Tập nhìn người ta hạnh phúc và chúc phúc cho người ta…
Nhận ra rằng đừng vì cô đơn quá mà tìm đến nhau, đừng vì thiếu hơi ấm mà nắm vội một bàn tay, để khi tình cảm trao đi, cả hai cùng tổn thương, lại thêm một nỗi đau cho tâm hồn, đến bao giờ mới dứt.
Cuối tuần nó thường chọn một cái quán café quen thuộc, ngồi một mình và ngắm nhìn mọi thứ. Không phải vì nó không có ai để chơi mà đơn giản đôi khi nó thích một khoảng không riêng, để nghe một bài nhạc và nhìn cuộc sống xung quanh diễn ra.
Hồi mới chia tay, nó sợ cô đơn, sợ phải đi ra ngoài vào cuối tuần, nhìn người ta rồi tủi thân muốn bật khóc, nhìn đâu đâu cũng thấy kỉ niệm xưa cũ, cứ giằng xé trong tâm hồn, cứ ám ảnh trong giấc mơ đêm đêm.
Nó lao vào các cuộc tình không đầu không đuôi, đơn giản chỉ để quên, và rồi các cuộc tình ấy cứ lần lượt cũng dứt, với lý do người ta bảo nó chưa buông bỏ được quá khứ, người thì được nửa tháng, người thì một tháng, tối đa là hai tháng. Cũng buông lời yêu thương, mà tình yêu theo kiểu khuôn mẫu, kiểu rất nhạt, đa phần thì người ta thấy khó quá nên cũng sợ chạy mất. Sau mỗi lần nó tự cười, cười vì cái sự ngu dại không buông bỏ quá khứ, cười vì con người ta đến với nhau quá dễ dàng thì cũng ra đi dễ dàng y như thế, cười vì chẳng còn nước mắt đâu mà để khóc, cứ cười để mạnh mẽ đi tiếp…
Nhận ra rằng đừng vì cô đơn quá mà tìm đến nhau, đừng vì thiếu hơi ấm mà nắm vội một bàn tay, để khi tình cảm trao đi, cả hai cùng tổn thương, lại thêm một nỗi đau cho tâm hồn, đến bao giờ mới dứt.
Tập… tập quen với cô đơn, với mỗi buổi tối cuối tuần chấp nhận rằng mình không còn gì với người ta…
Video đang HOT
Tập… không còn đau khi nhìn những cái xưa cũ, không còn nhói khi bạn bè tình cờ nhắc đến người ta…
Tập… để bình tĩnh, để không gửi những tin nhắn biết chẳng bao giờ sẽ được hồi âm…
Tập… không được quan tâm, chăm sóc,… tập nhìn người ta hạnh phúc và chúc phúc cho người ta…
Theo Blogtamsu
Bức thư tình không bao giờ được gửi...
Chỉ là mỗi lần nghĩ đến anh thì em lại buồn. Bởi mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Bởi em cứ nồng nhiệt nhưng anh lại cứ hững hờ. Em có một bức thư chắc chẳng bao giờ dám gửi...
Em nhớ anh quá!
Em ghét anh, nhưng nhận ra là vẫn rất nhớ anh...
Chỉ là mỗi lần nghĩ đến anh thì em lại buồn. Bởi mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Bởi em cứ nồng nhiệt nhưng anh lại cứ hững hờ.
Giữa tình yêu mà có những chữ N-H-Ư-N-G thì tình yêu đó thật sự bế tắc, bế tắc đến đau lòng.
Em ghét anh, nhưng nhận ra là vẫn rất nhớ anh...(Ảnh minh họa)
Em biết, cứ mãi loay hoay không thể giải quyết được vấn đề gì cả. Em cũng biết, đã đến ngần này tuổi, đã yêu đến ngần này đậm sâu, em cũng không thể thay đổi được gì. Có chăng, là quên anh đi, sống thật tốt và yêu một người mới thật nồng nàn.
Nhưng em không chắc, thật không dám chắc rằng em sẽ làm điều đó tốt đâu anh.
Em cứ bị nhớ anh da diết quá!
Em thừa biết rằng, không-có-em cuộc sống của anh còn ổn hơn, vui hơn. Không-có-em anh chỉ mất một chỗ để tiêu khiển... Không-có-em... Không-có-em chẳng là điều gì to tát với anh. Đâu như em, không-có-anh em phải chật vật với nỗi nhớ của mình, với những chuyện mà một mình em mơ tưởng.
Em buồn lắm! Không dám vứt bỏ cả tự trọng để yêu anh cuồng si như em vẫn nghĩ đâu anh. Em sợ bị coi thường, em sợ anh biết, người ta biết, rằng em yêu anh nhiều quá đến mê muội ngây ngô. Em sợ bị chê cười. Nên em chẳng dám yêu anh mà không biết chắc được câu trả lời liệu rằng anh cũng vậy. Em cũng sợ bị tổn thương nữa. Em cứ nghĩ, trước sau gì cũng sẽ tổn thương, đan tâm chấm dứt sớm cho ít đi phần phiền muộn...
Mà, em thấy, mỗi lần mình tỏ ra mạnh mẽ lại giống một trò hề. Để người khác được mặc sức cười chê sự ngốc nghếch của em. Em tưởng em chứng minh được điều gì hay ho lắm, đúng đắn lắm. Nhưng rốt cuộc em không làm được gì cả, em chỉ chứng minh rằng em là một kẻ thất bại hoàn toàn trong tình yêu dành cho anh.
Thôi thì em ghi chép lại thứ cảm xúc hỗn tạp này vào một bức thư tình. (Ảnh minh họa)
Thôi thì em ghi chép lại thứ cảm xúc hỗn tạp này vào một bức thư tình. Có thể sau này sẽ có ai đó khiến em yêu điên cuồng hơn nữa, khiến em dám đánh tụt cả kiêu hãnh để mà yêu, hơn là với anh bây giờ. Cũng có thể lòng em trở nên chai lì và không có nhiều cảm xúc, nhưng em sẽ nhớ những ngày yêu tuổi trẻ của em, là những ngày đã từng dứt lòng mình để yêu ai đó thật nhiều. Dù tình yêu đó em không dám nói ra, không dám thổ lộ. Dù trong tình yêu đó em thấy mình là kẻ yếu đuối và hèn nhát... Em vẫn chấp nhận.
Thôi thì một ngày nào đó đủ để chuyện tình cảm này của em trôi bẵng vào thật sâu quá khứ, hãy cho em một chút tin vui về anh, về người mới của anh, để em có thể chúc mừng anh, có thể mong anh yên vui hạnh phúc. Dù em biết, không có sự chúc phúc của em, cũng chẳng là vấn đề gì cả đối với anh.
Em... nhớ anh nhiều lắm! Muốn bên cạnh anh nhiều lắm! Nhưng em sẽ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không làm phiền tới anh nữa đâu...
Yêu anh!
Theo Blogtamsu
Em muốn được ôm anh từ phía sau Anh còn nhớ những ngày ít giông bão, ít hờn dỗi nhưng nhiều yêu thương đó không? Đêm lặng gió, màn đêm gõ nhẹ vào khung cửa sổ vài hạt mưa lất phất, anh ân cần vuốt mái tóc em, yên bình Em nũng nịu đòi anh ôm em từ phía sau và thơm nhẹ lên má. Vì em thích cảm giác có...