Tát tôi, chồng hả hê nói: “Là vợ thì sẽ bị đ.ánh, đ.ánh ít hay nhiều là do thái độ của cô!”
1 ngày tôi về nhà thì thấy nhà cửa tanh bành, TV bị đ.ập vỡ. Tôi tưởng có trộm, vội vàng vào xem thế nào thì thấy chồng đang ngồi ở góc nhà, tay cầm quyển sổ tiết kiệm giấu kỹ của tôi
Cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ suôn sẻ trong 2 năm đầu, mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ khi chồng tôi đầu tư thất bát vào một phi vụ làm ăn buôn bán. Anh ta bắt tôi về nhà bố mẹ đẻ vay số t.iền hơn 300 triệu để trang trải nợ nần. Vợ chồng tôi còn phải chuyển nhà ra ngoại thành để trốn chủ nợ. Khi ấy con gái tôi chưa đầy 7 tháng t.uổi đã phải rong ruổi cùng bố mẹ trên đường rồi chịu đói, chịu nóng khổ sở. Tôi đề nghị được bế con về nhà ngoại ở nhưng chồng kiên quyết không cho.
Tôi phải làm thêm 2-3 công việc cùng một lúc, vừa k.iếm t.iền trả nợ vừa k.iếm t.iền nuôi con. Anh ta thì cứ nay đây mai đó với những công việc không ổn định, ôm mộng tưởng làm ông chủ để rồi nhà cứ thừa ra đồng nào là mang đi đầu tư rồi thua lỗ hết. Số t.iền lớn vay bố mẹ tôi kia anh ta cũng không có ý định trả. Anh ta trơ trẽn bảo tôi: “Có bố mẹ nào nỡ đòi t.iền con. T.iền đó coi như bố mẹ cô cho tôi lập nghiệp đi. Cô lấy chồng họ có cho cô được đồng nào”.
Nghe những lời anh ta nói mà tôi chỉ biết cắn chặt răng lại, tôi thấy mình bất hiếu, làm khổ bố mẹ. Bố mẹ tôi đâu có khá giả gì, khoản t.iền lớn đó cũng là họ phải chạy vạy khắp họ hàng mới có, đâu thể nào cho không. Thế là tôi lén chồng mỗi tháng bỏ ra một khoản để tích cóp sau đưa cho bố mẹ.
Thời gian đó chồng tôi cũng kiếm được việc, hàng tháng anh ta đưa tôi 5 triệu để sinh hoạt và chăm con. Chuyện vợ chồng tôi lại tạm ổn, không cãi nhau suốt ngày nữa. Căn nhà tập thể xập xệ của chúng tôi cũng được mua sắm những vật dụng mới.
Ấy vậy mà chỉ được hơn 1 năm chồng tôi lại móc hết t.iền hùn vốn mua mảnh đất và lại thua lỗ nặng. Khi biết khoản t.iền anh ta vay nợ đã lên tới gần 2 tỷ, tôi kiên quyết đòi ly hôn với anh ta. Nào ngờ hôm sau, lúc tôi còn chưa ngủ dậy anh ta đã bế con bỏ đi mất. Tôi như hóa điên vì không tìm thấy tung tích 2 bố con ở đâu. Anh ta đi biệt đến 3 ngày rồi gọi điện hỏi tôi còn dám bỏ anh ta nữa không. Tôi vội vàng nói không. Chiều hôm ấy anh ta mới đem con về.
Tôi lại bắt đầu vò võ cái vòng quanh k.iếm t.iền trả nợ cho chồng. Nhiều lúc chán nản muốn ôm con bỏ đi nhưng lại sợ chồng sẽ về tận nhà để làm phiền bố mẹ. Tôi đành nhẫn nhịn, nghĩ đến việc kiếm đủ 300 triệu trả cho bố mẹ và k.iếm t.iền nuôi con làm động lực sống.
Video đang HOT
Nào ngờ 1 ngày tôi về nhà thì thấy nhà cửa tanh bành, TV bị đ.ập vỡ. Tôi tưởng có trộm, vội vàng vào xem thế nào thì thấy chồng đang ngồi ở góc nhà, tay cầm quyển sổ tiết kiệm giấu kỹ của tôi. Anh ta vừa thấy tôi đã nhào ra tát tới tấp, c.hửi tôi giấu t.iền nuôi giai, c.hửi tôi làm trò khuất tất sau lưng anh ta. Tôi vội vàng giải thích rằng t.iền này tôi tiết kiệm để trả nợ bố mẹ. Anh ta tiếp tục đ.ánh tôi đến khi tôi sắp ngất đi mới thôi. Anh ta hả hê bảo:
- Là vợ thì sẽ bị đ.ánh, đ.ánh ít hay nhiều là do thái độ của cô! Trận đòn này cho cô nhớ đừng có hòng làm trò gì qua mắt thằng này. Muốn trả nợ cho bố mẹ thì trả xong nợ của tôi đã!
Hôm sau anh ta đưa tôi ra ngân hàng rút t.iền. Nhìn số t.iền mồ hôi nước mắt bị tước đoạt trắng trợn, tôi khóc không ra tiếng. Tôi gọi về cho mẹ và khóc cả tiếng đồng hồ, mẹ nghẹn ngào bảo tôi: “Thôi con ạ, t.iền đó không cần giả bố mẹ đâu, cứ lo xong nợ của chồng đi đã. Giờ nó thế rồi con chọc vào nó chỉ có bị đ.ánh thêm, thiệt mình chứ thiệt ai. Nó đang cơn giận có khi nó còn đ.ánh cả con con nữa. Nghe mẹ, nhịn đi nhé, có ấm ức đến đâu cũng không được cãi lại nó.”
Hàng ngày, nhìn nụ cười của đứa con bé bỏng, tôi tự dằn lòng mình xuống và tự nhủ sống yên phận. Nhưng mâu thuẫn cứ giày vò trong tôi từng ngày, rằng giải thoát hay an phận đây? Con đường nào tốt nhất cho tôi và con? Liệu cứ tiếp tục thế này, có phải là điều tốt nhất cho cả 2 mẹ con tôi không?
Theo Blogtamsu
Sáng nay, tôi đã tống khứ vợ chồng đứa con trai bất trị ra khỏi nhà
Giờ cứ thiếu t.iền nó lại hỏi tôi, nói là vay nhưng chẳng bao giờ trả. Chúng còn lập mưu chiếm đoạt căn nhà mà vợ chồng tôi cả đời chắt chiu mới có được
Tôi có 3 người con, sau khi cho hai đứa con gái lớn đi xây dựng gia đình thì tôi ở với con trai út. Rồi con trai út cũng lấy vợ.
Tôi hạnh phúc vì đã làm tròn trách nhiệm của người mẹ khi lo cho các con cuộc sống vật chất tạm ổn và đều có cuộc sống gia đình riêng. Tôi hạnh phúc khi đứa cháu trai chào đời của con trai út.
Thời gian đầu do cháu còn quá nhỏ nên tôi thường xuyên chăm bẵm cháu. Việc chăm sóc cháu làm tôi hạnh phúc nhưng điều đó làm con dâu đã dựa dẫm hoàn toàn vào tôi.
Dù đau lòng nhưng tôi quyết tống khứ vợ chồng con trai ra khỏi nhà. Ảnh minh họa
Nhóc con không dỗ được cũng mẹ, không cho con ăn được cũng mẹ, con ợ sữa cũng mẹ. Tôi vui lòng chỉ dẫn. Đến khi con dâu đi làm thì lại giao cho tôi trông cháu. Thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức tôi không có, đã thế thấy cháu nóng một tẹo con dâu mặt nặng mày nhẹ bà làm gì, cho cháu ăn gì mà để thế này.
Thân thể thì mệt mỏi, không được động viên nên tôi như hét lên: "con anh chị anh chị đi mà nuôi". Nhưng nghĩ dù sao cũng là cháu mình, có làm saolại khổ nó. Tôi lại câm lặng chăm cháu mà trong lòng không thoải mái.
Cái lưng ngày càng đau mà không dám kêu ca với ai. Con gái sang chơi thấy tôi gầy và mệt mỏi góp ý với cậu út thì con trai tôi trả lời: "có thấy mẹ nói gì đâu".
Con dâu còn bảo mẹ toàn làm những vịêc nhẹ đấy chứ, mà có làm là vì cháu đích tôn chứ. Tôi tức nóng cả mặt nhưng ngậm bồ hòn không lại xảy ra mâu thuẫn.
Không chỉ lạm dụng sức lao động của tôi vợ chồng đứa con trai này còn suốt ngày "moi" t.iền của mẹ.
Mặc dù sau khi cưới vợ cho con, vợ chồng tôi đã cho con trai một khoản t.iền lớn để tiết kiệm nhưng với mức chi tiêu quá đà, mua sắm hàng hiệu, đổi xe, thay điện thoại liên tục nên khoản đó chẳng mấy chốc mà tan tành.
Và giờ cứ thiếu t.iền nó lại hỏi tôi t.iền, nói là vay nhưng chẳng bao giờ trả. Tính ra từ ngày con trai lấy vợ đến nay, tôi cho chúng vay tới cả trăm triệu chỉ để chi tiêu hàng ngày.
Chúng cũng đi làm, còn khỏe, trẻ mà tại sao đến giờ chúng tôi vẫn phải vừa nuôi vợ chồng con, vừa nuôi cháu. Hôm qua, vô tình qua câu chuyện điện thoại của con dâu với bạn bè tôi biết rằng vợ chồng chúng còn đang lập mưu để chúng tôi phải sang tên căn nhà đang ở cho chúng.
Sáng sớm nay, khi vợ chồng chúng mới ngủ dậy, tôi đã lớn tiếng đuổi thẳng cổ vợ chồng chúng ra khỏi nhà. Dù thương cháu nhưng tôi cũng tuyên bố sẽ không chăm sóc hộ ngày nào nữa.
Tôi cũng nói rõ lý do vì sao tôi không chấp nhận chúng sống chung nữa. Bọn chúng không thanh minh được gì. Song vẻ mặt kiểu thách thức. Cô con dâu còn hỗn láo nói: "Mẹ ác thế, đuổi cả con cả cháu, xem có đáng mặt không?".
Thú thật, chưa bao giờ tôi nghĩ cuộc sống lại đau đầu như lúc này. Cứ tưởng con trai lớn, có thêm con thêm cháu vui cửa vui nhà, ai ngờ chúng lại hùa nhau bóc lột bố mẹ.
Theo Bác Mai/Nguoiduatin
Bố mẹ ơi, con xin lỗi Bố mẹ đã phải vất vả, nhọc nhằn chắt chiu từng tí một để nuôi con ăn học thành người. Vậy mà con hết cãi lời rồi đến nói dối, con là đứa con bất hiếu khi chỉ nghĩ đến bản thân mình. Hơn 20 năm qua để nuôi con khôn lớn như ngày hôm nay, bố mẹ đã chịu quá nhiều vất...