết tâm không ăn Tết quê chồng... Tôi quê ở ngoại thành Hà Nội, cưới vợ quê Sơn La. Tốt nghiệp đại học xong tôi lên Sơn La lập nghiệp và cưới vợ tôi. Cưới nhau được hơn 4 năm,...