Test – Định mệnh và sợi chỉ của duyên số
Định mệnh có thể sắp xếp cho ta gặp ai đó trong cuộc đời, nhưng ở lại hay ra đi lại phụ thuộc vào cách ta nắm giữ.
Ảnh minh họa
Có một ngày, tôi đã hỏi người ấy: “Thế nào là định mệnh?”. Người đó chỉ khẽ cười rồi nắm lấy tay tôi, hóa ra, định mệnh đơn giản chỉ là có thể nắm bàn tay – người khiến ta hạnh phúc. Tôi là một cô gái sống khá duy tâm và cho rằng trên đời này luôn tồn tại thứ là định mệnh. Nó như một sợi chỉ đỏ mong manh kết nối tim người này với người kia hoặc là… đứt đoạn.
Định mệnh là giữa dòng người đông đúc xuôi ngược, em bắt gặp một ai đó và con người ấy cứ khiến trái tim em như đập lạc đi một nhịp.
Định mệnh là khi cơn mưa hạ cứ rơi rớt buồn, làm ướt áo một ai đi về không ô mũ, để rồi bất ngờ hạt mưa bị ngăn bởi một mái ô lạ cùng câu nói hòa theo tiếng mưa: “Đi thôi nào, cô gái”.
Video đang HOT
Định mệnh là vào một ngày gió, thời tiết ảm đạm làm nước mắt em rơi vì những điều đã cũ, những nỗi buồn như vô hạn nhưng vì sự xuất hiện của một người lạ mà tan bớt dần.
Định mệnh là khi em đang sợ hãi bởi hiểm nguy, lại nắm được bàn tay ấm nóng của một người. Một ân nhân mà em sẽ mang ơn cuộc đời nhiều lắm, trong phút chốc em nghĩ rằng mình đang được định mệnh trêu đùa.
Định mệnh bắt đầu từ một cái nhìn dưới nắng… chiếu xiên và thật ấm. Nó làm trái tim của một người từng đóng băng bỗng bị tan chảy phút chốc thôi rồi lại về cố hữu.
Định mệnh là khi duyên số đã mở lời cho con người gặp gỡ và yêu thương, cứ thế, cứ thế mà xoay vần nhưng, định mệnh cũng như con dao hai lưỡi, có thể khiến người ta tổn thương bất cứ lúc nào.
Tôi từng biết có hai người, tình cờ gặp gỡ trên chiếc xe về quê ăn Tết. Hai con người, đồng hương, xa quê cùng kể cho nhau nghe những buồn đau khốn khó và được thông cảm. Họ bỗng như hai người bạn thân từ lâu lắm mới có dịp cạnh nhau, rồi khi chia tay họ lưu luyến thời gian ngắn ngủi từng nói chuyện và cho nhau cái hẹn mỗi mùa Tết về. Gặp nhau như thế được gọi là cái duyên mà cái duyên thì làm nên định mệnh. Cuối cùng, sau này họ vẫn gặp lại nhau rồi yêu thương nhau vì tất cả, nhưng mọi thứ vẫn kết thúc bởi những hờn ghen ích kỷ, bởi những bàn tay không nắm chặt vượt qua sóng gió.
Tình yêu chẳng dừng lại chờ ai quá lâu, vì thế cho nên khi họ phát hiện mình sai lầm thì cũng là lúc lạc nhau giữa biển người mênh mông, nhưng chật hẹp lòng yêu này. Và đó là khi sự ra đi được bắt đầu.
Lựa chọn lùi lại một bước, để thôi không làm tổn thương nhau, để thôi không còn ràng buộc nhau bằng yêu thương, để thôi mệt mỏi vì tình cảm.
Lựa chọn mỉm cười để sự ra đi của ai đó được thanh thản, để bản thân còn giữ được tự trọng cuối cùng trước khi con tim thắng cuộc mà níu kéo nhau.
Lựa chọn một cách sống khác, yêu đời, vui vẻ, quẳng gánh lo để sống thay cho những bi lụy và trách móc duyên số.
Lựa chọn giữ cuộc sống một mình nhưng không phải là cô độc, đó mới thực sự là điều mạnh mẽ nhất để vượt qua sóng gió trong cuộc đời.
Định mệnh có thể sắp xếp cho ta gặp ai đó trong cuộc đời, nhưng ở lại hay ra đi lại còn phụ thuộc vào cách ta nắm lấy. Hãy biết cách trân trọng những giá trị của định mệnh trong cuộc sống này, để không phải nói lời hối tiếc cho những sai lầm. Và vì muốn ai đó đặt thật nhiều niềm tin vào mình thì bản thân nên có niềm tin trước đã.
Theo VNE
Tôi bị "câm"
Bốn năm chồng vợ có dài lắm không mà anh thay đổi quá nhiều như thế? Mà hình như anh chỉ thay đổi khi ở nhà với vợ, còn ra đường hoặc nhận điện thoại là anh huyên thuyên như thể... lâu lắm rồi mới gặp lại bạn cũ.
Tôi và anh cùng đi làm chung công việc nhưng mỗi chiều tôi phải tranh thủ về sớm để đón con, trong khi anh bận lê la đâu đó. Mãi đến khi căn nhà nhỏ dậy mùi thức ăn anh mới trở về. Khi thì anh nói bận giúp người bạn cùng cơ quan việc này việc kia, lúc lại bảo gặp bạn cũ nên quên... về phụ vơ. Vê nhà, anh ném quần áo lung tung trên bệ cửa, trên máy giặt, trên đầu giường... rôi đung đinh ngồi vào bàn ăn. Tôi còn bận con chưa kịp dọn, anh vẫn ngồi yên đó chờ, khi nào tôi "nhờ" anh mới miễn cưỡng đi rinh nồi cơm, lết đôi dép lệt xệt ra chiều bất mãn đi lấy từng cái chén, từng đôi đũa mà miệng lẩm bẩm: "Tưởng có vợ được vợ hầu ai dè phải hầu vợ". Tôi không muốn đôi co, cuộc sống đã quá nhọc nhằn rồi, hiểu được cho nhau thì tốt, không hiểu thì thôi, cần chi phải giải thích.
Lâu dần, tôi tự dưng thành "người câm" trong nhà mình vì áp lực công việc và chăm sóc con cái. Anh đi sớm về trễ nhưng luôn "tốt bụng" để sau giờ làm đi giúp đỡ người này người khác, mặc tôi nháo nhào với vòng quay của trăm việc không tên. Tôi càng "câm" hơn vì mỗi lúc muốn tâm sự với chồng, anh đều gạt ngang: "Anh nhiều tuổi hơn em. Em nghĩ gì, muốn nói gì anh đều biết cả. Thôi... khỏi nói, ngủ đi để mai đi làm". Anh ngủ chứ tôi có ngủ được đâu. Đống quần áo dơ trong máy giặt đang chờ. Thau chén cũng cần phải rửa. Nhà không lẽ không lau?
Ngày xưa anh cũng biết chia sẻ việc nhà với tôi. Nhưng, chỉ được môt thơi gian ngăn, sau đó, tự dưng anh bảo: "Mấy cái việc nhà nhỏ xíu này anh quơ tay một phút là xong, nhưng anh... bận quá. Em lam luôn đi nhé!". Là anh bận chăm chút cho "nhà" anh trên "phây". Thời gian sau giờ cơm tối là "giờ vàng" để anh "nổ" cùng bạn bè. Anh còn bảo, anh mê "phây" là "tốt phước" cho em lắm rồi, anh mà mê nhậu, mê bồ chắc giờ này em vừa nách con vừa chạy ngoài đường lo đánh ghen ấy chứ!
Lâu lắm rồi, hình như tôi chỉ nói chuyện được tám giờ mỗi ngày khi ơ công sơ, thời gian còn lại là chăm con và "câm" cho chồng chú tâm "làm việc lớn". Ngày của tôi kết thúc lúc 10 giờ đêm, cũng có khi là 11 giờ. Lên giường thì chồng đã ngủ được một giấc, sinh lực đã phục hồi, vậy là phải làm tiếp "trách nhiệm" cua ngươi vợ! Cái khoản "trách nhiệm" này cũng rất ư... trách nhiệm, vì không nghe được những thủ thỉ yêu thương của chồng, càng không có dạo đầu dạo cuối...
Tôi sợ người "câm" là tôi ngày nào đó sẽ "điếc" với những năn nỉ ỉ ôi, những hứa hẹn... muộn màng của chồng.
Theo VNE
Đau đầu vì ông chồng "bất khuất" Ngay từ thời yêu nhau tôi đã biết anh ấy có tính dở ông dở thằng, ưa sĩ diện hão, thà chết chứ không để mất mặt với ai. Ở đâu anh ấy cũng phải tầm "đại ca", chỉ có cho chứ không xin, không ăn, không xài tiền của các "đệ". Tôi biết lấy chồng như anh là đời tôi sẽ khổ,...