Tết chạnh lòng
Tôi đang cắm cúi pha trà, nghe lời khấn mà rớt nước mắt. Cái tình cảm của những người già, suốt một đời gắn bó cùng nhau, nay bỗng thiếu đi một nửa, chắc chắn chông chênh, chới với vô cùng.
Chúng tôi đón cái tết đầu tiên thiếu vắng bóng mẹ. Đó là cái tết chạnh lòng nhất, trống vắng nhất. Kể cả khi những ngày tết đang dần trôi qua, chúng tôi vẫn đau đáu nuối tiếc. Không phải tiếc ngày xuân tươi vui, mà tiếc vì thiếu dáng hình người phụ nữ quan trọng nhất.
Tháng 11, mẹ tôi mất vì đột quỵ. Khó có thể tưởng tượng, người phụ nữ khỏe mạnh sáng còn đưa gói xôi cho cu Tuấn, trưa còn vào bếp nấu ăn, cười nói vui vẻ thì chiều đã nằm lịm trên giường. Chúng tôi 5 đứa con, ngồi quỵ bên chỗ mẹ nằm, khóc thương vì quá bất ngờ và choáng váng. Chỉ một chiều đầu đông buồn tê tái, chúng tôi đã mất mẹ.
Sau khi lo liệu cho mẹ xong, chúng tôi mỗi người đều ôm một vùng kí ức có chung, có riêng về bà. Nhiều khi, tôi không tin là bà mất thật. Tôi cứ ngỡ như mẹ mình chỉ đi du lịch xa đâu đó, rồi chỉ cuối tuần là bà sẽ trở về với một balo đầy quà cho con cháu.
Năm nay, gia đình tôi vẫn tề tựu đón tết nhưng mọi thứ thật lặng lẽ và trống trải vô cùng. Mọi năm mẹ sẽ sửa soạn cơm cúng, cắm hoa, trang trí dĩa trái cây… và kính cẩn đặt lên bàn thờ tổ tiên thì năm nay, chúng tôi cũng làm y như vậy. Chỉ khác là trên bàn thờ, có thêm di ảnh bà. Năm đứa con, một bầy cháu, không đứa nào là không ngậm ngùi, xúc động.
Chúng tôi đón cái tết 2019 trong sự chạnh lòng và trống vắng vô cùng vì thiếu mẹ. Ảnh minh họa
Bố tôi chuẩn bị thứ gì cho mẹ cũng tươm tất. Ông nhẹ nhàng nấu ít chè hạt sen mà mẹ thích, ông không cúng mặn, chỉ cúng chay. Ông vẫn còn thương, còn nhớ bà nhiều lắm. Tôi biết điều ấy là khi nghe ông khấn. Tiếng ông rất nhỏ, đều đều nghe như thủ thỉ: “Bà ơi, bà phù hộ độ trì cho con cháu khỏe mạnh, làm ăn tấn tới và luôn bình an, bà nhé. Tôi ở đây một mình, không ngày nào là không nghĩ về bà”.
Video đang HOT
Tôi đang cắm cúi pha trà, nghe lời khấn ấy mà rớt nước mắt. Cái tình cảm của những người già, suốt một đời gắn bó cùng nhau, nay bỗng thiếu đi một nửa, thật chông chênh, chới với vô cùng.
Đêm giao thừa, chúng tôi nhớ mẹ quặn lòng. Tôi nhớ, cứ trước 11 giờ bà đã chuẩn bị xong mâm cúng. Bàn tay bà cẩn trọng sắp từng cái chén, đôi đũa. Rồi bà sẽ hối: Ông nó nhanh nhanh ra cúng cho kịp giờ. Bà sẽ tất tả chạy chỗ này chỗ kia, kiểm tra xem các thau nước đã đầy chưa. Lần nào năm mới, bà cũng đổ đầy nước tất cả các thau chậu, ngụ ý rằng qua năm đủ đầy, mát mẻ, tươi mới. Qua giao thừa, bà sẽ cầm cái giỏ nâu cũ, trong ấy có xấp tiền mừng tuổi. Con cái dù lớn cỡ mấy cũng có phần. Cháu càng nhỏ càng được cho nhiều hơn. Rồi sau khi lì xì, bà sẽ dành thời gian nói chuyện với chúng tôi. Bà nhớ con gái lấy chồng đang đón giao thừa ở xa, nhớ về những kỉ niệm đón năm mới thời bà còn thơ ấu… Chúng tôi khi ấy, đứa mải coi bắn pháo hoa trên tivi, đứa mải chúc tết bè bạn, đứa mải lướt facebook, chẳng mấy đứa để ý đến bố mẹ mình. Hai ông bà cứ ngồi thủ thỉ một lúc rồi vào nghỉ ngơi. Mai còn đi chùa sớm.
Tôi nhớ mỗi sáng mùng một, bố mẹ tôi đều đi chùa. Có năm tôi đi theo, có năm lười biếng ở nhà. Nhưng năm nào cả hai ông bà cũng đi từ tinh mơ. Tôi biết, đến chùa mẹ sẽ cầu những gì. Bà cầu cho con cháu khỏe mạnh, gia đạo bình an, chúng nó đứa nào đứa nấy làm ăn phát tài, đi đến nơi về đến chốn. Trong tất cả những lời khấn ấy, không lời nào bà cầu cho riêng mình bà cả.
Rồi cũng đã đến lúc chúng tôi là người thay mẹ vun vén cho mâm cơm, cỗ bàn, cúng bái ngày tết được tròn vẹn, đủ đầy. Ảnh minh họa
Những cái tết đã qua thật tươi vui, thật đầy ắp những kỉ niệm, và sắp tới, chúng tôi rồi sẽ đón những cái tết thiếu vắng bóng mẹ. Giờ đây chúng tôi mới biết tiếc nuối những ngày tháng đã qua, những ngày tháng chúng tôi bôn ba nơi xứ người, say sưa kiếm tiền và chìm trong những mối quan hệ tuổi trẻ. Chúng tôi đã bao lần viện cớ bận việc, khất những cái hẹn về thăm mẹ cha nhưng những dịp nghỉ lễ hiếm hoi lại xách ba lô đi khắp nơi cùng bè bạn.
Chúng tôi đã ỷ rằng, những đồng tiền gởi về đủ lấp đầy niềm vui cho mẹ. Nhưng nào có phải, tiền chúng tôi cho bà vẫn nguyên vẹn, mẹ xếp ngay ngắn để đầy trong một chiếc hộp. Mẹ cùng bố đã ngày ngày kể lại những kỷ niệm thời chúng tôi còn thơ bé để những bữa cơm bớt lặng lẽ. Cũng như chúng tôi giờ đây, ôn lại những kỷ niệm có mẹ trong những câu chuyện để nỗi nhớ vơi đi.
Nhưng sinh tử biệt ly là điều dẫu muốn hay không, con người ta vẫn phải chấp nhận ở cuộc sống này, chúng tôi rồi lại phải trưởng thành để yên lòng mẹ ở nơi kia.
Nhưng cái tết đầu tiên không có mẹ ở bên như năm nay khiến tôi muốn viết những dòng này để nhắn nhủ đến những người con đang còn mẹ cha trên đời. Cuộc sống vô thường, chúng ta sẽ chẳng thể biết ngày biệt ly trước mắt, hãy sống thật tròn vẹn. Hãy dành thời gian nhiều hơn cho những đấng sinh thành để nếu có lúc phải như chúng tôi, bạn sẽ bớt hối tiếc và có thật nhiều những ký ức đẹp để ôn lại trong những ngày tết sum vầy.
Ngọc Thu
Theo phunuonline.com.vn
Chúng ta của sau này liệu có nuối tiếc vì bỏ lỡ nhau không anh?
Sau này khi em đã là em tuyệt vời nhất, anh cũng trở thành anh tuyệt vời nhất, chúng ta đã lớn hơn, đã trưởng thành và chín chắn hơn bây giờ, có lẽ mình sẽ mỉm cười khi nhớ về nhau, nhớ về một đoạn tình cảm một thời xanh thẳm.
***
Chiều vàng trải dài trên những tán cây xơ xác đìu hiu. Em hiểu rằng cảm giác lạc lõng đến não nề này rồi cũng sẽ kết thúc, chỉ là chẳng biết đến bao giờ, đến bao giờ em mới quên được anh, hoặc chỉ là bớt nhớ anh dù chỉ một chút.
Mình xa nhau cũng năm tháng rồi đó anh à, vậy mà đến hiện tại em cứ ngỡ như mới ngày hôm qua vậy. Người ta nói rằng cái thực sự khiến con người ta thương cảm đâu phải là những hồi ức đau đớn, mà là quãng thời gian tươi đẹp trước kia không cách nào tìm về. Lạc mất anh không phải là điều khiến em đau khổ, mà thứ dằn vặt em suốt tháng ngày kia là những kỉ niệm lấp lánh mình từng có.
Chia tay nhau có lẽ là điều ngớ ngẩn nhất mà chúng mình từng làm anh ạ. Chiều hôm ấy anh và em cũng ngồi bên nhau nhìn lên những tán cây như thế này, những tán cây tươi xanh một màu tuổi trẻ. Mình lặng im lắng nghe tiếng gió đưa trong từng kẽ lá, rồi nhẹ bẫng nói tiếng chia tay. Lí do không hợp nhau có lẽ là lí do tốt nhất anh nhỉ? Khi khoảng cách giữa hai đứa cứ xa dần lúc nào chẳng biết, không cãi vã, không ghen tuông, mọi thứ cứ thế nhạt dần như quy luật mà chính chúng ta cũng chẳng thể kiểm soát. Em khóc, anh khóc, em đau, anh cũng đau. Ấy vậy mà mình vẫn xa nhau không một lời níu giữ từ hai phía. Rốt cục thì chúng ta gặp nhau, thương nhau chỉ để cảm thấy mình chẳng hợp nhau.
Tình yêu đôi khi thật kì lạ, dẫu biết sẽ chẳng thể tiếp tục, dẫu biết cuối cùng vẫn là sự chia ly, dẫu biết sẽ buồn, sẽ đau, thế nhưng vẫn nguyện lòng chìm đắm, nguyện lòng mù quáng mà hy vọng. Cho đến khi chút hy vọng cuối cũng lụi tàn, mình lại trở thành những bóng đen lầm lũi góp nhặt những mảnh vỡ kí ức rơi vãi khắp tâm tư.
Năm tháng qua mình chẳng gặp nhau, chẳng hỏi thăm nhau một lời. Tài khoản facebook vẫn sáng, vẫn thấy nhau tồn tại qua chiếc màn hình điện thoại, lại chẳng có dũng khí mà gọi nhau lấy một lần. Bao lần em thẫn thờ nhìn Facebook anh, lặng lẽ theo dõi từng hoạt động anh cập nhật, tò mò cuộc sống của anh khi không có em sẽ như thế nào. Em cũng đều đặn đăng bài mỗi tuần, chỉ vì muốn anh thấy, anh nhớ đến sự tồn tại của em, rằng em đã từng có trong trái tim anh và đã từng là người gần anh nhất.
Chuyện tình mình chẳng có ai đúng ai sai, hai đứa mình đã yêu nhau khi còn quá non trẻ, khi chẳng hiểu tình yêu thực sự là gì, khi anh và em chưa là anh và em tuyệt vời nhất. Thế rồi một mối tình vụng dại thuở thiếu thời cũng qua đi.
Em dặn lòng mình đừng vấn vương những điều đã cũ, hãy thôi thao thức vì những kỉ niệm một thời. Em muốn mình mạnh mẽ đối diện với sự thật rằng anh đã xa, rằng em cần một tương lai mới trước mắt hơn là những mảng màu dĩ vãng úa nhòa. Em sẽ cố gắng để không muộn phiền khi nghĩ đến anh, nghĩ đến những kí ức đẹp ngày ấy nữa. Có lẽ em vẫn còn quá trẻ, còn quá mỏng manh trước những biến động tình cảm như thế này. Nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, thời gian là liều thuốc quý giá nhất mà cuộc đời ban tặng cho những tâm hồn rạn vỡ.
Sau này khi em đã là em tuyệt vời nhất, anh cũng trở thành anh tuyệt vời nhất, chúng ta đã lớn hơn, đã trưởng thành và chín chắn hơn bây giờ, có lẽ mình sẽ mỉm cười khi nhớ về nhau, nhớ về một đoạn tình cảm một thời xanh thẳm.
Cảm ơn những ngày xanh tươi đẹp đã cho em được gặp anh, được nếm trải những điều tuyệt diệu của tình đầu, cho em hiểu thế nào là rung động và đắm chìm vì ai đó, cả những nỗi buồn dằn vặt tháng ngày chia xa. Tuổi trẻ mà, lướt qua đời nhau, thương nhau rồi tạm biệt là để giúp nhau trưởng thành.
Amethyst
Theo blogradio.vn
Đừng níu bước chân em cho tháng ngày sau nữa (P2) Hãy mang tất theo tất cả khi người cất bước đi, cho dù đó là tình yêu, hạnh phúc hay những kỉ niệm cũng xin anh đừng để lại bất cứ điều gì. Để bước chân em có thể bước đi cùng với người sau không vương vấn. Cô vừa cất tiếng hát tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về...