Tất cả đều là chuyện của ngày hôm qua…
Ừ thì bởi là chuyện của ngày hôm qua, nên hôm nay em chỉ có thể nhớ… Chúng ta đã trao cho nhau được bao nhiêu hạnh phúc? Chúng ta… đã chạy đến đâu mà sao buông tay vội vậy…?
Bản nhạc ấy vẫn vang lên nhè nhẹ trong căn phòng nhỏ, em im lặng lắng nghe, tiếng đàn piano luôn mang một sức hút kì lạ khiến em dù đau vẫn không thể cưỡng cầu…
Ở đời mà, có thứ gì liên quan đến kỉ niệm khi vô tình chạm lại tim mình mà không thấy đau, thấy nhói. Giống như bản piano này, thấp thoáng bàn tay anh lướt từng phím đàn, thấp thoáng nụ cười anh trong veo như sương sớm. Ấy vậy mà giờ tất cả cũng chỉ là chuyện của ngày hôm qua, còn em thì đang tự bắt ép bản thân mình nhìn vào quá khứ.
Ừ thì bởi là chuyện của ngày hôm qua, nên hôm nay em chỉ có thể nhớ chứ chẳng có cách nào lặp lại. Chúng ta đã trao cho nhau được bao nhiêu hạnh phúc hay chỉ toàn là nỗi đau? Chúng ta đã bên nhau khi trời nắng hay suốt ngày chỉ có mưa nặng hạt cùng?Chúng ta… đã chạy đến đâu mà sao buông tay vội vậy…?
Cả anh, cả em, cả tiếng yêu đều nói dối. Không chút thành thật. Chưa từng thành thật…
Video đang HOT
Có những chuyện của ngày hôm qua, hôm nay nhắc lại thường mang màu tiếc nuối. Với em thì tiếc nuối khi chưa khen anh đáng yêu, nấu ăn giỏi, khi chưa nắm chặt tay anh đến mức anh chẳng có cơ hội bỏ ra, chưa để anh cảm nhận đủ đầy vị môi em ngọt đắng, chưa thể nói cho thật rõ hai tiếng “đừng đi”.
Ngày hôm qua, còn nhiều lắm những chuyện em chưa thể tỏ bày… Em đã từng nghĩ về hai từ “mãi mãi”, từng hi vọng chúng ta cũng sẽ đi bên nhau lâu như vậy, thế nhưng giới hạn của mãi mãi nằm ở đâu? Em không biết, anh cũng không biết… Con người ta suốt ngày vẫn đặt “mãi mãi” làm đích đến của tình cảm trong khi họ chẳng thể nhìn thấu được mãi mãi là bao lâu, là đến khi nào.
Yêu nhau mãi mãi, tay trong tay mãi mãi,… cũng chỉ toàn lời nói, ai biết được, chỉ sang ngày, cái từ mãi mãi kia chẳng còn tồn tại nữa. Anh – em – mãi mãi mà kết thúc nhanh hơn cả gió những ngày Đông…
Cuối cùng cũng chẳng còn dành cho nhau được gì. Anh xếp em vào ngày hôm qua, để mình em hôm nay vẫy vùng trong nỗi nhớ.
Ừ… em – ngày hôm qua, em yêu anh!
Ừ… anh – ngày hôm qua… có từng yêu em?
Theo VNE
Chán nản vì bị bạn gái từ chối nụ hôn đầu
Sau 2 tuần đi chơi với nhau, tôi quyết định trao nụ hôn đầu tiên nhưng Huyền không chấp nhận. Từ đó trở đi chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn.
ảnh minh họa
Tôi 20 tuổi, có tình cảm với bạn gái cùng tuổi tên Huyền. Chúng tôi biết nhau được 2 năm khi du học tại Anh, sau một thời gian ngắn, tôi chuyển sang du học tại Australia. Tôi và em có vài kỷ niệm rất đẹp với nhau rồi nảy sinh tình cảm. Sau thời gian đó, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau theo kiểu vui vẻ bạn bè, đôi khi tâm sự chuyện học hành, cuộc sống. Tôi cũng biết xa mặt cách lòng nhưng vẫn giữ liên lạc, thời gian bên Australia tôi có quen một người khác nhưng không được bao lâu.
Trong khi quen người mới, tình cảm tôi dần vơi đi nhưng sau đó lại hướng về Huyền. Chuyện học hành của Huyền gặt hái được thành tích cao, rồi cũng muốn chuyển sang Australia du học, cô ấy trở nên cá tính hơn. Hai tháng trước, chúng tôi về Việt Nam chung thời điểm, Huyền mời tôi lên nhà chơi và dẫn đi dạo nơi em sống. Trong thời gian đó, có lẽ tôi quá tự tin khi cảm nhận được tín hiệu từ Huyền nên đã làm mất đi hình tượng trong mắt cô ấy.
Gia đình Huyền có người bạn gần chỗ tôi sống, có lần qua nhà người ta chơi, gia đình cô ấy cũng mời tôi đi chung. Sau 2 tuần đi chơi với nhau, tôi quyết định trao nụ hôn đầu tiên nhưng Huyền không chấp nhận. Từ đó trở đi chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn. Tôi cố gắng níu kéo tình cảm, thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm, thời gian đầu đôi khi Huyền chủ động nhắn trước.
Theo VNE
Bạn trai bắt viết cam kết trước khi dâng hiến Anh nói anh không từ chối vì đó là tấm lòng của em và anh cũng tin vào điều đó. Nhưng anh lại làm em buồn vì muốn em phải viết một bản cam kết là sau này dù có chuyện gì cũng không được bắt anh phải chịu trách nhiệm do đấy là em tự nguyện. Nhưng anh lại làm em buồn...