Tết đến, đau đớn vì bị chồng mắng chửi trước mặt mẹ đẻ
Tết đến gần nhưng lòng Mai vô cùng buồn. Mai không muốn mình tiếp tục phải chung sống với một người chồng phũ phàng như này. Dù gì thế nào, chuyện anh xúc phạm mẹ cô là điều không thể nào chấp nhận được.
Cách đây 3 năm, Mai kiên quyết làm đám cưới với Luân mặc bố mẹ và các anh chị ngăn cản. Lý do vì Luân là người Thanh Hóa còn Mai là người Bắc Ninh. Khoảng cách địa lý, văn hóa vùng miền khiến bố mẹ Mai e ngại, lo cho cô sau này sẽ khổ.
Ngày cưới, chỉ có chị gái thứ hai đưa Mai về nhà chồng còn lại là bạn bè. Ngoài ra, không có ai khác. Mai rất buồn tủi.
Sau đám cưới, hai vợ chồng Mai ở lại Hà Nội làm việc. Cuộc sống không sung túc nhưng cũng tạm ổn, vợ chồng Mai cũng tiết kiệm được một khoản tiền từ tiền mừng cưới và lương cộng với sự hỗ trợ tài chính hai bên nội ngoại nên mua được một căn hộ chung cư nhỏ.
Tháng ba năm vừa rồi, Mai sinh con gái đầu lòng. Vì mẹ chồng đã già lại sức khỏe yếu nên không ra chăm Mai được, mẹ đẻ Mai lại lóc cóc từ quê lên Hà Nội chăm con gái.
Mẹ Mai vốn hiền lành, rất chịu khó, thương con cháu nên quá trình ở với vợ chồng cô không có vấn đề gì nảy sinh lớn. Tuy nhiên, cuộc sống vợ chồng trẻ không tránh khỏi những xích mích. Mỗi lần như vậy bà đều khuyên can, phân tích đúng – sai cho cả hai vợ chồng Mai và thường cô luôn bị mẹ “xử ép”, khuyên bảo là cần nhường nhịn chồng để cho yên cửa nhà.
Ảnh minh họa.
Con gái được 7 tháng, Mai đi làm trở lại. Mẹ cô vì thương con gái mà ở lại chăm sóc cháu, dự định là khi con Mai 18 tháng, cứng cáp để đi học mẫu giáo thì bà sẽ về quê. Mọi chuyện chẳng có gì đáng nói nếu như tuần trước, vợ chồng Mai không có một trận cãi nhau sau khi chồng cô đi nhậu với bạn về muộn lại to tiếng mắng vợ chậm mở cửa cho anh.
Video đang HOT
Mẹ Mai thấy con rể nặng lời với con gái, bà không nói một lời nhưng xót xa và thương con gái vô cùng. Trước đây, Luân chưa bao giờ nói nặng lời với vợ như thế.
“Mày làm gì mà mãi mới ra mở cửa cho tao? Mày không cho tao vào nhà à? Đừng có cậy là nhà này của mày nhé. Nó còn là của tao đóng góp nữa đấy….’.
Mai nghe mà choáng váng. Cô bảo chồng: “Anh say rồi, anh nói cái gì đấy” thì Luân vẫn liến thoắng với những lời lẽ càng lúc càng khó nghe. Mai đau đớn thật sự bởi anh chửi và thóa mạ cô những lời quá nặng nề. Cô để cho Luân nói hết rồi mới buông câu: “Anh im đi, để cho con còn ngủ. Mai tôi sẽ nói chuyện với anh”.
Thấy vợ nói vậy, Luân xông vào định tát vợ. Mẹ Mai chạy vào ngăn Luân, nói vài lời khuyên anh không nên đánh vợ, có gì vợ chồng “đóng cửa bảo nhau”. Luân gạt tay mẹ vợ ra nói: “Mẹ không biết thì đừng can thiệp vào chuyện vợ chồng con”, “Vợ con hư là tại mẹ. Mẹ không dạy được nó thì để con”.
Thật sự Mai cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm. Còn nỗi đau đớn nào, sỉ nhục nào lớn hơn thế này nữa. Ngay sáng sớm hôm sau, mẹ Mai ra bến xe về sớm. Trước khi về, bà nói với con gái: “Mẹ buồn lắm. Mẹ không cần một thằng con rể như nó nữa”. Mai khóc, mẹ cũng khóc. Chưa bao giờ Mai cảm nhận thấy thương mẹ như lúc này.
Sáng hôm sau, Luân dậy không thấy mẹ vợ đâu. Anh gọi điện về quê cho bà nói lời xin lỗi nhưng bà chỉ im lặng. Bà nghĩ và thương con gái nên mới nuốt cay đắng để lắng nghe con rể nói hết.
Sau chuyện đã xảy ra, Mai không thể tha thứ cho hành động của chồng đêm hôm đó. Anh biện hộ là do mình say nhưng cô không thấy thuyết phục. Nghĩ đi nghĩ lại, Mai không muốn mình tiếp tục phải chung sống với một người chồng như vậy nữa. Dù gì thế nào, chuyện anh xúc phạm cô trước mặt mẹ rồi nói bà không biết dạy con là điều không thể nào chấp nhận được. Thương con còn nhỏ, nhưng nỗi đau đớn, nhục nhã này Mai không thể bỏ qua được….
Theo Khám phá
Vừa sinh xong mẹ chồng đã gợi ý cho cháu sang ngoại, được 2 tuần bà tức tốc gọi về vì lý do hiếm có trên đời
Nếu tôi biết trước lý do thì chắc chắn sẽ không đưa con về.
Tôi mới sinh con bằng phương pháp mổ đẻ được hơn 1 tháng, mấy ngày ở viện, chỉ có mẹ đẻ, chồng và em gái tôi hỗ trợ còn mẹ chồng thì quả đúng như người dưng nước lã. Bà vào viện với cháu chắc được khoảng nửa tiếng, nhìn thấy thằng cháu đích tôn kháu khỉnh giống bố như đúc mà chẳng thấy bà có biểu hiện gì là vui vẻ, phấn khởi cả.
Thế rồi bà nói với mẹ đẻ của tôi rằng: "Chẳng gì bằng mẹ với con gái, thôi thì trăm sự nhờ bà chứ tôi có tuổi rồi, cũng chẳng giúp được gì".
Sau khi rời viện về nhà được 1 tuần, do tôi sinh mổ nên khá vất vả, đau đớn, mãi không thấy có sữa, em bé thì khó nết nên mẹ chồng tôi kêu ca ra mặt. Nói chung ngoài việc nấu cơm cho cả gia đình rồi tiện thể chuẩn bị cho tôi ít thức ăn riêng, ngày 3 bữa thì mẹ không hỗ trợ tôi thêm việc gì. Từ việc chăm con đến giặt giũ quần áo đều là 2 vợ chồng "đánh vật" với nhau. Thôi thì con mình, mình chăm, bà giúp được là tốt, không giúp được cũng không sao, tôi chẳng trách móc gì.
(Ảnh minh họa)
Tôi ở nhà chồng được 10 ngày thì mẹ chồng ngỏ ý muốn tôi về ngoại. Nhà mẹ đẻ của tôi cũng ngay gần nhà chồng, cách nhau chưa đến 1 cây số.
Bà bảo bà ngoại còn trẻ lại nhanh nhẹn, rảnh rỗi nên sang bà chăm cho thoải mái. Tôi vui vẻ đồng ý, nói thật, tôi cũng muốn được về mẹ đẻ lắm nhưng sợ làm mẹ chồng phật ý nên chưa dám xin. Giờ bà đã gợi ý rõ ràng thế này thì chẳng tội gì không về. Bà ngoại cũng phấn khởi, hôm sau tức tốc sang xin phép rồi đón mẹ con tôi về luôn.
Về ngoại thì bà chăm lo cho hai mẹ con từ A đến Z. Tôi được nghỉ ngơi thoải mái, ăn uống đầy đủ, bữa cơm cữ nhìn cũng tươm tất hơn hẳn so với bên nhà chồng. Rồi thì đúng là mẹ mình vẫn cứ là mẹ mình, tôi được phép thoải mái nhờ mẹ chuyện này chuyện khác hay chia sẻ mình thích ăn món này, món kia để mẹ làm cho ăn. Ở nhà chồng mẹ cho ăn gì thì ăn nấy thôi.
Từ ngày tôi sang nhà ngoại, mẹ chồng cũng không sang chơi hôm nào, chỉ gọi 1 cuộc điện thoại hỏi han tình hình một cách qua loa. Được 2 tuần thì bỗng dưng tôi thấy bà gọi điện sang bảo hai mẹ con về. Thấy lạ nên tôi cũng hỏi thì bà không nói rõ lý do, bà bảo cứ về rồi bà chăm cho, về ít ngày rồi lại sang bà ngoại sau.
Thế là hai mẹ con lại khăn gói quả mướp đi về mà chẳng hiểu vì sao. Mấy hôm trước rõ ràng bà còn bảo cứ ở yên bên ấy chơi đến hết cữ.
Mẹ con tôi về thì bà cũng chăm sóc nhiệt tình hơn trước đôi chút. Nghĩ bụng chắc bà cũng muốn chăm con chăm cháu, chẳng gì cũng là thằng đích tôn, con đầu cháu sớm.
Ai dè, mọi thứ không đơn giản như tôi tưởng. Hóa ra, bà đón cháu về là có mục đích chứ chẳng phải nhớ nhung hay quan tâm gì đến cháu cả.
(Ảnh minh họa)
Tôi về được 4, 5 ngày thì gia đình nhà chồng có một đoàn họ hàng từ trong Nam ra chơi. Những người này là cô bác bên nhà bố chồng tôi, họ rất giàu có. Khi đến nhà tôi chơi, biết tôi vừa sinh con nên mọi người cũng thăm, họ cho rất nhiều tiền, người thì 5 trăm, người thì 1 triệu... Tất thảy cũng được một khoản không nhỏ.
Sau khi những người họ hàng ra về thì mẹ chồng vào phòng tôi nói chuyện, bà hỏi xem họ cho được bao nhiêu tiền rồi lại nói xa nói gần rằng, lúc gia đình những người họ hàng này có việc như đám hiếu đám hỷ thì bố mẹ cũng phải đi lại, hay vào chơi thì cũng phải quà cáp nọ kia. Tôi hiểu ý bà, liền đưa hết số tiền đó cho bà để bà đáp lễ cho họ khi cần.
Nghĩ đi nghĩ lại rồi mẹ chồng đưa cho tôi một nửa, bảo cầm lấy mua bỉm sữa dù gì cũng là quà người ta cho cháu.
Đấy, mục đích bà đùng đùng gọi mẹ con tôi về cũng chỉ vì lý do như vậy. Tôi thật không còn lời nào muốn nói. Biết thế này thì tôi đã chẳng về, đi đi lại lại mất bao nhiêu công sức. Đúng là chuyện quá nực cười!
Theo Afamily
Ngày biết mình có thai, tôi đau đớn phát hiện sự thật tày trời của chồng... Tôi cứ nghĩ tôi sẽ mạnh mẽ, sẽ dứt khoát bỏ được anh nhưng nghĩ tới đứa con trong bụng, tôi không nỡ. Tôi và anh yêu nhau 7 năm mới cưới. Quãng thời gian đó chúng tôi trải qua rất nhiều thăng trầm biến cố, không biết bao lần tôi và anh mệt mỏi mà dừng lại. Nhưng sau tất cả, chúng...