‘Teen’ bỏ bạn, quên gia đình khi có người yêu
“Lúc mới yêu, em như bị bỏ bùa, mụ mị, chỉ biết mình anh. Ban ngày trên lớp bên nhau, ban đêm nấu cháo điện thoại đến 1-2h sáng, sim thay liên tục. Bố mẹ, bạn bè không có cách nào liên lạc với em”, Hương Thu, 20 tuổi cho biết.
Hương Thu đang là sinh viên năm 2, ngành du lịch tại Hà Nội. Cô kể, ngay từ năm đầu đại học, cô đã cảm mến một bạn trai trong lớp. Cô cũng cảm nhận được cậu bạn này thích mình. Chuyện tình cảm của cả hai phát triển thuận lợi. Trong tháng đầu, ngày ngày hai người gặp nhau trên lớp, thi thoảng cậu này ghé qua phòng cô chơi hoặc đi chơi vào cuối tuần. Sang những tháng sau, hai người gặp nhau cả ngày, nói chuyện không chán, quấn quýt như đôi sam. Tối đến lại ‘buôn’ điện thoại đến khuya.
“Để nói chuyện được nhiều mà không tốn kém, tụi em hay mua sim khuyến mãi, cứ hết tiền lại chuyển sang sim mới. Bố mẹ không biết nên cứ gọi điện theo số cũ cho em không được, lo cuống cuồng. Cuối tuần bắt anh trai em đang học ở Hải Phòng lên Hà Nội xem em có sao. Anh và bố mẹ biết chuyện có vẻ giận lắm”, cô gái trẻ rụt rè thuật lại.
Không chỉ làm bố mẹ lo lắng, tủi thân, Thu còn bị bạn bè kịch liệt lên án. Nhóm bạn cô có 5 người, đều là dân chuyên v ăn chơi thân từ thời cấp 3. Lên đại học mỗi người một trường khác nhau nhưng tuần nào cũng tụ tập ăn uống, đi chơi. Từ khi có người yêu, Thu quên bẵng luôn việc nhắn tin, trò chuyện hay đi chơi với nhóm bạn. Vì thay sim liên tục, bạn bè cũng không thể liên lạc với cô khi có việc cần.
Người trẻ lúc mới yêu thường chưa biết cân bằng chuyện tình cảm với học tập, gia đình, bạn bè. Dẫn đến có những nơi đặt quá nhiều tình cảm, có nơi thiếu đi sự quan tâm. Ảnh minh họa: P.D.
“Tự nhiên mất bạn” là trạng thái hiện tại của Vân và Thảo (sinh viên năm nhất, Học viện Bưu chính Viễn Thông). Vân kể, cô, Thảo và Hà My chơi thân với nhau. Nhưng từ đợt Tết vừa rồi Hà My có người yêu, chàng người yêu được đặt lên vị trí thứ nhất, cô và Thảo bị cho ra “rìa” mặc dù vô tâm không phải là tính cách xưa nay của Hà My.
“Trước cuối tuần nào 3 đứa cũng rong ruổi khắp Hà Nội, lúc đi mua quà, lúc đi công viên chụp ảnh. Chuyện gì cũng nói với nhau. Từ khi My có người yêu, nó lập tức tách ra. Hôm nào kéo được nó đi chơi thì mặt sưng mày sỉa, đi được tí là đòi về bảo người yêu gọi. Đã thế, mình và Thảo không thèm kể bí mật với nó như trước nữa”, Vân tự ái.
Khi yêu không chỉ các bạn gái mà nhiều chàng trai cũng chung một tình huống có người yêu… quên người thân, bạn bè. Khang (19 tuổi, Đại học Bách Khoa Hà Nội) bức xúc khi mấy bạn cùng phòng giục cậu bạn tên Tú về liên hoan sinh nhật cậu: “Đừng nhắc đến nó trước mặt tớ. Có bạn gái vào là quên bạn bè, cả tuần không thấy mặt mũi đâu”.
Video đang HOT
Phòng Khang có 6 người, 3 cậu đã có người yêu, thậm chí còn yêu trước Tú rất lâu nhưng không ai “thay tính, đổi nết” vì người yêu như Tú. “Từ ngày có người yêu nó đi tối ngày, ít thể dục với anh em, cũng không còn ăn cơm ở phòng. Đã thế, tiền sinh hoạt ở phòng cũng không đóng…”.
“3 đợt liên hoan phòng gần đây nó đều không tham dự. Trước đó thì ‘bắn’ thuốc lào, thuốc lá, rượu bia cũng có tí máu mặt nhưng giờ mời mỏi mồm mà nó chỉ uống lấy vì. Gặp phải hôm nào có bạn gái ở cạnh thì nó càng ngoan hơn. Chán, mới yêu được mấy tháng đâu mà như thành con người khác. Nhiệt tình với anh em mất hết cả”, Khang chậc lưỡi nói.
Bản thân Khang cũng cho biết khi ở bên người yêu, cậu chiều chuộng, nâng niu cô như bà hoàng. Tuy nhiên, khi ra ngoài luôn dặn bạn gái phải giữ thể diện cho mình. “Trong nhiều trường hợp có bạn gái bên cạnh tôi đều chọn phương án trọng anh em, vì thế rất được lòng bạn bè. Bạn gái có ấm ức nhưng rồi cũng phải hiểu. Là đàn ông mà để bị nói ‘bám váy đàn bà’ thì nhục lắm”.
Một năm nhìn lại thuở mới yêu, Hương Thu mới thấy mình ngây ngô, dại dột. Thời điểm vài tháng đầu mới yêu, cô ít gọi về nhà. Ngay cả khi bố mẹ gọi, cô cũng muốn nói chuyện nhanh. Bạn bè khi cần nhờ nhưng không biết cách liên lạc đành phải lặn lội xuống phòng trọ của cô chờ được gặp mặt. Hiện tại, cả Hương Thu và bạn trai đã cân bằng được chuyện tình cảm, quan tâm đến việc học, gia đình, bạn bè hơn. Cô cho biết: “Nghĩ lại cũng thấy ngại. Tụi bạn cứ thắc mắc em và bạn trai nói chuyện gì mà sao ngày gặp, đêm ‘buôn’ vẫn không hết chuyện. Khi yêu vào mới biết, một chuyện bé xíu nhai đi nhai lại cả trăm lần vẫn không chán. Giờ thì thấy bớt ‘ham’ như thế rồi. Mình còn có việc riêng, có mối quan tâm riêng của mình nữa chứ”.
Bị cô chị em kết nghĩa bỏ lơ, Vân và Thảo quyết định cạch mặt, loại Hà My khỏi hội. Nhưng chưa kịp hành động thì cô bạn đã gọi cho hai người khóc lóc vì phát hiện cậu người yêu trăng hoa, một lúc ‘bắt cá’ với hai cô gái. Vân và Thảo thấy thương mà ở bên, dỗ dành để My vượt qua chuyện buồn.
“Từ chuyện của My, em khẳng định sau này khi yêu em sẽ cân bằng mọi chuyện. Nhất định không vì có ‘giai’ mà quên chị em đã kết nghĩa với mình bao năm được”, Vân chia sẻ.
Theo chuyên gia tâm lý Văn Thanh Sĩ, tổng đài 1088, các bạn trẻ, nhất là ở lứa “tuổi teen” thường có tâm lý hướng ngoại, dễ vì một hứng thú nhất thời mà quên đi những mục tiêu lớn hơn. Độ tuổi này cũng chưa có suy nghĩ chín chắn, vì vậy mà cha mẹ rất sợ con yêu vào sao nhãng học tập.
“Hướng ngoại là tâm lý trong độ tuổi này. Ngoài ra cũng có thể do khi mới yêu, người yêu trở thành mối quan tâm lớn nhất, thành thử các bạn trẻ dành hết thời gian, suy nghĩ cho người yêu mà lơ là các mối quan hệ khác. Tuy nhiên, sau một thời gian vài tháng mọi việc sẽ được cân bằng lại”, chuyên gia Văn Thanh Sĩ cho biết.
Theo chuyên gia, tình trạng giới trẻ “vô tâm” với gia đình, bạn thân khi có người yêu thường có ở lứa tuổi teen (từ 16 đến 18) và kéo dài đến độ tuổi 22, 23. Sau khi ra trưởng, đi làm, tự lập, suy nghĩ con người thường hướng nội hơn và lúc đó gia đình lại trở thành mối quan tâm lớn nhất. Mối quan hệ bạn bè, tình yêu cũng được cân bằng lại.
Theo VNE
Vẫn đợi chồng dù anh theo gái, bỏ con
Anh bảo tôi được hai gia đình chăm sóc nên anh đi lo cho cô gái kia vì cô ấy còn trẻ mà phải nuôi con một mình.
Tôi là một cô gái sống xa quê hương. Khi về nước thăm gia đình, tôi đã gặp anh và chúng tôi yêu nhau. Cuộc hôn nhân nhanh chóng được diễn ra sau hai lần gặp mặt. Tôi tự tin mình đã lựa chọn đúng, bởi với tôi, anh là người đàn ông trưởng thành, công việc ổn định, sống tình cảm và biết quan tâm, chăm sóc tôi cũng như gia đình. Điều quan trọng hơn cả là tôi yêu anh và chúng tôi yêu nhau.
Trong ba năm chung sống, tôi cảm nhận mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Tôi được chồng yêu, gia đình chồng thương, quý mến. Chúng tôi có đầy đủ về kinh tế, có cuộc sống riêng. Hàng ngày, chồng vẫn đi đúng giờ và về đúng giờ sau những buổi anh chơi thể thao. Ba năm, đã 2 lần tôi có bầu và đều không giữ được. Tôi đau khổ hơn ai hết nhưng tôi sợ anh buồn và gia đình lo lắng thêm, tôi đã tự mình vượt qua. Tôi chỉ biết khóc thầm hàng đêm. Anh biết tôi khóc và biết tôi buồn như thế nào khi không giữ được con. Tôi biết anh luôn cố gắng để tôi yên tâm và vui khi ở bên anh. Tôi tin vào tình yêu anh dành cho tôi nhưng sau đó, tôi cũng không biết từ khi nào, anh đã thay đổi. Anh đã có người con gái khác. Anh đã thay đổi nhanh đến như vậy!
Một người con - niềm hy vọng của gia đình, một người chồng yêu thương vợ, khao khát có con nay đã không còn như vậy. Ngày tôi báo cho anh rằng tôi có thai tiếp, tôi cảm nhận được niềm vui vô hạn của mình sau bao lâu chờ đợi. Tôi như người mẹ hạnh phúc nhất trên thế gian. Tôi lại tiếp tục cảm nhận được niềm vui trong cuộc sống. Tôi đã tưởng tượng ra chồng sẽ như thế nào nhỉ? Có lẽ anh hạnh phúc lắm, anh sẽ hét lên và ôm hôn tôi nhiều lắm vì cuối cùng chúng anh lại có bé...
Nhưng tôi vô cùng đau đớn vì khi tôi nói với anh tin vui đó, anh đã xin lỗi tôi vì anh có bạn gái ở ngoài được một thời gian rồi. Anh nói anh vui khi biết điều đó nhưng anh thấy, anh không xứng đáng nhận niềm vui đó. Anh bảo tôi hãy chăm sóc bản thân để con được khỏe. Ôi, còn gì đau đớn hơn nữa khi nghe những lời anh nói. Bao nhiêu dự định, sự tin tưởng vào một tương lai tốt đẹp mà tôi mơ ước nay bị anh làm cho tan biến. Thân thể tôi như tê liệt. Tôi không còn biết mình phải như thế nào nữa. Đau đớn đến tột cùng! Anh đã làm những gì trong suốt thời gian tôi phấn đấu vì anh? Tôi thường xuyên kiểm tra sức khỏe, phải trải qua rất nhiều lần xét nghiệm, nay viện này, mai viện khác, chỉ mong chúng tôi có hạnh phúc trọn vẹn như anh mong.
Dù rằng tất cả những lần xét nghiệm đó đều có chung kết quả, tôi vẫn bình thường, không có gì bất thường nhưng tôi luôn phấn đấu cho sự nghiệp, công việc để vợ chồng có cuộc sống tốt hơn. Anh đã nói: "Cám ơn em. Vì anh mà em phải vất vả nhiều. Anh sẽ không bao giờ làm em buồn bởi em vì anh mà hy sinh quá nhiều". Vậy mà nay sao anh lại phũ phàng với tối đến thế? Anh đến với một cô gái làm ở quán Karaoke. Anh nói cô ấy không bằng tôi hay hơn tôi ở điểm gì. Vậy tại sao anh lại không thể rời xa cô ấy?
Anh nói thương cô ấy vì phải vất vả nuôi con một mình khi còn rất ít tuổi. Đứa bé không có cha nhưng anh có biết rằng anh đang làm tôi và con anh đau khổ như thế nào không? Nếu anh theo cô ấy, con anh cũng là người không có bố. Nó là con anh, là giọt máu, là huyết thống của anh. Còn cô gái kia, con cô ấy đâu phải con anh? Dù anh thương nó, chăm sóc nó đến mấy thì nó vẫn không phải con anh và nó đã 9 tuổi rồi, nó biết rõ anh không phải là bố nó thì...
Anh làm tôi đau khổ, bỏ rơi con anh nhưng tôi vẫn tha thiết níu kéo anh, tha thứ cho anh, không phải chỉ đơn giản vì gia đình bố mẹ hai bên, không phải chỉ vì tôi sợ con không có bố mà vì tôi yêu anh. Tôi nghĩ tình yêu của mình dành cho anh đủ lòng vị tha và đủ để anh nhận ra đâu mới thực sự là nơi anh cần.
Thấm thoát đã hơn 6 tháng kể từ ngày anh bỏ tôi theo cô gái khác, tôi nhiều lần tha thứ để anh về nhưng anh vẫn không thể bỏ họ. Anh coi nhà chúng tôi ở như một nhà trọ. Anh về ở vài hôm rồi anh lại theo họ, chán thì anh lại về. Tôi không thể chị đựng thêm được, tôi muốn dứt khoát thì anh lại để cô gái kia điện thoại khiêu khích tôi. Cô ta thông báo cho tôi biết hai người đi đâu, làm gì, hạnh phúc bên nhau như thế nào... Không những thế, anh nói với cô ta: Ở bên tôi, chưa bao giờ anh hạnh phúc. Thật đau đớn cho tôi. Anh yêu tôi và thiết tha muốn lập gia đình với tôi và cũng vì đó, tôi bỏ đi sự nghiệp, công việc ở nước ngoài về theo tiếng gọi của tình yêu. Vậy mà, anh nói không hạnh phúc ư? Anh từng thì thầm bên tai tôi khi vợ chồng bên nhau: "Cám ơn ông trời đã cho anh được gặp em và cám ơn em đã bên anh".
Quá áp lực, căng thẳng và mệt mỏi vì phải tranh giành để anh trở về mà tôi đã không thể giữ con ở bên mình. Con lại rời xa tôi và nỗi đau này lại tăng lên gấp bội phần. Tôi luôn nhớ câu anh nói: "Em và con được gia đình hai bên chăm sóc rồi nên anh phải chăm sóc mẹ con cô gái kia. Em cố ăn để giữ con". Con tuy chưa biết gì nhưng tôi tin con cảm nhận được sự hắt hủi của anh. Nó buồn và không ở bên tôi, có lẽ con sợ tôi phải một mình chăm con hay sợ phải sống cảnh con có mẹ mà không có bố.
Cuối cùng, tôi đã lựa chọn ly hôn. Tôi không muốn làm điều đó nhưng tôi không thể không làm vì anh đã quá vô tâm. Anh không còn nghĩ cho bố mẹ hai bên. Anh bỏ ngoài tai những lời khuyên của gia đình. Anh chị tôi, bạn bè cũng như đồng nghiệp đều bảo anh không còn là anh nữa. Tôi cũng không biết tại sao? Nhiều người nói tôi bị "bỏ bùa" nên mới như vậy nhưng tôi không biết điều đó, có đúng không?
Anh từ người không hút thuốc, uống bia, rượu thì nay anh đã trở thành "con sâu" về những thứ đó. Tôi cũng không biết tại sao. Sau rất nhiều thứ đau khổ anh mang đến cho tôi, chúng tôi đã ly hôn nhưng tôi vẫn đợi chờ anh, mong một ngày nào đó anh nhận ra anh đã sai và quay trở về bên tôi. Phải chăng tôi đã "điên" rồi sau bao đau khổ anh gây ra cho tôi và gia đình? Anh để người con gái khác và bản thân anh xúc phạm đến gia đình tôi. Vậy mà, tôi vẫn một lòng yêu anh và muốn anh quay về.
Một ngày lên nghĩa, lên tình, huống chi với chúng tôi đã có 3 năm sống với nhau. Tôi tin chúng tôi đến với nhau là tình yêu chân thành. Giờ tôi tiếp tục ra đi, mong sao thay đổi môi trường sống làm tôi nghị lực và chờ anh thêm thời gian nữa. Tôi muốn chúng tôi đoàn tụ. Tôi biết bố mẹ, gia đình anh mong điều đó lắm. Tôi thực sự hạnh phúc khi được bố mẹ chồng thương yêu như vậy.
Tôi mong anh sớm tỉnh và nhận ra sai lầm anh đang đi qua để quay về bên tôi, bên gia đình. Tôi đợi anh. Dù mọi người đang nói tôi, mắng tôi không nên làm như vậy với người không xứng đáng nhưng tôi vẫn yêu anh. Tôi sẽ đợi anh trong một năm tới, mong anh nhiều lắm, sớm trở về bên gia đình nhỏ của chúng tôi. Những đồ của anh, tôi sẽ giữ khi nào cần anh hãy lấy. Các giấy tờ của anh cũng vậy. Anh luôn ở trong tim tôi. Không biết tôi làm vậy có đúng không?
Tôi cần được chia sẻ từ các bạn, anh chị em. Hãy giúp tôi mạnh mẽ hơn. Nhiều lần tôi nhắn tin anh và có ý muốn đợi anh quay lại, anh không trả lời. Có lần trả lới thì anh khuyên tôi nên quên anh và sống cho tốt, khỏe mạnh. Tôi thực sự không biết mình nên phải làm gì?
Theo Ngoisao
Lớp 9 yêu đơn phương anh lớp 12 Mình vô cùng đau đớn khi luôn chủ động thể hiện tình cảm. Đã nhiều đêm, mình thầm khóc trong bóng tối. Năm nay mình học lớp 9. Suốt những năm trước, mình chỉ biết học và học. Lên lớp 9, một buổi chiều ra công viên, mình gặp một nhóm con trai cấp 3. Qua lời giới thiệu của tụi bạn, mình...