Tên cướp liều lĩnh nhất nước Mỹ thế kỷ 20 (Kỳ 1)
Dan Cooper, một trong những tên cướp liều lĩnh nhất thế kỷ 20 tại Mỹ khi táo bạo tấn công một chiếc máy bay.
Bí ẩn mang tên D.B Cooper
Ngày 24/11/1971, một ngày trước lễ Tạ ơn, D.B Cooper, một trong những tên cướp nổi tiếng của nước Mỹ đã táo bạo tấn công một máy bay chở khách, khi nó đang bay trong vùng trời giữa Portland, Oregon, và Seattle, Washington.
Dan Cooper đã khống chế toàn bộ máy bay và yêu cầu một khoản t.iền chuộc lên tới 200 nghìn đô la từ hãng hàng không quốc gia. Sau đó hắn liều mạng nhảy ra khỏi máy bay với hơn 10kg loại t.iền 20 đô bằng chiếc dù được chuẩn bị theo yêu cầu. Không ai còn nhìn thấy Cooper sau lần đó.
Cụ thể nơi Cooper “hạ cánh” vẫn còn là một bí ẩn và gây tranh cãi rất nhiều trong suốt thế kỷ 20.
Không ai còn nhìn thấy Cooper sau hôm đó. Hắn sống sót hay đã bỏ mạng? Đó là câu hỏi lớn.
Giới báo chí và cảnh sát cho rằng, hắn sẽ là một huyền thoại trong giới tội phạm nếu hắn thành công trong vụ tẩu thoát này.
Không ai biết tung tích của D.B Cooper. “D.B Cooper ” chỉ là cái tên mà cảnh sát gọi kẻ liều lĩnh này dựa trên thông tin lưu lại tại quầy vé.
Hơn 30 năm sau đó, vụ án vẫn chưa được làm sáng tỏ và D.B Cooper trở thành một nhân vật nổi tiếng trong giới tội phạm, là mục tiêu lớn và đáng giá trong những cuộc truy lùng trong thế kỷ 20 của cảnh sát Mỹ. Nởi ở của hắn hay nơi c.hôn x.ác hắn là một trong những bí ẩn lớn.
Trong vụ tấn công liều lĩnh của D.B Cooper, không có ai bị thương, mặc dù trước đó hàng chục con người trên chuyến bay tưởng chừng không còn lối thoát cùng kẻ liều lĩnh này, cả hãng hàng không đã được đặt trong tình trạng báo động
Buổi chiều ngày 24/11/1971, một ngày trước lễ Tạ Ơn, không khí lạnh bao trùm toàn vùng Tây Bắc Hoa Kỳ.
4h chiều, một người đàn ông cao, gầy trong bộ vest đen, dáng vẻ lịch sự của một doanh nhân bước nhanh đến quầy vé tại sân bay quốc tế Portland mua chiếc vé một chiều đến sân bay Seattle – Tacoma. Theo thông tin lưu lại tại quầy bán vé, người đàn ông tên là Dan Cooper, 45 t.uổi.
Số ghế 18C, chuyến bay Tây Bắc 305, dự kiến khởi hành lúc 4h35, đến Sea-Tac lức 5h05.
Video đang HOT
Chiếc Boeing 727, mang số hiệu 305 khởi hành cùng ngày tại Washington, DC, trung chuyển tại sân bay quốc tế Portland và kết thúc chặng bay tại Seattle, với 94 ghế hành khách. Hôm đó, có tất cả 37 hành khách cùng phi hành đoàn trên chuyến bay.
Chiếc máy bay Boeing 727 mang ký hiệu TB 305
Cơ trưởng chuyến bay là Đại úy William Scott, 51 t.uổi. Đại úy Scott đã có thâm niên 20 năm bay trên vùng trời Tây Bắc. Hai tiếp viên trẻ Tina Mucklow, nam 22 t.uổi, và Florence Schaffner, nữ 23 t.uổi.
Trước khi máy bay cất cánh, không có ai trong phi hành đoàn chú ý đến Dan Cooper, người đàn ông da trắng, đôi mắt nâu, tóc nâu ngắn trong bộ vest đen lịch sự.
10 phút khi máy bay cất cánh và an toàn trên bầu trời. Tiếp viên Flo Schaffner đi kiểm tra lại môt lượt dọc theo máy bay. Tới ghế của Dan Cooper, hắn mỉm cười với nữ tiếp viên xinh đẹp, sau đó chuyển cho Schaffner một mẩu giấy và nói cô nên đọc nó.
Dan Cooper hất hàm về phía chiếc cặp của mình để ra hiệu. Trong mẫu giấy được đ.ánh mày nội dung, những dòng đầu tiên đã khiến Schaffner lo lắng, “Tôi có một quả bom. 200 nghìn đô la để đổi lấy nó”.
Schaffner vội vàng báo tin cho Tina Mucklow, sau đó cả hai chạy đến buồng lái, nơi Đại úy William Scott đang tập trung cho nhiệm vụ. Một cuộc điện khẩn ngay lập tức được gọi về trung tâm kiểm soát không lưu tại sân bay Sea-Tac và văn phòng FBI tại Seattle.
FBI nhanh chóng có được thông tin và liên hệ trực tiếp với ngìa chủ tịch Donald Nyrop thông báo về yêu cầu của Dan Cooper.
Ngài chủ tịch Donald Nyrop không do dự, chấp nhận ngay yêu cầu. Đối với người đứng đầu một hãng hàng không, 200 nghìn đô la là quá rẻ nếu có thể tránh được thảm họa cho cả một chuyến bay.
Tờ giấy Dan Cooper chuyển cho tiếp viên Flo Schaffner có ghi chi tiết yêu cầu của Dan Cooper, 200 nghìn đô la và hai bộ dù, thêm lời đe dọa nêu yêu cầu không được đáp ứng, hắn sẽ cho nổ tung chiếc máy bay trước khi tới sân bay Sea-Tac. Cuối tờ giấy là dòng chữ “Đừng xem đây là một trò đùa.”
Đại úy Scott yêu cầu Schaffner quay lại thông báo với Dan Cooper rằng yêu cầu của hắn sẽ được đáp ứng, và họ cần 30 phút để chuẩn bị mọi thứ.
Khi Schaffner quay lại, Dan Cooper đã chuyển sang chiếc ghế gần cửa thoát hiểm và đeo một chiếc kính đen, bên cạnh là chiếc túi đã được mở, đủ rộng để Schaffner nhìn thấy hai sợi dây điện nối với ngòi nổ của quả bom.
Dan Cooper yêu cầu chiếc mày bay phải bay trên độ cao nhất định cho đến khi hắn nhận được t.iền. Schaffner vội vã quay lại buồng lái để chuyển lời.
Trong suốt quá trình trao đổi thông tin với Schaffner, Dan Cooper vẫn vô cùng nhẹ nhàng.
Theo lời Schaffner kể lại, “Hắn rất lịch sự và nhẹ nhàng khi trao đổi yêu cầu với tôi, không hề tỏ vẻ vội vã hay đe dọa. Thậm chí còn yêu cầu được phục vụ đồ uống trong khi đợi yêu cầu được đáp ứng.”
Tất cả những hành khách còn lại trên máy bay vẫn không hề hay biết về một vụ tấn công đang diễn ra ngay trên chuyến bay của mình. Họ chỉ được thông báo chuyến bay sẽ bị chậm so với giờ quy định vì một vài lý do thời tiết.
Theo Khampha
10 năm sau ngày bị kết án g.iết v.ợ, con (Kỳ 1)
Sau 1 thập kỷ bị cầm tù vì tội g.iết v.ợ và con gái, cuối cùng người đàn ông cũng dành được công bằng tại tòa khi kẻ thực sự gây nên vụ án thú tội.
Vợ và 2 con Jeffrey MacDonald
Gia đình hạnh phúc
Tháng 2/1970, gia đình bác sỹ Jeffrey MacDonald tại khu vực Green Beret gặp rất nhiều thuận lợi trong công việc. Anh cùng vợ là Colette và 2 cô con gái nhỏ sống với nhau rất hạnh phúc. Trải qua nhiều năm sóng gió về hôn nhân và những tháng ngày làm việc mệt mỏi, nghiên cứu về y khoa, bác sỹ Jefffrey MacDonald đã đạt được những thành tựu đáng kể và từ đó nguồn kinh tế của gia đình cũng trở nên dồi dào hơn.
Vài tháng trước, Colette viết thiệp chúc mừng Giáng sinh cho một số người bạn. Trong thiệp viết: "Chúng tôi đang có một cuốc sống rất hạnh phúc với kỳ nghỉ rất dài, mọi chi phí đều được quân đội chi trả. Và Jeffrey sẽ ở bắc Carolina trong vòng 2 năm. Jeffrey ở nhà lúc 5h hằng ngày và phần lớn những ngày trong tuần về nhà để ăn trưa. Nhân tiện, chúng tôi hi vọng sẽ có con trai vào tháng 7".
Gia đình họ thực sự hạnh phúc vì những thành công cả về công việc và t.iền bạc. Người chồng, Jeffrey MacDonald vừa tài năng, đẹp trai lại chăm chỉ đã đạt được nhiều thành công. Sau khi tốt nghiệp trường Princeton, anh học tiếp trường y. Anh cưới cô gái anh yêu từ hồi cấp 3, một cô gái rất thông minh và cuốn hút. Người đó là Colette.
Trước đó, sau thời gian hẹn hò ngắn ngủi, cô bé Kimberly ra đời khiến cho cuộc hôn nhân của họ phải lùi lại sau vài năm.
Mãi sau khi ra trường, Jeffrey gia nhập quân đội và sau đó được làm việc tại Green Berets. Họ bắt đầu cuộc sống ở cảng Bragg, bắc Carolina.
Câu chuyện kinh hoàng
Mọi việc êm đẹp diễn ra cho tới khi một điều kinh hoàng đã diễn ra. Vào buổi sáng trời mưa ngày 17/2/1970.
Chừng 3h30 sáng, nhân viên an ninh trực điện thoại ở Fayetteville, bắc Carolina, nhận được cuộc gọi của một người đàn ông tự nhận mình là MacDonald, xin cô gọi điện cho cảnh sát quân đội và một xe cứu thương tới 544 Castle Drive. "Làm ơn nhanh lên", anh ta nói một cách yếu ớt.
Nữ nhân viên tổng đài lập tức gọi điện cho trụ sở cảnh sát: "Xin trợ giúp, 544 Castle Drive. Khẩn cấp".
Nữ nhân viên này đã gọi cảnh sát nhưng lại quên gọi tới bệnh viện. Mãi tới khi các nhân viên an ninh tới địa chỉ được báo, họ mới thấy rằng quên gọi bác sỹ là một điều sai lầm.
Trên đường tới địa chỉ được báo, Keneth Mica, một trong những nhân viên an ninh, đã nhìn thấy một cảnh tượng lạ: Một người phụ nữ trẻ mặc áo mưa, đội mũ cụp xuống mặt đang đứng cách nhà MacDonald chừng 3 tòa nhà. Điều lạ lùng là người này đứng dưới mưa lúc 3h35 sáng. Kenneth Mica và cả nhóm an ninh dừng xe lại, hỏi thăm người này.
Sau đó, cả nhóm tới trước của địa chỉ được báo. Ngôi nhà đã khóa và bên trong tối om. Họ vào bằng cửa sau và ngay lập tức gọi điện xin xe cứu thương.
Trong nhà, trên giường ngủ là Colette, 26 t.uổi, không còn sức sống. Cô nằm ngửa, người đầy m.áu, 2 chân dạng. Gương mặt và đầu bị đ.ánh đ.ập. Một bên ngực lộ ra ngoài khi cô đang mặc bộ đồ ngủ.
Bên cạnh cô là người chồng Jeffrey MacDonald, đầu quẹo sang một bên trong khi một tay vẫn đưa sang ôm vợ, trên người mặc bộ đồ ngủ. Cảnh sát quỳ xuống bên cạnh anh ta nghe anh ta hỏi: "Các con tôi thế nào? Tôi nghe chúng khóc?".
Mica ngay lập tức đứng dậy và chạy tới các phòng khác, tìm được bé Kimberly, 5 t.uổi, đang nằm trên giường trùm chăn. Khi anh chiếu pin vào mặt bé, anh kinh hoàng vì bé đã bị b.óp c.ổ c.hết, cổ có nhiều vết thương trầm trọng.
Trên giường bên, bé Krist nằm c.hết trên giường, người đầy m.áu vì vết thương ở ngực và lưng.
Mica chạy tới phòng lớn và cố gắng cấp cứu cho bác sỹ MacDonald bằng cách hô hấp nhân nhưng MacDonald đẩy ra: "Chăm sóc vợ tôi, kiểm tra con tôi".
Mica hỏi ai đã gây ra điều này. MacDonald nói: "3 người, một đàn bà, một đàn ông da màu, anh ta mặc vét-tông. Người phụ nữ tóc vàng, mũ che mặt, váy ngắn, ủng đầy bẩn. Cô ta mang một cây nến".
Kenneth Mica hỏi đồng đội về người phụ nữ họ gặp khi trên đường tới đây nhưng đồng nghiệp Lieutenant dường như không nghe thấy anh. Người này đang chăm chú viết mọi điều McDonald nói.
Một chiếc xe cứu thương tới và đưa nạn nhân còn sống sót đi cấp cứu. Khi cáng đưa MacDonald qua phòng bé Kimberly, anh ta kêu lên: "Trời ơi, hay cho tôi gặp con tôi".
Các bác sỹ phải kìm anh ta lại và MacDonald nằm bất động vì kiệt sức sau đó.
Theo Khampha
“Mạng xã hội thực phẩm” đầu tiên trên thế giới Để chống lãng phí thức ăn, hai lập trình viên sống ở thành phố Seattle (Mỹ) chuẩn bị cho ra mắt một ứng dụng phần mềm trên điện thoại thông minh, độc đáo "Leftover Swap" - cho phép trao đổi thức ăn thừa giữa các hộ dân sống gần nhau. Trước nghi ngại, dạng trao đổi thức ăn thừa qua điện thoại có...