Tất cả các cô gái, ban đầu quả thực rất ngây thơ…
Tất cả các cô gái, ban đầu quả thực rất ngây thơ. Ai cũng tin tưởng vào tình yêu, vào đầu bạc răng long, vào cái gọi là yêu nhau sẽ mãi không xa rời nhau. Đến khi tình yêu chuyển màu, mọi câu chuyện chỉ có trong cổ tích.
Ngày nhỏ cứ nghĩ rằng, mai này nếu yêu một người sẽ bất chấp tất cả để theo đuổi người ấy. (Ảnh minh họa)
Ngày nhỏ cứ nghĩ rằng, mai này nếu yêu một người sẽ bất chấp tất cả để theo đuổi người ấy. Lớn lên rồi mới biết, để ở bên một người, chỉ tình yêu thôi thì chưa đủ.
Tất cả các cô gái, ban đầu quả thực rất ngây thơ. Ai cũng tin tưởng vào tình yêu, vào đầu bạc răng long, vào cái gọi là yêu nhau sẽ mãi không xa rời nhau. Đến khi tình yêu chuyển màu, mọi câu chuyện chỉ có trong cổ tích. Vỡ mộng và trưởng thành. Trái tim trở nên chai lì, cứ tưởng sẽ chẳng thể yêu ai được nữa… Thế nhưng khi gặp được người khiến mình muốn yêu thương thì lại bỏ quên tất cả bất chấp tất cả, mới thấy mình sẵn lòng yêu đến chấp nhận đánh đổi tất cả – dẫu cho là niềm đau…
Cuộc sống này thường mang cho người ta bao điều bất ngờ, bất ngờ đến khó chịu. Hạnh phúc cứ tưởng nắm được rồi vậy mà vẫn đi đâu lúc nào không hay. Đời người thứ khó chấp nhận nhất vẫn là việc ta nhận ra vì một người mà cố gắng bao nhiêu, đánh đổi bao nhiêu rồi đến cuối cùng người ấy cũng rời bỏ ta mà đi. Có một ngày ngồi ngẫm lại như vậy, thực sự không thấy vui mà còn lạc lõng nữa…
Cuộc sống này thường mang cho người ta bao điều bất ngờ, bất ngờ đến khó chịu. (Ảnh minh họa)
Thi thoảng lại thấy nhớ, thấy muốn yêu một ai đó đủ ấm nóng để xoa dịu trái tim đang lạnh lẽo vì cô đơn, thi thoảng lại muốn đến vỗi và nói chuyện với một người nào đó dù thân thuộc hay xa lạ dù chỉ là vài ba chuyện phiếm thường nhật, thi thoảng lại muốn thu mình lại một góc nhỏ bên tách cafe cùng cuốn ngôn tình lãng mạn để thư giãn, xoa dịu mệt mỏi vướng víu.
Video đang HOT
Thi thoảng lại muốn ôm chiếc máy tính nằm dài để đăng tâm trạng hay viết lách vài ba suy nghĩ tầm phào, chia sẽ cùng bạn bè mặc cho bọn nó có quan tâm hay không… Bởi chỉ vì không thấy vui, chỉ vì yêu thương cứ đến rồi đi, chỉ vì quay đi quẩn lại nhìn thấy chẳng có ai bên mình.
Và nó còn tệ hơn vì. Bạn nhớ họ biết bao.
Theo blogtamsu
Bí ẩn đằng sau những bát canh vợ nấu
Anh vội múc một bát, chỉ một ngụm thôi mọi giác quan tê liệt bỗng thức tỉnh, các cơ mặt của anh cũng giãn nở theo...
Anh và chị lấy nhau từ lúc ra trường. Họ là mối tình đầu của nhau. Anh từng si mê vẻ ngây thơ, trong trắng của chị từ thời còn học phổ thông. Tình yêu trong trẻo, chân chất theo cả hai qua những năm tháng đại học.
Ra trường, cả hai đều có công việc ổn định trong thành phố. Nhờ chăm chỉ và tài năng, 5 năm sau anh đã lên ghế trưởng phòng và 10 năm tiếp anh đã làm giám đốc. Chị chỉ là giáo viên tiểu học, một công việc bình lặng mà cao cả.
Sau 10 năm, kinh tế gia đình khá giả, anh lại đi công tác suốt, muốn dành thời gian chăm sóc cho con cái, anh bàn chị nghỉ việc ở nhà. Chị đồng ý.
Từ đó, ngày ngày chị đưa đón con đi học, chăm chút từng vật dụng trong ngôi nhà mình. Con anh, chiều nào cũng vậy, nếu không đi tiếp khách hoặc đi công tác, anh đều trở về để được thưởng thức những món ngon chị nấu.
Anh rửa tay, ngồi vào bàn ăn đợi chị bưng mâm cơm lên. Với anh, cảm giác này mới ấm cúng, tuyệt vời làm sao. Ra ngoài tiếp khách chỉ toàn rượu bia và những mồi nhậu nhạt nhẽo, ngập dầu ăn. Chị bưng ra món chân giò giả cầy, món cá trích quê rán giòn cặp lá sung chị tự trồng trên tầng thượng.
Ảnh minh họa
Điều đặc biệt là, cơm chị nấu lúc nào cũng tỏa mùi thơm rất lạ, anh ngửi ngửi rồi hít hà, anh chưa từng ngửi thấy mùi cơm ở đâu thơm như thế. Trong mâm cơm đó không thể thiếu món canh cua vị rất đặc trưng chỉ có vợ anh mới nấu được.
Thứ anh mong chờ nhất là đây. Anh vội múc một bát, chỉ một ngụm thôi mọi giác quan tê liệt bỗng thức tỉnh, các cơ mặt của anh cũng giãn nở theo, một cảm giác khoan khoái, nhẹ nhõm... thật là một món ngon tuyệt!
Món đó khác hẳn những thứ cao sơn mĩ vị trên bàn tiệc, dù đắt tiền đến mấy, có bàn tay bưng bê của các cô tiếp viên trẻ đẹp đến mấy cũng không thể bằng.
Anh mỉm cười hỏi chị: 'Em làm sao nấu được món canh ngon đến vậy?'. Chị mỉm cười: 'Nói ra thì... cũng đơn giản thôi nhưng mà phải kỳ công một chút'.
Anh nghĩ, mình sẽ chẳng bao giờ ngoại tình được khi có một người vợ hoàn hảo như chị ở bên. Anh thành công như ngày hôm nay cũng nhờ công lớn của chị. Thế nhưng, mọi thứ đâu thể lường trước.
Sự xuất hiện của Hoa, cô kế toán mới của công ty, hoàn toàn bất ngờ. Lúc đầu, anh chỉ xem Hoa như một đứa em học việc, cũng xinh xắn, trắng trẻo, đáng yêu vô cùng. Nhiều khi, anh lầm tưởng Hoa là hiện thân của chị hồi còn trẻ. Anh chỉ nghĩ, Hoa như cái bình thủy tinh, trong suốt và đẹp nhưng dễ vỡ, chỉ để ngắm chứ không thể dùng lâu. Ấy nhưng, tình yêu vội đến khiến anh choáng ngợp không kịp chống đỡ.
Từ đó, anh thường lui sang căn hộ nhà Hoa với cớ đi công tác hoặc đi tiếp khách. Chị biết được điều đó nhưng không hề gây sự.
Ảnh minh họa
Rồi một hôm, Hoa gõ cửa tìm đến chị. Chị vẫn bình thản đến lạ lùng, nét mặt vẫn không thay đổi khi hỏi Hoa.
- Cô đến đây tìm ai?
- Em là bạn của anh. Em muốn được nếm thử bữa cơm chị nấu. Vì sao em cố gắng nấu những món ngon cho anh ấy ăn nhưng anh đều chê và bảo chị là người phụ nữ nấu ngon nhất hành tinh. Chị có thể biến món đơn giản nhất thành món ngon kỳ lạ.
Chị bê một khay lớn để tô cơm nguội và bát canh cua đến bàn ăn. Vừa nhấp một ngụm, Hoa đã sửng sốt: 'Oa'... Rồi Hoa hỏi cách nấu món canh này.
Chị bảo: 'Món canh này cũng dễ nấu thôi, cua đồng tôi đặt ở quê gửi ra, không xay máy mà tự tay rửa sạch, bóc mai, giã nhuyễn, lấy nước mưa lọc lấy nước cốt. Cho nước vào nồi nấu ở lửa vừa không quá lớn không quá nhỏ đến khi nước lăn tăn. Cho mồng tơi và bí vào. Rau mồng tơi và bí là rau sạch tôi tự trồng trên tầng thượng, vị có thơm và khác so với rau ngoài chợ. Gia vị cũng nêm nếm vừa phải là có được món canh này thôi'.
Nghe chị nói, Hoa bỗng im lặng ngẫm nghĩ. Chỉ có tình yêu mới có thể nấu được món canh đặc biệt này. Sau đó, Hoa chào chị ra về.
Chẳng biết Hoa và anh xảy ra chuyện gì, 1 tháng sau, anh lại đều đặn xách túi về nhà mỗi chiều tan sở. Rửa tay sạch sẽ xong, anh ngồi vào bàn và lại mong chờ mâm cơm thơm phức của chị. Vừa nhấp một ngụm canh vào miệng, anh chẳng dám nhổ ra vội nuốt vào hỏi: 'Đây là canh gì thế?'. Chị không nhìn anh bình thản đáp: 'Canh trả giá'.
Theo Tinngan
Anh rất tốt, nhưng em cần người chồng có quyền và tiền để dựa dẫm Tôi từng có một chuyện tình nồng nàn, đầy ám ảnh. Người tôi yêu là một nhan sắc vừa kiêu sa, rực rỡ, vừa dịu dàng, ngây thơ. ảnh minh họa Thuở ấy em đang học lớp 12, tôi làm cán bộ dự án phi chính phủ về tỉnh em làm việc. Em là con gái một vị tá về hưu. Gia đình...