Tất cả đã muộn rồi… Đàn ông một khi đã ngoại tình thì chỉ có ‘vứt đi’!
Chị hẹn tôi ở quán cà phê quen và vô đề rất lạ. Chị bảo tôi hãy hỏi chị tất cả những gì tôi thấy cần và nên hỏi để giúp chị tự tìm ra câu trả lời chứ chị sẽ không hỏi gì cả…
ảnh minh họa
Chị bảo chị tin rằng sau màn vấn đáp, chị sẽ có câu trả lời cụ thể cho vấn đề của mình.
Tôi: Chị còn yêu anh không?
Chị: Vẫn vậy, nguyên vẹn như thế!
Tôi: Chị có còn tin vào tình yêu của anh?
Chị: Có. Chị biết anh vẫn yêu chị, dù tình yêu ấy đã bị chia sẻ.
Tôi: Chị đã hỏi anh về việc đó chưa? Anh thừa nhận hay phủ nhận?
Chị: Anh phủ nhận. Nhưng chị đã có bằng chứng xác thực rằng anh đã phản bội.
Tôi: Chị có tha thứ không?
Chị: Không.
Tôi: Chị có nghĩ đến lý do “xa mặt, cách lòng” chứ anh không chủ tâm lừa dối?
Chị: Nếu bảo do xa nhau nên anh ngoại tình, thì tại sao chị vẫn chung thủy được, trong khi xung quanh chị cũng đâu thiếu người săn đón. Chị từng thấy những người đàn bà phản bội, thậm chí với nhiều người đàn ông khác nhau đến nỗi phải mang bệnh, hay có người trong những ngày tháng chờ đoàn tụ với chồng đã kịp cắm cho chồng một đống sừng trên đầu. Phụ nữ cũng có thể ngoại tình khi xa mặt cách lòng kia mà!
Video đang HOT
Tôi: Phải chăng việc anh ngoại tình là do người phụ nữ kia quá thủ đoạn?
Chị: Có thể. Nhưng nếu tình yêu đủ lớn và người ta đủ bản lĩnh thì thủ đoạn chắc không phải là điều kiện để sa ngã đâu em nhỉ?!
Tôi: Chị đã từng tự hỏi mình có còn quyến rũ?
Chị: Có người định nghĩa phụ nữ quyến rũ là phải có đàn ông tán tỉnh thì mới chứng minh được mình hấp dẫn. Chị lại nghĩ, ngoài những yếu tố hình thể, ăn mặc đẹp hay thông minh… quyến rũ còn bao gồm cả đức tính thủy chung. Sự son sắt thủy chung ở đàn bà còn quyến rũ hơn cả ánh mắt đong đưa và hành động lẳng lơ đấy em ạ.
Tôi: Chị đã soi rọi lại mình xem mình có điều gì chưa tốt, cần thay đổi hay không?
Chị: Ngay khi biết anh thay lòng, việc đầu tiên chị làm là kiểm điểm lại bản thân xem đã sai sót hay có điều gì chưa tốt, và chị cũng đã hỏi anh cũng như thẳng thắn nói ra tất cả những gì mình nhận xét về bản thân và lắng nghe từ phía anh.
Tôi: Chị có tiếc những tháng năm hạnh phúc?
Chị: Có. Chị đã khóc nhiều và tiếc nhiều mỗi khi nghĩ đến.
Tôi: Chị có sợ con chị thiếu cha không?
Chị: Có, nên chị sẽ không chia rẽ tình cảm cha con họ. Nhưng chị cũng không muốn con chị sẽ trở thành người đàn ông không chung thủy. Trẻ con sẽ nhìn vào những gì người lớn sống và định hình nhân cách từ đó.
Tôi: Chị có nghĩ là sẽ có lúc chị ân hận sau quyết định ly hôn?
Chị: Có thể chị sẽ ân hận và rất đau đớn, nhưng chị tin vết thương nào rồi cũng lành.
Tôi: Chị ly hôn là tạo cơ hội cho họ đến với nhau đấy, chị có biết không?
Chị: Chị biết. Và chị cũng biết, không có gì đau đớn hơn cho kẻ-phản-bội-còn-lương-tri như anh bằng việc mất đi điều họ không còn xứng đáng để có, và sự trừng phạt lớn nhất cho hai kẻ ấy là đến với nhau, trở thành “của quen” trong mắt nhau.
Tôi: Chị còn quá trẻ để đi một mình, nhưng liệu chị có còn đủ lòng tin vào cuộc sống với nỗi đau con chim ngã sợ cành cong?
Chị: Chị không sợ cành cong đâu. Một người đàn ông phản bội, không có nghĩa là tất cả đàn ông trên đời đều phản bội. Chị vẫn tin vào cuộc sống, tin ở mình.
Và chị mỉm cười, mắt long lanh nước.
Sau đó, chị “trả lại” người mẹ già bị tai biến nằm một chỗ của anh cho “đôi vợ chồng mới” ấy, dắt con ra đi. Anh bỏ dở chương trình học để trở về lo cho mẹ, làm thủ tục ly hôn và cưới người đàn bà kia, khi cô ta đã có thai mấy tháng.
Hai năm không gặp chị, suýt không nhận ra khi thấy chị đẹp hơn trước. Giờ chị là chủ 2 ki-ốt tại một trung tâm thương mại lớn, chồng chị là doanh nhân giỏi và hết lòng thương yêu mẹ con chị.
Còn anh và người vợ mới sau khi đến được với nhau thì cũng chấm dứt những tháng ngày hoa mộng mà phải đối mặt với cuộc sống thực tế trần trụi không còn hoa và quà hay những buổi chiều nắm tay dạo phố ở đất nước xinh đẹp kia.
Cô vợ mới dằn hắt, bực dọc khi phải chăm sóc một bà cụ tai biến nằm liệt giường, không thể tự ăn uống tắm rửa hay đi vệ sinh. Một đứa trẻ và một bà cụ khiến cô ta đầu bù tóc rối, anh cũng phải san sẻ trách nhiệm và dành nhiều thời gian ở nhà.
Dù chị luôn tạo điều kiện để anh đến thăm con, nhưng cô ta thì không cho phép. Họ thường xuyên cãi vã, anh chán nản sinh tật rượu chè. Cuộc sống chung chẳng phải là thiên đường như họ từng nghĩ. Anh tiếc những ngày xưa, tiếc người vợ đảm đang chung thủy…
Ngày chị đưa con về thăm mẹ anh khi bà sắp mất và đòi gặp cháu, bà nắm tay chị thật chặt mà nước mắt cứ chảy dài. Còn anh đứng ngay bậc cửa, nhìn nắng xuyên qua những vòm cây trước hiên, mắt hoe hoe đỏ. Anh muốn nói với chị nhiều lắm, nhưng biết đã muộn rồi. Giờ anh chỉ có mỗi cái quyền duy nhất, đó là quyền ân hận
Theo Phununews
Cô vợ béo nắm tay tôi nở nụ cười nắm tay trước khi ra đi và nói: "Cuối cùng vợ cũng gầy như chồng muốn rồi"
Tôi chưa bao giờ có hối hận đến thế, cái ngày mà cô vợ béo nắm lấy tay tôi, nói 1 câu với vẻ mặt đầy mãn nguyện trước lúc ra đi: "Cuối cùng vợ cũng gầy như chồng muốn rồi"
Tôi kết hôn cách đây hơn 12 năm, vợ tôi là 1 người hiền lành, đảm đang. Có lẽ tôi sẽ chẳng thể tìm được 1 ai tốt như cô ấy. 12 năm chung sống với nhau, chúng tôi đã có 2 mặt con chung, 1 trai, 1 gái ngoan ngoãn. Cứ nghĩ cuộc đời như vậy là đủ mãn nguyện, hạnh phúc.
Nhưng rồi, chính tôi, cái kẻ tồi tệ này đã cướp đi mẹ của các con, cướp đi người vợ của mình chỉ bằng 1 câu nói. Vợ tôi là Thảo, trước kia vợ cũng xinh xắn, dáng người hơi nhỏ nên rất đáng yêu. Tôi yêu vợ ngay cái nhìn đầu tiên, khi nhìn thấy cô gái buông tóc dài đen nhánh cùng với đôi chân nhỏ xinh đang đi dọc hành lang trong khuôn viên trường.
Ngày đó, tôi là sinh viên năm cuối, còn vợ là sinh viên năm nhất mới vào trường. Tôi hí hửng mang tiếng là đàn anh, đàn chị tới chỉ vợ hết chỗ này đến chỗ kia. Rồi dần dần nhận được cảm tình của vợ, tôi mới xin số, làm quen rồi ngỏ lời. Nào ngờ vợ cũng đồng ý tôi ngay khi tôi hỏi, tôi vui lắm, thật sự không biết diễn tả sao niềm vui của mình.
Tình yêu ấy bền chặt, đẹp lắm. Năm đó tôi ra trường rồi đi làm, đợi vợ học xong để được cưới quả thật là 1 hành trình khổ kể không hết. Đàn ông ai cũng có tham vọng, có ham muốn cá nhân. Nhưng yêu vợ, vợ bắt tôi nhịn suốt cả 4 năm tôi vẫn phải cắn răng đồng ý. Đến ngày cưới vợ về, vợ mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi, tân hôn nhìn giọt máu đỏ tươi trên ga giường ấy càng khiến tôi trân trọng người phụ nữ của đời mình.
Nhưng rồi, cái sự trân trọng ấy cũng chỉ dừng ở năm thứ 12, khi vợ sinh cho tôi hai đứa con cũng là lúc thân hình vợ sồ sề hết cả. Lúc mang bầu con gái, vợ vẫn còn lấy lại được vóc dáng sau sinh. Nhưng đến thằng cu Bin thì vợ chỉ sợ con thiếu sữa nên cứ ăn lấy ăn để. Tôi có đôi lần cũng khuyến khích vợ ăn vì nghĩ tốt cho con. Nhưng rồi hình như vợ ăn quá nhiều thì phải, ăn gấp đôi cả phần ăn của tôi chứ chẳng ít. Có khi tôi phải bảo vợ nấu nhiều cơm lên, vì vợ ăn hết cả phần của mình. Cứ thế vợ càng ngày càng nấu nhiều cơm khiến tôi phát sợ.
Chỉ trong 3 năm trở lại đây, vợ béo chẳng khác gì mấy bà bụng bự lên chương trình bước nhảy ngàn cân gì đó. Tôi phải nhắc vợ rằng "Vợ cố gắng giữ eo 1 chút, chứ như thế chồng không dẫn vợ đi ra ngoài nữa đâu mà dẫn 1 người khác đấy". Cứ ngỡ chỉ là nhắc chơi, nhưng nào ngờ điều đó lại thành sự thật. Tôi cặp ngay với 1 cô nhân viên trong công ty. Cô gái ấy không xinh xắn, nhưng người khúc nào ra khúc nấy khiến tôi chết mê, chết mệt. Cứ thế tôi lao đầu vào mối tình vụng trộm mà không hề để ý đến bất kì ai. Không còn thời gian quan tâm đến vợ con thêm nữa.
Vậy là vợ ra đi, tôi đau đớn gào khóc tên vợ.(Ảnh minh họa)
Về đến nhà, nhìn vợ béo ú tôi chẳng buồn động vào người chứ đừng nói đến ân ái. Thật sự thì tôi đã lâu lắm chẳng thèm nhìn vợ lấy 1 cái, chỉ vì nhìn thấy gương mặt núng nính mỡ ấy khiến tôi phát khiếp lên được. Tôi cặp bồ được gần 3 tháng, mải miết với bồ vì mới bắt đầu và cũng đang thời kì mặn nồng nhất thì hôm đó đang cùng nhân tình vào nhà nghỉ mới bắt đầu nhập cuộc thì cái Hoài, con gái lớn nhà tôi năm nay đã gần 10 tuổi gọi điện. Gọi bằng số vợ nên mãi tôi mới nghe, đã định không nghe rồi nhưng chẳng hiểu sao tôi lại bắt máy. Tôi chết đứng khi nghe tiếng con nói:
- Bố ơi, bố về nhà ngay đi, mẹ ốm nặng lắm. - tôi nghe thấy tiếng hai đứa con khóc lóc ầm ĩ, tôi vội vàng mặc quần áo lại, bỏ nhân tình ở đó, tôi phóng xe như điên về nhà.
Về đến nhà, lao vào phòng nhìn thấy vợ nằm đó. Tôi ôm lấy vợ khóc, sao người cô ấy lại gầy đến vậy, bộ quần áo rộng thùng thình đến thế sao. Vợ thấy tôi về lờ mờ mở đôi mắt, tôi nói vợ rằng:
- Đợi chồng, chồng đưa vợ đi viện nhé, vợ ốm sao không nói cho chồng biết.
- Đừng đi chồng ạ, vợ không sao đâu. Chồng sờ người vợ xem, đây này, chỗ bụng này, cuối cùng vợ cũng gầy được như chồng muốn rồi.
Tôi nắm lấy tay vợ bật khóc, chỉ vì muốn giảm béo mà vợ để người mình ốm đến thế. Hóa ra 3 tháng nay, từ ngày tôi có bồ, vợ biết nên đã giảm béo để kéo tôi lại, nhưng chưa thể làm được điều đó, cánh tay vợ buông thõng, bỏ rơi khỏi bàn tay tôi đang nắm. Vậy là vợ ra đi, tôi đau đớn gào khóc tên vợ. Nhưng mãi mãi chẳng bao giờ vợ tỉnh dậy được nữa.
Đến giờ, vợ đã mất được hơn 2 năm, nhưng mỗi ngày nhìn lên tấm ảnh trên bàn thờ hình ảnh vợ nở nụ cười tươi mãn nguyện trước khi ra đi đó vẫn mãi ám ảnh tôi. Tôi là gã đàn ông khốn nạn, tôi không thể đem vợ về, chỉ có thể hứa sẽ cố gắng chăm sóc hai con nên người để đền tội với vợ ở nơi phương xa.
Theo Một Thế Giới
Há hốc mồm khi thấy cô vợ cũ xấu xí ngày xưa hóa thiên nga xuất hiện trên sóng truyền hình Tôi tá hỏa khi thấy vợ mình xuất hiện trong 1 chương trình truyền hình. Tôi phải dụi mắt mấy lần vì ngờ ngợ đó có phải là vợ cũ của mình không? Sao mà cô ấy lại có thể đẹp được như vậy Từ ngày được lên chức tôi ăn mặc chải chuốt hơn, trong khi vợ mình vẫn kín cổng cao...