Tê người vì tôi chuyển dạ mà chồng vẫn nhậu nhẹt và tai nạn
Ngày đi đẻ rối như tơ vò như thế nên tôi vừa lo lắng vừa tủi thân đến phát khóc. Có nhà ai mà vợ đi đẻ, chồng vẫn ham chơi như thế không?
Trước khi lấy chồng, thấy nhiều người kể về mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, tôi thật sự thấy lo lắng và rất sợ hãi. Bởi tuy bạn trai tôi khi ấy nhà chỉ còn bố. Song tôi vẫn ngấm ngầm sợ hãi mối quan hệ bố chồng nàng dâu như nhiều phụ nữ khác. Nhưng có về nhà chồng rồi, tôi lại thấy rất thoải mái. Có chăng tôi chỉ chưa thật sự hài lòng về người chồng nhiều tính tốt song có 1 tật xấu không thể sửa nên kéo theo bao nhiêu tính tốt của anh bị đổ xuống sông xuống biển hết trong mắt tôi.
Ngày đi đẻ rối như tơ vò như thế nên tôi vừa lo lắng vừa tủi thân đến phát khóc
26 tuổi tôi quyết định lấy chồng xa nhà hàng ngàn cây số. Nhà chồng tôi không giàu có, chỉ bình thường như bao gia đình khác. Nhà anh có tất thảy 3 người đàn ông trong nhà gồm bố chồng tôi, chồng tôi và em trai chồng. Mẹ chồng tôi từng là hoa hậu duy nhất trong nhà thì bà cũng đã qua đời gần chục năm nay vì bệnh tật. Vì thế, ở nhà chồng, tôi là người phụ nữ duy nhất cho tới thời điểm này.
Về làm dâu một gia đình toàn đàn ông thật dễ dàng nhưng cũng thật khó. Dễ vì hầu hết trong nhà toàn đàn ông nên tôi không bị ai soi mói hay để ý những chuyện vặt vãnh. Còn khó vì mọi việc nhà từ lớn đến bé đều do một tay tôi phải nhúng vào. Dù cho 3 người đàn ông trong nhà cũng rất tự giác và có ý thức dọn dẹp.
Về cậu em chồng năm nay mới 20 tuổi nên tôi không nói. Nhưng bố chồng tôi rất tâm lý. Ông yêu thương và chỉ bảo cho tôi chẳng khác con gái trong nhà. Thậm chí có lúc tôi thấy ông còn dễ tính hơn cả bố đẻ tôi ở nhà.
Riêng về chồng tôi, anh là dân công trình nên không ở nhà thường xuyên. Tiền lương thưởng mỗi tháng của anh lĩnh về là đưa hết cho vợ. Mỗi lần về nhà, anh cũng rất hay giúp đỡ vợ làm mọi việc nhà và chăm sóc vợ chu đáo. Tôi chỉ ghét nhất tính xấu nói bao nhiêu lần cũng không thể thay đổi được của chồng tôi. Đó là anh rất hay uống rượu.
Video đang HOT
Chồng tôi không phải là người nát rượu nhưng mỗi lúc bạn bè tụ tập là anh phải uống mà đã uống là uống nhiều. Anh bảo uống vui song nhiều lúc anh say để tôi chăm anh đến khổ. Anh say nhưng lại không nhận là say, dù có nôn cũng nói là ngứa họng nên mới thế. Bao nhiêu lần tôi góp ý nhưng anh không thay đổi được.
Cứ sểnh vợ ra là anh lại rượu chè bù khú với bạn bè, đồng nghiệp.
Có những lần tôi bị nghén nặng, chồng say rượu nên không thể chăm chồng như mọi khi. Hôm ấy, chồng tôi say rượu về nhà thì nôn đầy nhà. Lúc ấy tôi nghén nên định ra dọn dẹp. Nhưng mới ngửi tôi đã muốn nôn nên lần ấy tôi nhất quyết lì vào phòng ngủ đóng chặt cửa. Sáng hôm sau chồng tỉnh dậy và phải tự phải dọn dẹp.
Chuyện chăm chồng lúc anh say rượu tôi không sợ bằng lúc anh say mà tự đi xe về nhà. Bởi say rượu mà đi xe như vậy sẽ rất nguy hiểm, chỉ sợ có điều gì không hay xảy ra. Nhắc đến đây, tôi lại nhớ đến hôm đi đẻ 3 tháng trước của mình. Câu chuyện này liên quan đến chồng tôi và liên quan tới thói quen rượu chè của anh nữa.
Nói chung, chuyện cũng qua rồi nhưng thật sự tôi không bao giờ quên cái ngày tôi sinh con cách đây chỉ mới 3 tháng. Trước ngày sinh 2 ngày, chồng đã xin công ty không đi theo công trình đợt này nữa để ở nhà với vợ trực “vỡ đê”. Thế mà mới ở nhà được 1 ngày, sang ngày thứ 2 là anh đã nói dối vợ đến thăm một người bạn gần nhà. Song thực chất anh lại tụ tập và uống rượu cùng bạn bè.
Ngay lúc đó thì tôi có dấu hiệu chuyển dạ và phải nhập viện khẩn cấp. Lúc chuẩn bị đi bệnh viện sinh con cũng là lúc tôi nghe tin chồng say rượu và bị tai nạn trên đường. Hôm ấy, tôi được bố và em chồng đưa đi đẻ. Bố chồng đưa tôi đi đẻ ở bệnh viện tỉnh để ông và em chồng còn chạy qua chạy lại để vừa chăm lo cho bà đẻ vừa lo phẫu thuật cho chồng tôi.
Ngày đi đẻ rối như tơ vò như thế nên tôi vừa lo lắng vừa tủi thân đến phát khóc. Có nhà ai mà vợ đi đẻ, chồng vẫn ham chơi như thế không? Cũng may được bố chồng và em chồng tâm lý, chăm con dâu, chị dâu rất chu đáo. Hơn nữa khi từ bệnh viện về, dù có bà ngoại ở đấy nhưng chồng tôi vẫn rất chăm vợ để vớt vát tí rượu chè. Khi có con, chồng cũng yêu chiều và chăm vợ con lắm.
Giờ con tôi cũng được 3 tháng tuổi. Ngẫm lại ngày đi đẻ mà tôi vẫn thấy ấm ức, bực mình với chồng. Sau sự cố đó, anh dù đã hạn chế uống rượu hơn nhưng vẫn chưa thay đổi được là bao. Nói chung cứ hôm nào ở nhà với vợ thì ngoan. Song sểnh vợ ra là anh lại rượu chè bù khú với bạn bè, đồng nghiệp.
Làm dâu nhà chồng dù chỉ toàn đàn ông, dù vất vả chuyện dọn dẹp, bếp núc hàng ngày song tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Năm mới tôi chỉ ước giá như chồng tôi bỏ được thú vui rượu chè thì tôi chẳng còn phải kêu ca hay phàn nàn điều gì. Tôi phải làm thế nào để anh có thể “đoạn tuyệt” với rượu đây?
Theo Afamily
Vợ quyết sinh con cho tôi dù sau đó 2 ngày cô ấy ra đi...
Tôi vui sướng đón vợ về nhà mà chẳng ngờ, chỉ sau 2 ngày được ấp con trong lòng là cô ấy đã vội đột ngột rời xa bố con tôi.
Từ ngày vợ tôi ra đi đến nay mới 9 tháng nhưng những khoảng trống sau ngày ra đi của vợ thì vẫn không sao khỏa lấp được. Mỗi khi nghĩ đến con, tôi lại quyết bảo vệ, chăm sóc con chu đáo. Bởi vì con trai nhỏ của tôi chính là do vợ tôi tình nguyệt chết để giữ cho con hình hài này.
Tôi và vợ kết hôn được hơn 1 năm thì vợ tôi qua đời sau khi sinh con. Với tôi, đây là cuộc hôn nhân đầu tiên. Còn với vợ tôi, tôi là chồng thứ 2 của cô ấy. Nghe vợ tôi kể, cô ấy và chồng cũ ly hôn chỉ vì cô ấy bị nhà chồng cũ không ưa do mắc bệnh tim, thiếu sức sống. Còn chồng cô ấy ngoại tình vì luôn nghĩ, cô ấy bị bệnh tim thì không thể có con được. Coi thường một người vợ không trọn vẹn như thế nên anh ta thường hùa cùng với gia đình không tôn trọng, nói xấu cô ấy đủ điều.
6 tháng kết hôn với người chồng thứ nhất, không chịu được cảnh sống cay nghiệt chẳng khác nào địa ngục nên tự cô ấy đã tự chìa đơn ly hôn và ra khỏi nhà chồng. Ngay sau đó, chồng cũ của cô ấy đã làm đám cưới với một phụ nữ khác. Còn cô ấy về nhà ngoại rồi lên thành phố đi làm để nguôi ngoai quá khứ. Từ đó, vợ tôi chẳng bao giờ dám mơ về một tình yêu cũng như hạnh phúc gia đình nữa. Cô ấy mất niềm tin vào đàn ông và hôn nhân. Hơn nữa, cô ấy tự ti rất nhiều vào bệnh tật của mình.
Chính những ngày tháng này, tôi đã gặp vợ tôi qua một cuộc gặp tình cờ trên đường. Dù em cũng không xinh đẹp song chẳng hiểu sao tôi cứ bị em cuốn hút. Và bằng mọi cách, tôi đã moi được số điện thoại của em. Cứ hàng ngày vào hỏi han, tâm sự, bóng gió với em, tôi càng yêu quý em hơn. Em là cô gái rất khiêm nhường, tâm lý và khá kiên quyết, dứt khoát.
Khi tôi ngỏ lời yêu em, em bối rối thật lâu và từ chối trong xúc động. Tôi hỏi em tại sao lại từ chối tôi trong khi thái độ của em lại hoàn toàn khác. Em mới thẳng thắn kể cho tôi nghe về cuộc hôn nhân đầu dang dở của mình. Em cũng thú nhận nhiều năm nay em bị suy tim. Bác sĩ cũng cảnh báo em sẽ nguy hiểm đến tính mạng nếu như sinh con. Vì thế, lấy em khả năng có con là không thể nên em không thể đón nhận tình yêu của tôi được.
Song tôi vẫn kiên quyết bảo em, nếu không thể sinh con thì hai đứa có thể xin con nuôi. Tôi sẽ không bao giờ hắt hủi, chì chiết em về khiếm khuyết này. Và bằng tình yêu, tôi đã thuyết phục được em đồng ý làm đám cưới.
Sau cưới, mỗi lần vợ chồng gần gũi, tôi luôn chủ động tránh thai bằng bao cao su. Em biết tôi lo cho sức khỏe của em nên nhiều lúc giận tôi lắm. Em bảo em muốn có con với tôi cho dù đã được cảnh báo nguy hiểm nếu mang bầu và sinh con. Nhưng tôi nhất định không chịu.
Song người tính không bằng trời tính, 5 tháng sau kết hôn, vợ tôi bất chợt có bầu. Em thì vui mừng khôn xiết nhưng tôi thì lo cho em lắm. Nhiều lần tôi bắt em phải đi viện bỏ con. Nhưng đã trên dưới 6-7 lần, tôi đưa vợ đến cổng viện thì cô ấy nằng nặc đòi quay về nhà. Có lần, sắp bước lên bàn làm thủ thuật thì cô ấy lại kiên quyết đi ra.
Trong chuyện này cũng có một phần lỗi rất lớn của tôi. Chính tôi đã nhu nhược để vợ lần nữa sinh con ra. Qua nhiều ngày mang bầu nặng nhọc, cuối cùng vợ tôi cũng sinh con tại bệnh viện khi thai mới ở tuần thứ 34. Ngay lần sinh này, dù được các bác sĩ tận tình giúp đỡ nhưng tính mạng của vợ tôi "ngàn cân treo sợi tóc" và hết sức nguy kịch. Vì thế khi con tôi chào đời, tôi phải trông cậy hết vào sự giúp đỡ chăm nom của những người thân.
Ở viện được 10 ngày thì vợ tôi cũng vượt qua được tình trạng nguy kịch. Tôi vui sướng đón vợ về nhà mà chẳng ngờ, chỉ sau 2 ngày được nằm cạnh con trai mới sinh, được ấp con trong lòng là cô ấy đã vội đột ngột rời xa bố con tôi.
Từ ngày vợ mất, bản thân tôi không ngậm ngùi với cảnh gà trống nuôi condo được nội ngoại giúp đỡ, hỗ trợ nhiều. Song mỗi lúc nhìn con thơ, tôi cứ thương đến thắt lòng cho người vợ bạc mệnh và cả đứa con trai đã được đánh đổi bằng tính mạng của vợ tôi. Tôi là người chồng không ra gì, là người cha không ra gì phải không mọi người. Vợ tôi mất, con tôi không có mẹ, đó là lỗi tại tôi hết phải không?
Theo Trí Thức Trẻ
"Đàn bà ngực lép thì không nuôi được con cái" Thậm chí mẹ tôi còn tuyên bố rằng lấy vợ đẻ con xong, muốn có cái gì thì ông bà sẽ cho cái đó. Thế nên tôi cũng hí hứng vì nghĩ mọi chuyện bây giờ đã đơn giản hơn nhiều rồi. Tôi năm nay 26 tuổi, cháu đích tôn của dòng họ, có lẽ vì thế nên trong người mang nhiều trọng...