Tay không chạm rốn, anh thề anh vẫn yêu em!
Tay chạm rốn cũng được, không chạm rốn cũng không sao. Anh thề là anh không “chém gió”! Anh thương em và lo lắng cho em rất nhiều!
Đừng phát cuồng với xu hướng chỉ mang tính tiêu khiển của một bộ phận giới trẻ em nhé!
Hà Nội… ngày… tháng… năm…
Tuần trước vô tình đọc được bài báo về trào lưu vòng tay qua lưng chạm rốn của cánh con gái, thấy vui vui nên anh gửi qua cho em đọc, ai ngờ em không thấy buồn cười như anh mà lại nổi cáu
- “Hóa ra anh cũng thích bọn eo thon dáng chuẩn chứ gì?”.
- “Ơ, như nào? Thề với em anh không nghĩ gì luôn.”
Chuyện cũng chỉ có thế, ai ngờ hôm nay em giận anh tới mức không thèm ăn trưa. Anh đã nghĩ đi nghĩ lại, ngẫm ngược ngẫm xuôi xem mình đã làm điều gì sai. Cho đến khi lén lút dòm ngó, bắt được “quả tang” em ngồi search các cách giảm mỡ bụng siêu tốc. Trời ạ, em làm anh vừa bất ngờ, vừa thấy buồn cười.
Từ trên trời rơi xuống cái trò vòng tay qua lưng chạm rốn để chứng tỏ mình có vòng eo chuẩn, cũng chả cần “các bác” có chuyên môn kiểm nghiệm, các cô nàng đã đua nhau hóp bụng, với tay cho đến khi nào chạm được mới thôi.
Mà anh thấy buồn cười ở chỗ, nàng nào đã đạt thành quả thì đều “miệng cười như mếu” nín thở để chụp bằng được quả ảnh, còn những nàng cố lắm vẫn chưa thành công (mà em là đại diện) thì vẫn cương quyết “ở ẩn” rồi “lén lút” tìm phương thức bí truyền để tu luyện đến cùng.
Video đang HOT
Cô nàng luôn tự tin vào bản thân như em hóa ra lại bị hạ gục bởi trò chạm rốn này, nó ám ảnh em đến mức cả ngày nghĩ tới. Với kế hoạch sáng chạy bộ, chiều lắc vòng, tối tập gym, kèm kế hoạch “phủ xanh” bữa ăn đã được em thực hiện nghiêm túc và dày đặc trong vòng một tuần.
Tội thân anh đi mua bằng được quán xôi em thích, em thích ăn gà rán cũng không quản nắng nôi đi chợ rồi tỉ mỉ rán gà cho em. Thế mà em không ăn, một miếng cũng không. Với cái tinh thần “gang thép ” ấy, đúng một tuần em trở nên không chỉ gầy xọp mà còn thiếu sức sống. Ấy vậy mà tay vẫn chưa chạm rốn, nên em phải quyết định tăng cường tập luyện mà anh nhìn còn thấy chóng mặt.
Sáng nay đến đón em đi làm, anh hốt hoảng khi thấy em vẫn nằm trên giường tay ôm bụng nhăn nhó, đỡ dậy em cũng không ngồi nổi vì đầu choáng váng. Tưởng đâu em bị dị ứng với đồ ăn nào, anh vội vàng chở em đến phòng khám, một tay lái xe, một tay vòng ra sau giữ chặt em mà trong lòng rối bời thực sự.
Bác sĩ nói em bị tụt huyết áp vì giảm cân, còn bụng đau là do bệnh dạ dày tái phát do thường xuyên bỏ bữa. Ngồi bên chăm sóc em mà anh vừa thương vừa giận. Cô gái bản lĩnh thông minh thường ngày của anh, lại bị cái “mốt” chạm rốn làm cho mê mẩn đến nông nỗi này sao?
Được rồi, anh công nhận con trai thích những cô gái eo thon, dáng chuẩn là đúng! Nhưng chỉ dừng ở việc thích ngắm nhìn thôi em nha, em có eo cũng được, không cũng được, tay chạm rốn cũng được, không chạm rốn cũng không sao.
Anh thề là anh không “chém gió”, anh thương em và lo lắng y như em vẫn lo lắng khi anh đi nhậu nhẹt bạn bè về khuya vậy. Con trai bọn anh, chỉ tự hào khi có bạn gái thông minh duyên dáng, chứ làm gì có ai khoe là “Mày ạ, bạn gái tao tay chạm rốn đấy”. Kể cả em có như vậy, anh cũng chả thèm khoe với ai.
Thấy anh không nói thêm câu nào em biết là anh giận, nên trưa nay đã ngoan ngoãn ăn hết bát cháo anh mua. Ngồi xúc từng thìa cháo cho em, chỉ thấy thương và xót không lời nào diễn tả, em cứ ngốc nghếch như vậy làm sao anh có thể yên tâm không để mắt tới đây.
Thế nào hả nàng, em đã thấy sợ cái trò tay chạm rốn này chưa hả? Hứa với anh phải biết yêu thương bản thân mình, và đừng bao giờ “đày đọa” chính mình chỉ vì “mốt” nào nữa nhé.
Theo VNE
Đêm tân hôn với người chồng bị "bất lực"
Ngày cưới, tôi có cảm giác mình sống trong một giấc mơ đẹp. Tôi lâng lâng tự hào khi nghe bà con xóm giềng tấm tắc khen cô dâu xinh quá, lại may mắn, "tốt số hơn bố giầu". Chỉ mươi tiếng đồng hồ sau đó là đêm tân hôn, là lúc "động phòng"...
Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo ở một xã miền núi, chỉ được học hết cấp 2 là phải nghỉ để giúp việc cho bố mẹ. Càng lớn lên tôi càng cảm thấy buồn vì nghèo mà thua chị kém em. Nhưng tôi cũng có niềm an ủi là được trời ban cho nước da trắng như trứng gà bóc, dáng người dong dỏng, nên bạn bè thường vừa khen, vừa "tị" rằng con bé "nhất dáng, nhì da" đều được cả.
Đến tuổi lấy chồng, có đám này, đám kia trong xóm ngoài làng ngỏ ý muốn "tìm hiểu" tôi. Song họ đâu có hiểu được nguyện vọng cháy bỏng của cả tôi và bố mẹ tôi là thoát nghèo, mà tôi mơ hồ cảm thấy cách thoát nghèo đỡ khó nhất là kiếm được tấm chồng càng khá giả càng tốt. Nhưng tôi chưa biết làm thế nào để thực hiện ao ước đó, mà đành... chờ đợi.
Thế rồi tôi xin vào làm việc tại khu nghỉ dưỡng sinh thái cách nhà không xa. Tại đây tôi đã gặp anh khi anh cùng cha mẹ từ thành phố về nghỉ.
Xem nhu cầu ăn, ở của gia đình này, tôi đoán thuộc loại khá giả. Mẹ anh lại rất hay trò chuyện, dễ gần. Mấy ngày nghỉ lại đây, bà rất chú ý đến tôi, hỏi hết chuyện công việc đến chuyện gia đình, cha mẹ, đã có chồng chưa? Khi nghe tôi trả lời thật thà là chưa có chồng thì bà mừng rỡ ra mặt, thân mật gọi tôi bằng con, đặt thẳng vấn đề là muốn cưới tôi cho con trai.
Bà bảo rằng làm dâu nhà bà tôi sẽ được thừa hưởng một cơ ngơi có nhà cao cửa rộng ở một con phố giữa thành phố, đi đâu xa thì nhà có ô tô con, công việc chẳng có gì vất vả, bà chỉ cần người biết trông nom, quán xuyến gia đình mà bà tin rằng tôi làm tốt.
Nghe bà nói, tôi thầm mở cờ trong bụng. Chỉ có điều hơi lạ là sao anh, con trai bà cứ tỏ ra dửng dưng thế nào ấy. Nhưng rồi tôi lại nghĩ có thể là con trai nhà giàu thành phố họ làm cao, cũng là chuyện thường tình, lại đâm lo lỡ anh ấy không bằng lòng lấy mình thì sao?
Vì thế, chẳng cần suy nghĩ nhiều, tôi "tình trong như đã..." nhưng khất bà sẽ trả lời sau khi hỏi ý kiến bố mẹ.
Nghe tôi trình bày qua điện thoại, bố mẹ bảo tùy tôi. Hễ tôi đồng ý thì bố mẹ cũng đồng ý.
Anh choàng tay ôm nhẹ khiến tôi cảm giác như có luồng điện chạy vào cơ thể khiến toàn thân nóng ran... (Ảnh minh họa)
Chẳng bao lâu sau, đám cưới được tổ chức. Ngày cưới, tôi có cảm giác mình sống trong một giấc mơ đẹp. Tôi lâng lâng tự hào khi nghe bà con xóm giềng tấm tắc khen cô dâu xinh quá, lại may mắn "tốt số hơn bố giàu".
Đêm tân hôn, lần đầu tiên nằm cạnh người con trai là chồng mình, tôi hồi hộp, rạo rực ghê lắm. Anh choàng tay ôm nhẹ tôi. Tôi cảm giác như có luồng điện chạy vào cơ thể khiến toàn thân nóng ran. Tôi chờ một cái ôm ghì thật chặt, chờ một cái hôn thật sâu, thật nồng nàn của chồng và... cái giây phút thần tiên ấy. Nhưng chẳng thấy anh thể hiện sự chủ động vào cuộc gì cả. Tôi nắm bàn tay chồng nhẹ nhàng đặt lên ngực mình để anh thấy được trong bầu ngực tròn đầy, cương cứng của tôi, tim tôi đang đập rộn, đang khao khát, đợi chờ... Và rồi, tôi mạnh dạn luồn tay vào ngực anh, lui dần xuống, dần xuống... và tôi thật bất ngờ, phát hoảng vì như vừa nắm phải... con giun.
Những đêm sau vẫn tiếp tục vô nghĩa, khiến tôi buồn bã rã rời.
Mẹ chồng tôi bán cháo lòng, lòng lợn, nên nhờ một chú trong ngõ gần nhà làm nghề giết mổ lợn ở lò sát sinh, hàng ngày chọn mua bộ lòng ngon nhất đem về giúp. Hôm ấy tôi dậy rất sớm thì gặp chú đến giao hàng. Đấy là một người đàn ông lực lưỡng, nói năng bỗ bã, có lần nghe mẹ chồng tôi nói hoàn cảnh khó khăn lắm vì vợ ốm yếu quanh năm. Vừa đưa cái túi đựng lòng sống, tay "chú" vừa cố tình chạm vào tay tôi, mồm thì nói nhỏ một câu văn vẻ mà cũng đầy cạnh khóe: "Biết vì sao bông hoa rừng ủ rũ rồi!"
Những ngày đầu tôi thấy ghét cái thói chọc ghẹo của chú ấy thế, nhưng dần cũng thành quen. Hình như chú ấy cũng cảm nhận được như vậy, nên có hôm nói rất trâng tráo: "Đã nhiều tuổi đâu mà gọi bằng chú. Gọi anh cho thân mật đi!"
Miệng nói, mắt "chú" nhìn như muốn đốt cháy cả bộ ngực tôi đang phập phồng dưới làn áo ngủ mỏng manh.
Thấy ổn sau chuyện chuyển "chú" sang "anh", những ngày tiếp theo, anh dùng những lời vừa sắc như dao đâm nát tim tôi, ngay sau đó lại ve vãn tôi, rằng: Chồng em bị bệnh hồi nhỏ, bất lực chuyện làm đàn ông rồi, phố này ối người biết đấy. Ở với nó, chẳng bao giờ biết "mùi đời" đâu, em ạ. Giọng anh hạ xuống thầm thì: Anh giúp đỡ nhá!
Nhìn người đàn ông lực lưỡng, bộ ngực, cánh tay vạm vỡ chật căng cả áo, tôi tưởng tượng... và thấy khát khao, rồi lại sợ hãi.
Chồng thì "bất lực", hàng xóm lại "nhòm". Thật khổ thân tôi.
Theo VNE
Chết lặng bắt quả tang chồng với bạn thân Tôi không dám tin những gì mình chứng kiến là sự thật. Bởi người chồng yêu thương vợ con hết mực và cô bạn thân từ thời còn cắp sách tới trường đang phản bội lại tôi. ảnh minh họa Tôi biết chồng mình có bồ từ cách đây chưa lâu, nhưng theo kinh nghiệm của nhiều chị em khác, tôi phải "bắt...