Tết – các nàng dâu sao cứ phải khốn khổ tìm cách làm hài lòng mẹ chồng, nhà chồng…?
Chẳng biết từ khi nào mà cứ Tết đến là các nàng dâu lại phải cố làm hài lòng bố mẹ chồng, chị chồng, anh chồng, em chồng thậm chí là cháu chồng? Tôi thấy buồn và bực bội lắm.
Đấy cứ cố đòi hỏi chúng ta rồi cũng phải có ngày các nàng dâu tức nước vỡ bờ chứ. (Ảnh minh họa)
Tết đến sau lưng rồi, bao nhiêu dồn nén những ngày qua xin được mượn “đất” của mục để tâm sự. Tôi thấy buồn và bực bội lắm. Lòng các nàng dâu đã đủ nặng rồi, tại sao lại phải nhồi nhét thêm vào, để rồi lại tuôn xả vào lúc không ai ngờ nhất?
Tết là thời gian để nghỉ ngơi, sum họp, đi thăm họ hàng, có phải để vất vả mệt mỏi đâu? Tôi thấy nhiều chị em kêu ca đủ chuyện về Tết, từ sắm Tết, tới biếu Tết rồi ăn Tết ở đâu cho hài lòng hai bên gia đình. Rồi cỗ bàn quần quật suốt mấy ngày Tết… Như vậy thì Tết biến thành những ngày khổ sai chứ có vui sướng gì đâu? Phải chăng cùng cảnh làm dâu, người sướng người khổ cũng đều ở hết nhà chồng?
Còn 2 tuần nữa Tết mới đến nhưng ở cơ quan tôi Tết đã về được cả tháng rồi. Các chị đừng nghĩ vội là chúng tôi được thưởng Tết sớm hay được tung tăng liên hoan. Mà là cả tháng nay đi làm các cô có chồng ai cũng than ngắn thở dài với các khoản chi tiêu mua sắm. Có khi cái khoản tiền mừng tuổi bố mẹ đẻ mình phải viết sau cùng. Đến lúc thâm hụt thì lại cắt xén luôn koản đó chứ đâu. Rồi mừng tuổi bố mẹ đẻ thì bèo bọt nhưng đố ai dám mừng tuổi bố mẹ chồng ít đấy.
Hơn 20 năm nuôi con gái, lo cho ăn học đàng hoàng. Vậy mà cưới chồng là coi như con của người ta luôn. Tôi nói không sai đâu các chị thử nghĩ xem có đúng không? Tết các chị muốn về nhà bố mẹ cũng phải mở lời xin phép, có khi còn phải phụ thuộc vào tâm tình của bố mẹ chồng lúc đó tốt hay xấu nữa.
Phải chăng cùng cảnh làm dâu, người sướng người khổ cũng đều ở hết nhà chồng? (Ảnh minh họa)
Bản thân tôi đây lấy chồng ngót nghét cũng 8 năm rồi chứ ít gì. Tôi nói thật năm đầu còn hồ hởi chứ từ năm thứ 2 trở đi là tôi đã ngao ngán với nhà chồng mỗi khi Tết về rồi.
Video đang HOT
Sáng qua mẹ chồng gọi tôi lại nói chuyện mà tôi nẫu cả ruột. Bà đưa cho tôi một tờ giấy dài ngoằng những khoản chi tiêu sắm Tết. Đã vậy bà còn nói: “Thôi, Tết sắm thế này là đủ con nhé! Mà năm nay không phải mừng tuổi bố mẹ làm gì cho tốn kém”. Vâng, riêng tờ giấy bà đưa cho tôi tính sơ sơ cũng gần hai chục triệu chứ ít gì. Mấy cô chị chồng nhà tôi lúc nào cũng bảo mẹ chồng tôi lẩm cẩm. Nhưng mà các chị xem, như thế kia thì lẩm cẩm ở đâu?
Năm nào mẹ chồng tôi cũng nói: “Sắm thế này thôi”, nhưng rồi Tết đến, sắm vẫn phải sắm và mừng tuổi, biếu quà vẫn phải biếu chứ không thì lại mang tiếng con dâu keo kiệt. Phận làm dâu của chị em chúng ta vốn thế mà.
Nhiều chị ở với bố mẹ chồng còn khổ hơn. Mình có tiền đấy nhưng thích cái gì có khi chẳng dám mua mà phải hỏi bố mẹ chồng trước. Trái ý ông bà thì coi như khó sống. Thế nên người ta mới nói, tốt trăm điều không ai khen nhưng sai một lần là chê cả đời.
Năm ngoái hàng xóm nhà tôi mẹ chồng con dâu cãi nhau đúng vào ngày 30 Tết cũng vì mẹ chồng o ép quá. Lương thưởng 2 vợ chồng nhà chị ấy được gần 20 triệu mà đòi sắm đủ thứ nào đào nào quất, nào trâu gác bếp với hoa quả bánh kẹo nhập ngoại. Đấy cứ cố đòi hỏi chúng ta rồi cũng phải có ngày các nàng dâu tức nước vỡ bờ chứ.
Ấy là chưa kể đến khoản cỗ bàn ngày Tết. Giờ nhiều chị vẫn phải ngậm đắng nuốt cay mà hùng hục làm cỗ bàn mời họ hàng từ chiều 30 đến hết mấy ngày Tết cho đủ nghi thức cổ truyền đó thôi. Chẳng nói đâu xa, chính tôi đây, mấy năm đầu về làm dâu, năm nào cũng dậy sớm sửa soạn món ngon để thắp hương rồi đãi khách. Đến khi hết cỗ bàn cũng cỡ lẽ “à hết Tết rồi”. Và vui chơi, nghỉ ngơi ngày Tết chỉ là giấc mơ xa vời!
Bánh chưng với giò chả thì sẵn rồi, nhưng nào nem rán, nào bò xào, sốt vang, gà hầm… lại còn được mẹ chồng bảo nhớ đổi món cho đỡ ngán. Thành ra hôm nào cũng bận lên bận xuống. Tết mà đầu bù tóc rối, quần áo đầy mùi dầu mỡ, đi ra đi vào dọn dẹp rửa bát, chẳng mấy khi được nghỉ ngơi. Nhưng thấy mẹ chồng hài lòng nên cũng cắn răng mà chịu, không dám ý kiến gì. Lúc đó sao mà sợ Tết quá.
Mấy năm ấy, tôi chỉ mong gặp vài đứa bạn cùng cảnh làm dâu với mình mà than thở, mà xả xì-trét cho đỡ bức bối trong lòng.
Cho đến năm ngoái, nhìn đứa bạn thân của tôi, đến nhà tôi chúc Tết một cách nhàn nhãn, ăn mặc sang chảnh mà tôi thấy ghen tị quá. Hỏi ra mới biết nó kể bí quyết là làm Tết gọn thôi, nói trước với mẹ chồng là năm nay chỉ ăn thế này thế kia thôi. Rồi sắm đồ về 29 – 30 Tết thì chịu khó chia từng túi cho từng bữa, đến bữa cứ thế mà mở ra, thời giờ ăn ít chơi nhiều mới là Tết.
Nghe nó nói mà tôi thấy đúng là tôi đang tự làm khổ mình. Mà có lẽ cũng nhiều chị em cũng giống tôi đang tự mua dây quàng chân mình, đang phải gồng quá sức, im lặng trước nhà chồng mà dồn nén bao khó chịu. Rồi có ngày tức nước vỡ bờ như cô hàng xóm nhà tôi.
Năm nay tôi cũng đã nói với mẹ chồng rồi. Sắm thì tôi sẽ cố sắm cho đủ, nhưng khoản ăn uống tôi sẽ cắt bớt dần. Không có chuyện hùng hục làm cỗ, hùng hục dọn dẹp, hùng hục rửa bát như mấy năm trước nữa. Tết đến, ai cũng cần có khoảng thời gian nghỉ ngơi, đi chơi cho thoải mái. Cớ gì bắt các nàng dâu chúng tôi phải túc trực ở nhà để làm vui lòng bố mẹ chồng và khách khứa của bố mẹ? Các chị cùng cảnh làm dâu thấy thế nào?
Theo Afamily
Khốn khổ vì không dám ly hôn
Không có một cuộc hôn nhân như mong đợi, thậm chí bị chồng đánh đập, hành hạ... nhưng nhiều người phụ nữ vẫn cam chịu cuộc sống đầy nước mắt ấy. Bởi họ sợ đủ các loại điều tiếng của dư luận xung quanh...
ảnh minh họa
Ngậm bồ hòn làm ngọt
Sống với nhau gần 10 năm, có với nhau hai mặt con, nhưng số ngày chị Nguyễn Thúy Bình (ở Thủy Nguyên, Hải Phòng) được hưởng hạnh phúc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chuyện là trước khi đến với anh Tuấn - người chồng hiện tại, chị đã có thai với người đàn ông khác. Lúc kẻ Sở Khanh kia bỏ chạy, anh Tuấn đã dang tay đón nhận mẹ con chị.
Ngày ấy anh Tuấn nói vì tình yêu anh sẵn sàng chấp nhận tất cả, chị cảm động nhận lời cầu hôn. Vậy mà ngay trong đêm "động phòng hoa chúc", thái độ của anh đã thay đổi hoàn toàn. Mặc cho dòng nước mắt chị đang rơi, anh luôn miệng xỉ vả cái kẻ đã bắt mình phải "đổ vỏ". Cũng kể từ đó, anh dành cho chị thái độ miệt thị bởi "làm con gái mà không chính chuyên". Tất nhiên, "vũ khí tra tấn" này anh chỉ sử dụng khi có hai người.
Rồi đứa bé trong bụng chị không chịu nổi những áp lực tinh thần nên đã bỏ mẹ mà đi. Lúc ấy, chị quyết định chấm dứt hôn nhân nhưng anh lại quỳ gối cầu xin một cơ hội, rằng anh đã biết mình sai, rằng sẽ tu sửa bản thân để mang lại hạnh phúc cho chị. Một lần nữa, chị mủi lòng. Song hạnh phúc cũng chẳng vẹn nguyên. Mỗi lần chỉ cần nghe thấy bất cứ điều gì khiến anh gợi nhớ đến chuyện cũ, anh đều trút hận vào chén rượu để sau đó chửi đời, chửi mình, chửi chị. Tủi thân nhưng lại nghĩ mình cũng có một phần lỗi, chị chỉ biết âm thầm khóc thương thân phận bèo bọt của mình.
Theo thời gian, hai đứa con, một trai, một gái lần lượt ra đời nhưng cũng chẳng làm thay đổi thái độ của anh dành cho vợ. Những lời nhục mạ chị vẫn nhận đều đặn mỗi khi anh nhớ lại chuyện xưa. Cũng có lúc, chị muốn bỏ quách đi, song nghĩ đến hai con, chị chỉ biết chép miệng: "dù sao anh ta cũng rất tốt với các con".
Cùng chung nỗi bất hạnh như chị Bình, song nguyên nhân khiến chị Mai Thị Thỏa (ở Tam Hà, Thủ Đức, Tp.HCM) không dám ly hôn bởi những lời đe dọa của ông chồng suốt ngày ra tù vào tội: "Mày mà bỏ tao, tao sẽ giết cả nhà mày. Mày, bố mẹ mày, thậm chí là mấy đứa con, không đứa nào sống sót được". Những lời hăm dọa của kẻ liễu lĩnh ấy khiến chị nhụt chí. Vậy là suốt 5 năm nay, chị cam chịu cuộc sống địa ngục trần gian.
Hàng ngày, sau khi chợ búa kiếm cơm, chị Thỏa lại phải nhanh chóng sấp ngửa về phục vụ ông chồng chỉ biết rượu chè, cờ bạc. Tiền kiếm được bao nhiêu đều cháy theo những quân bài đỏ đen. Xót tiền lắm nhưng chị cũng chẳng dám nói năng nửa lời bởi nếu không sẽ phải đón nhận đòn roi đến tan xương nát thịt. Các con chị cũng có lần sụt sịt: "Mẹ ơi, mẹ con mình bỏ trốn đi. Con không muốn sống với bố nữa". Lòng chị cũng muốn thế nhưng đâu thể làm vậy? Người mà chị gọi bằng chồng ấy liệu có tha cho bố mẹ già của chị?
Đã đến lúc đứng dậy
Chuyện những người phụ nữ cả cuộc đời phải "ngậm bồ hòn làm ngọt", chẳng dám ly hôn dường như không phải là chuyện hiếm trong xã hội hiện nay. Mỗi người một lý do, song tất cả đều chịu chung chữ "khổ". Nuốt nước mắt vào trong, tự chấp nhận "số phận đã an bài"... đó là cách nhiều người vẫn làm khi đối diện với cuộc sống của chính mình, thế nhưng liệu đó có phải là giải pháp hay?
"Cam chịu không thể làm nên bình yên mà thực sự chỉ tạo thêm sóng gió", chuyên gia tư vấn tâm lý Ánh Hồng của Chương trình Tâm sự bạn trẻ 360 phân tích. "Thực tế là càng cố chịu đựng, cuộc sống càng trở nên ngột ngạt. Khi người chồng đã nắm được điểm yếu, anh ta sẽ dùng điểm yếu ấy để nhấn chìm bạn. Do đó, nếu là người đang tổn thương, bạn có quyền bảo vệ mình khỏi những vết đau. Ly hôn không phải là dấu chấm hết, nó chỉ là dấu chấm phẩy để bạn bước sang trang khác của cuộc đời".
Cũng theo chuyên gia Ánh Hồng: "Nếu bạn là người đang phụ thuộc tài chính, đã đến lúc tìm cho mình một công việc có thể nuôi sống bản thân để tận hưởng chuỗi ngày bình yên. Nếu bạn đang lo lắng cho tương lai của con, hãy thử cân nhắc xem liệu con bạn có thực sự hạnh phúc khi sống trong một gia đình như thế? Và nếu bạn đang bị những lời đe dọa làm nhụt chí, hãy nhờ đến sự can thiệp của pháp luật.
Với những kẻ dám giết vợ con thì sớm hay muộn, vì lý do này hay lý do khác, anh ta cũng sẽ làm vậy, nên việc chấp nhận chung sống không phải là giải pháp an toàn. Nhiều người nghĩ rằng ly hôn là tiêu cực, thế nhưng cam chịu một cuộc hôn nhân bất hạnh là cực đoan. Vì vậy, đừng ngại ngần viết lên kế hoạch mới cho tương lai".
Nói thế nào với con?
Với những đứa trẻ chứng kiến cảnh bạo lực, chẳng cần nói gì chúng cũng hiểu nhưng với nhiều gia đình vẫn có vỏ bọc êm ấm, điều này không dễ thực hiện. Chia sẻ trên diễn đàn lamchame, một thành viên giãi bày: "Mình đã không nói sự thật về người bố cho các con biết. Mình muốn các con vẫn tự hào về bố mẹ. Bố mẹ chúng không sống với nhau đơn giản chỉ vì không còn yêu nhau nữa chứ không phải vì ai đó là người xấu. Chồng cũ mình là người vũ phu nhưng rất yêu con. Hắn cũng thống nhất không nói xấu mình vì không muốn các con sốc chồng sốc".
Ủng hộ cách làm của thành viên trên, chuyên gia tư vấn Ánh Hồng nhấn mạnh thêm: "Bên cạnh tìm cách này, cách nọ để thông báo cho con, bạn cũng cần lường trước những phản ứng để chuẩn bị những cách ứng phó. Chúng có thể khóc lóc, phản đối, thậm chí đòi tự tử, nhưng đừng vì thế mà lung lay ý chí. Hãy nhẹ nhàng giải thích ly hôn là điều không thể tránh khỏi và đừng bao giờ nhận lỗi về phía bản thân hay đổ lỗi cho chồng. Ly hôn đơn giản là vì hai người không thể tiếp tục đi chung một con đường".
Theo TPO
Tôi xấu quá khiến chẳng ai muốn lại gần Tôi muốn đập phá hết gương trong nhà đi, muốn lớn thật nhanh để có tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ, muốn thoát ra khỏi cái thực tại khốn khổ này lắm rồi. Ảnh minh họa Nếu ai nói rằng: "Xấu không phải là cái tội", thì tôi lại nghĩ khác. Xấu chính là một cái tội lớn, rất lớn đối với bản...