“Tao ngủ với nó, rồi bỏ nó”
Anh nói câu này trên bàn nhậu giữa đám bạn bè. Anh nói anh hận tôi, tôi đã làm anh bị mất mặt và sỉ nhục với bạn bè vì đã đi khách sạn với thằng bạn chung phòng anh.
ảnh minh họa
Anh và tôi cùng học chung cấp 3, anh là lớp phó học tập, còn tôi là cán sự bộ môn. Lúc khi mới biết nhau anh là người rất vui tính, hơi nói nhiều nhưng tôi thấy nơi nào có anh thì không khí ở đó trở nên nào nhiệt. Còn tôi lại thuộc người cái gì cũng để trong lòng, là người sống nội tâm. Có lẽ bởi vì gia đình tôi không hạnh phúc, đôi lúc sống chung 1 nhà nhưng tôi cứ thấy giống như ba mẹ tôi ai cũng có cuộc sống riêng. Không biết từ lúc nào tôi đã quen ở một mình, cái gì cũng làm một mình. Tôi và anh vô tình lại được xếp ngồi cạnh nhau. Anh cứ hay chọc tôi, làm tôi tức điên lên nhưng rồi cũng không hiểu sao dần dần chúng tôi yêu nhau. Anh thấy tôi học Hóa rất giỏi anh rất khâm phục tôi (anh là người rất thích những người giỏi hơn mình và luôn phấn đấu để bằng mọi người), tôi nghĩ khi đó trong mắt anh tôi là người rất tuyệt vời.
Những năm cấp 3 chúng tôi thật sự rất hạnh phúc. Anh yêu tôi đến mức nếu có một người con trai nào đến gần tôi anh đều thấy khó chịu. Tôi rất bực vì việc ghen quá mức của anh nhưng cũng rất hạnh phúc vì thật sự tôi có ý nghĩa với ai đó và cuối cùng đã có người cần tôi bên cạnh. Những ngày tháng yêu nhau cứ thế trôi qua, vui có, buồn có, anh là người làm tôi cười nhiều nhất và anh cũng là người làm tôi khóc nhiều nhất.
Không biết bao nhiêu lần tôi đã đòi chia tay vì những lý do hết sức vớ vẩn (bây giờ nghĩ lại thấy mình thật trẻ con) nhưng thật ra tôi không tìm thấy niềm tin ở tương lai của chúng tôi. Tôi cảm thấy sợ vì tính gia trưởng của anh, gia đình anh không mấy thích gia đình tôi (có lẽ họ nghĩ gia đình tôi không mấy khá giả). Và trong mắt anh tôi vẫn luôn không bằng người con gái mà anh từng để ý, anh đã nhiều lần ngỏ lời nhưng cô ấy không đồng ý. Nhưng vì đã quá yêu anh nên tôi cũng không thể nào rời xa anh được và tôi cũng cảm nhận được anh cũng rất yêu tôi, thôi cứ đến đâu hay đến đấy.
Chúng tôi đã cùng đậu đại học, cả hai đã cùng cố gắng để vào trường mà mình mong muốn. Ngày trước khi lên thành phố học anh đã tặng cho tôi một chiếc nhẫn, lúc đó tôi đã rất hạnh phúc, tôi nghĩ nếu mất anh, tôi không thể sống nổi. Những năm đầu đại học lại mở ra một trang mới cho cuộc đời tôi, tôi càng học tôi lại càng thấy chán nản với ngành mà mình đã học (tôi học thực phẩm). Tôi thấy nó rất khó tìm được một công việc với thu nhập tốt, sự chán nản cứ kéo dài làm tôi thấy rất mệt mỏi. Còn anh, anh đã rất cố gắng và đã trở thành một trong những sinh viên ưu tú của trường. Tôi rất ganh tỵ và lại càng sợ mất anh…
Năm đầu đại học hầu như tôi và anh chỉ loanh quanh ở nhà dì tôi, cùng ngồi ở trạm xe buýt chứ chẳng đi đâu cả vì anh hay nói với tôi anh không thích nơi đông người. Nhưng thật ra tôi biết anh không muốn đi cùng tôi có thể vì chán và cảm thấy mệt mỏi. Tôi buồn lắm, nhưng có anh đã là hạnh phúc lắm rồi (đôi lúc vì quá bực bội tôi cũng kiếm chuyện giận hờn nhưng rồi cũng qua). Cứ thế ngày ngày trôi qua giống như anh xếp tôi vào 1 góc của cuộc sống. Hằng ngày cứ 1 tin nhắn, 1 cuộc điện thoại, cùng một nội dung… Chậc… đôi lúc tôi tự hỏi mình có phải đang yêu nhau không?
Cho đến Tết năm đó, anh đã đi chơi với người anh từng thích khi xưa. Nếu anh nói với tôi thì tôi đã không đau đến mức như vậy vì nghĩ bạn bè cũ gặp nhau là chuyện bình thường. Nhưng điều buồn cười là anh lại đem việc đó nói trên bàn tiệc, anh nói “Anh có những cuộc đi chơi bí mật mà tôi không hề biết”. Tôi tổn thương nhiều lắm, nhưng vẫn cố nhắm mặt cho qua vì tôi biết mình không thể mất anh.
Video đang HOT
Khi anh dọn đến gần tôi hơn tôi đã có cơ hội gặp anh nhiều hơn. Phòng trọ của anh có 6 người, tôi đều rất mến họ, tôi thường chạy qua anh chơi, có lúc tôi ngủ lại. Nằm bên anh, nhìn anh ngủ tôi tự hỏi mình có thể giữ anh mãi mãi không? Tôi yêu anh biết bao, tôi thấy đời người rất ngắn ngủi có được những phút giây bên anh thế này là đã hạnh phúc lắm rồi.
Anh ngày càng có nhiều thứ muốn đạt trong cuộc sống và mở rộng thêm những mối quan hệ. Cứ thế anh càng xa tôi dần, tôi cứ lầm lũi, cô đơn giống như trở về cuộc sống trước khi gặp anh, cái gì cũng phải làm 1 mình, đôi lúc nhìn vào xa xăm tôi thấy mọi thứ thật trống trải… Rồi đến lúc biết anh nói chuyện với rất nhiều cô gái trên mạng (chat theo kiểu yêu đương) tôi điên khùng lên đòi chia tay. Cuối cùng anh đã đồng ý (có lẽ anh ấy cũng đã rất mệt mỏi với mối quan hệ này, vì anh đã thấy tôi không còn phù hợp với anh nữa). Nhưng mỗi ngày mở mắt ra tôi đều mong việc chia tay anh chỉ là một giấc mơ, không đêm nào tôi ngủ được.
Tôi đã quay lại van xin anh đừng chia tay, lúc đó tôi thấy cái gì mình cũng không có, cả tự trọng bản thân cũng không còn. Tôi đã nghĩ đến việc sẽ quan hệ với anh, dâng hiến bản thân để trói buộc anh và biết đâu anh sẽ quay lại… Nhưng không tôi đã cố kìm lại, tôi không thể làm như thế vì nếu làm vậy người đau chỉ là tôi thôi. Liệu sau khi cho anh, anh có quay lại không, nếu lúc đó quay lại cũng chỉ vì nhu cầu thôi, thật vô nghĩa.
Cứ vùng vẫy trong những suy nghĩ về anh, tôi thật sự không chịu nổi, tôi đã tìm và nói chuyện với bạn chung phòng trọ của anh. Thật ra ban đầu tôi nói chuyện vì tôi muốn biết cuộc sống của anh thế nào (lúc đó anh đã không còn muốn nói chuyện với tôi nữa) nhưng dần tôi lại thấy thích người ấy. Đêm nào 2 chúng tôi cũng nói chuyện, có khi đến gần sáng. Tôi nghĩ lúc đó nhờ có người đó nên tôi mới vượt qua được khoảng thời gian kinh hoàng đó.
Rồi vì quá cô đơn nên tôi đã rủ người đó đi nhậu với mình (“Cô đơn” thật ra đây là lời biện bạch cho sự hư hỏng của tôi đấy, tôi hiểu một người con gái đàng hoàn không bao giờ làm vậy). Hôm đó cả 2 chúng tôi đã uống rất nhiều, rồi bạn ấy đã hôn tôi (Lúc đó tôi đơ cả người) tôi đã say quá và không về được nhà. Thế là người đó đưa tôi vào khách sạn, có lẽ đây là sai lầm lớn của cuộc đời tôi. Vào tới khách sạn trong cơn say tôi đã hôn người đó rất nồng nàn (nghĩ lại tôi thấy mình thật hư hỏng). Nhưng khi người đó chạm vào người tôi, tôi đã sợ hãi đẩy ra, tôi đã nói với người đó tôi không phải là người như vậy. Người đó đã ngã ra giường và nói tôi đừng đến gần, trong cơn say người đó sợ không kìm nổi. Sau đó cả 2 đã tỉnh hơn rồi nói chuyện đến trời gần sáng thì thiếp đi.
Sau sự việc đó tôi đã nói thẳng với người yêu của tôi, anh đã làm ầm lên, rồi mẫu thuẫn giữa 3 người xảy ra, tôi và người bạn đó sau đó đã không thể nói chuyện với nhau nữa. Tôi đã thấy rất ân hận vì thật ra trong chuyện này tôi đã lợi dụng người đó. Còn về phần anh đã cho rằng tôi là đứa con gái không đáng tin cậy, hư hỏng. Anh sẽ không bao giờ quay lại với tôi nữa, anh cho rằng việc đứa con gái đi nhậu rồi vào khách sạn với con trai thì không bao giờ tha thứ được. Tôi đã giải thích là tôi không có làm gì hết, tôi không hổ thẹn với bản thân mình, nhưng với anh việc hôn và đụng chạm như thế là đã có tội.
Nhưng sau mọi chuyện tôi vẫn không thể nào quên anh được, tôi cứ âm thầm bên cạnh anh. Đôi lúc 2,3 ngày chỉ nói chuyện vài ba câu tôi đã thấy an ủi rồi. Biến cố lại xảy đến với gia đình, ba tôi lại quen thói cũ. Ông có người phụ nữ khác bên ngoài, tôi rất mệt mỏi với gia đình mình. Tiếp đó thì bà nội tôi qua đời vì cơn đột quỵ, nội là người tôi rất yêu quý, tôi đã rất sock, và anh một lần nữa… lại dùng con dao vô hình đâm vào tim tôi.
Đã có một tin đồn từ lâu trong bạn bè mà mãi đến giờ tụi nó mới nói cho tôi nghe. Một lần trên bàn nhậu giữa đám bạn bè anh đã nói: “Tao ngủ với nó, rồi bỏ nó”. Trời đất với tôi như sụp đổ, tình cảm bao năm, giờ chỉ đáng có thế sao, tôi hỏi anh tại sao? Anh nói anh hận tôi vì tôi đã làm anh mất mặt với bạn bè vì đã đi khách sạn với thằng bạn chung phòng anh, đó là điều sĩ nhục với anh. Sau đó tôi đã nhiều lần tìm anh, anh nói anh đã tìm được bạn gái và không muốn tôi làm phiền tới anh nữa, tôi đau khổ lắm…
Tôi thấy rất bết tắc và mệt mỏi, liệu tôi có thể tìm được hạnh phúc nữa không? Một đứa có gia cảnh không mấy tốt đẹp, giờ lại thêm một lời nhận xét của người mà mình đã vô cùng yêu thương như vậy? Có phải tôi là đứa con gái hư hỏng, nhẹ dạ, yêu mù quáng giống như bài viết “Sở Khanh chỉ lừa được gái dễ dãi…”? Đôi lúc tôi nghĩ có phải vì tôi chưa từng quan hệ với anh nên đêm đó tôi mới không quan hệ với người con trai đó? Nếu sau này chồng tôi thiếu quan tâm chăm sóc liệu tôi có tìm người con trai khác không? Tôi rất sợ. Những tổn thương tình cảm tôi đã chịu đựng đã quá nhiều, có lẽ người như tôi nên sống một mình sẽ tốt hơn?
Theo Afamily
Chồng coi tôi như giẻ rách vì nghi ngoại tình
Sau một lần bắt gặp tôi đi ăn tối với một người bạn cũ khác giới trong khuôn viên một khách sạn, chồng đã khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng tôi đã phản bội anh, ngoại tình với người đàn ông đó...
Nhưng, trớ trêu thay, anh lại không chịu ly hôn như suy nghĩ của nhiều người mà quyết định sẽ... chung thủy với tôi chỉ với một thâm ý duy nhất, sẽ hành hạ, giày vò, nhục mạ, đay nghiến tôi mọi lúc, mọi nơi cho tới hết cuộc đời này. Chỉ có vậy mới khiến anh thỏa mãn cái thói ích kỷ của bản thân mình khi người đàn bà của anh đã phụ bạc anh.
Đó là một buổi tối định mệnh, tôi vẫn nhớ rõ ràng dù nó xảy ra cách đây đã mấy năm rồi. Thú thực, tôi có hẹn với Huy, một người bạn cũ từ thời đại học bởi anh đã đi du học gần mười năm mới về nước. Trước đây, Huy cũng là một trong số những người đàn ông từng theo đuổi tôi nhưng khoảng cách địa lý kể từ ngày anh ra nước ngoài đã vĩnh viễn chia cắt hai người. Vì anh mới về nước nên phải ở tạm một khách sạn trong thành phố cũng như phương tiện di chuyển cá nhân chưa có.
Đó là lý do chúng tôi hẹn ăn tối, trò chuyện với nhau ngay tại khuôn viên khách sạn, bởi những món ăn ở đây khá ngon, lại sang trọng nữa. Tuy nhiên, khi cả hai đang ăn tối và trò chuyện vui vẻ thì chồng tôi, cùng với vài người bạn trong công ty nữa có việc đi qua đó. Thế là, anh đã xông thẳng vào Huy mà quên mất những lịch sự tối thiếu của một người đàn ông.
Càng thấy Huy, người đàn ông có dáng dấp to cao và lịch lãm của người phương Tây bình tĩnh bao nhiêu, chồng tôi càng cay cú, tức giận bấy nhiêu. Kết thúc, sau khoảng nửa tiếng đồng hồ với sự tham gia hòa giải của cả bảo vệ khách sạn, chồng đã túm tóc, lôi tôi về kèm theo những lời nhục mạ tục tĩu, những cái tát như trời giáng túi bụi vào má, vào mặt xen lẫn những cú đạp chân vào ngực, vào cả chỗ kín.
Nhưng, bi kịch đó chỉ mới là bắt đầu cho tấn bi kịch cuộc đời dài đằng đẵng từ đó đến nay của tôi mà thôi. Ngay đêm hôm đó, anh cứ luôn miệng nói tôi đã phản bội anh, đi ngủ với thằng đàn ông khác. Tất nhiên, mọi lý lẽ, lời nói thanh minh của tôi đều vô nghĩa vì tôi đã cùng một người đàn ông khác đang ăn tối trong khách sạn. Và cũng vì thái độ ân cần lúc xảy ra sự việc của Huy với tôi khiến anh chắc chắn hai người vừa mới lên giường ân ái cùng nhau.
Thú thực, sau những trận đòn, sau những đêm bạo dâm, quan hệ tình dục như tra tấn của chồng, tôi đã ước mình được nằm êm ái trong bàn tay lực lưỡng của Huy. Nếu sự thật là như vậy thì tôi có phải trả giá cũng là lẽ đương nhiên. Đằng này, tất cả chỉ là mối quan hệ bạn bè, và một bữa ăn tối ở một địa điểm đáng lẽ chúng tôi không nên chọn mà thôi.
Cần nói ngay rằng, kể từ sau biến cố ấy, anh đã không coi tôi là vợ nữa. Không hơn, không kém, tôi chỉ là một miếng giẻ rách để anh đay nghiến, trút giận và thỏa mãn thú tính mà thôi. Mỗi ngày, khi đi làm việc về là anh lại bắt đầu cái điệp khúc vì ham trai, ham muốn quan hệ xác thịt mà lén lút đi ngoại tình.
Thế nhưng, kinh hoàng và đau đớn nhất phải là những đêm ân ái của hai vợ chồng. Anh gần như chỉ coi tôi là một ả đĩ điếm ngoài đường được trả vài trăm ngàn cho một đêm xác thịt để mà giày vò, mà ngấu nghiến, mà hành hạ.
Càng quái dị hơn nữa khi gần đây, anh còn được mấy người bạn khả ố đưa cho những dụng cụ kích dục vô cùng ghê tởm. Và, đêm nào cũng thế, anh dùng nó để tra tấn tôi, coi như một thú vui nhuốm màu bệnh hoạn. Anh bảo, tôi là đồ bẩn thỉu, ô uế vì đã phản bội anh, ngủ với thằng đàn ông khác. Thế nên, anh không quan hệ với tôi mà bắt tôi phải quan hệ với những dụng cụ kích thích mà anh mang về. Nhiều đêm, anh cắm ổ điện vào dụng cụ rồi thọc sâu vào vùng kín của tôi, bật đèn ngủ rồi ngồi nhìn trong niềm thỏa mãn cao độ.
Tôi kinh hãi, rồi khóc ngất đi vì đau đớn, vì nhục nhã, vì quá sức chịu đựng. Tuy nhiên, anh bắt tôi phải chịu trận như vậy, chỉ với một lý do duy nhất, tôi đã đi ngoại tình. Nhiều đêm, tôi tưởng mình như bị xé ra từng mảnh, tưởng chết đi sống lại vì cảm giác buốt đau xông lên tận óc. Tôi đã van xin, quỳ lạy, làm tất cả mọi thứ chỉ để xin anh ngưng cái trò quái gở kia lại nhưng anh chỉ mỉm cười, coi như đó là hình phạt dành cho người đàn bà ngoại tình.
Ngoài những đêm kinh hoàng ấy ra, tất cả những vấn đề trong cuộc sống anh đều kiểm soát tôi, coi tôi như tù binh, nô lệ, như một kẻ phạm tôi đang chịu sự ban ơn của người phán xét. Anh mắng nhiếc, chửi bới thậm tệ tôi trước mặt người khác và cả các con. Anh coi tôi như một con thú nuôi trong nhà. Và, bất kỳ phản ứng nào, dù nhỏ nhất của tôi đều được anh bắt đầu bằng câu nói, "mày đã ngoại tình lại còn đòi hỏi gì nữa".
Cuộc sống của tôi, suốt 5 năm qua trở nên tù túng, ngột ngạt và bức bí vô cùng. Nhiều đêm, tôi trốn anh sang ngủ cùng với con nhưng cũng không được yên thân bởi đêm sau, anh sẽ trả thù tôi cay nghiệt, dã man và tàn ác hơn. Thực sự trong mắt anh, tôi như một kẻ đối địch đã bị sa lưới, phải chịu tù đày suốt đời vậy.
Nhưng, sự ghê tởm chưa dừng lại ở mức độ đó. Gần đây, anh đã công khai đi quan hệ với người phụ nữ khác, một ả đàn bà mà chỉ cần nhìn vào cái nghề nghiệp cắt tóc, lấy ráy tai cho đàn ông là nhiều người đã biết được nhân cách như thế nào rồi. Thế nhưng, anh công khai hẹn hò với ả và cố ý để tôi nghe được. Ngoài ra, sau mỗi đêm quan hệ với ả, anh đều về và... kể cho tôi nghe với một niềm thích thú quái đản.
Gần đây, do các con có việc về quê chơi với ông bà ngoại ít ngày, anh còn công khai dẫn ả gái làng chơi kia về nhà. Anh bắt tôi phải ngồi nhìn anh và ả quan hệ trong tiếng gào rú điên loạn của hai con người bệnh hoạn. Lúc ấy, thú thực tôi chỉ muốn đạp tung cánh cửa phòng ngủ cũng như tất cả những mối quan hệ chằng chịt đã ràng chúng tôi để chạy trốn, để thoát khỏi tình cảnh cay đắng này. Tuy nhiên, khi nghĩ về con, về cha mẹ, tôi lại chỉ biết cắn răng, mím chặt môi đến ứa máu mà nhìn anh đang hồng hộc vật lộn cùng người đàn bà khác, trên chính chiếc giường của tôi, ngay trước mắt mình.
Thời gian sau, cũng như nhiều ả gái làng chơi khác, sau khi đã lấy của chồng tôi kha khá tiền bạc và chồng tôi cũng lờ mờ nhận ra không thể duy trì mối quan hệ xác thịt này lâu bền vì chán ngán, ả đã thay sim điện thoại và mất tăm. Thế nhưng, những gì ả để lại là những video clip quay lại cảnh ả và chồng tôi đang làm tình. Nhiệm vụ của tôi, không hơn không kém một ả gái làng chơi, là làm lại y chang tất cả những gì ả đã làm.
Thực sự, cứ mỗi lần chồng bật màn hình máy tính những cảnh quay đó để bắt tôi làm theo, tôi đã nghĩ rằng, cả đời này tôi chỉ là một ả gái điếm làm thỏa mãn cho anh mà không nhận được bất cứ đồng xu nào. Tôi làm gái điếm không công, không hơn không kém, lặp đi lặp lai y hệt những cảnh quay kia.
Cứ thế, tôi sống mà như chết, khóc cười đều trong niềm đau khổ, trầm cảm của riêng mình với thế giới xung quanh. Tôi trở nên vô hồn, lạc lõng và mất niềm tin vào tất cả. Tôi không thể nào ngờ rằng, chỉ vì một lần nghi ngờ tôi ngoại tình, người chồng đầu ấp tay gối lại đang tâm tàn nhẫn đối xử với mình như thế. Dường như, cuộc sống này với tôi là một chuỗi những tháng ngày dài bất tận phải trả giá. Trả giá cho cả những điều mà tôi chưa bao giờ làm mới oan nghiệt và cay đắng làm sao.
Theo VNE
Tôi cực kì hạnh phúc dù đã mất trinh Cứ cho là 80% đàn ông quan hệ với bạn gái trước hôn nhân, thì phải có tương ứng 80% phụ nữ mất trinh chứ? 2 tháng trước, tôi đang quen một chàng đang trong giai đoạn tìm hiểu. Tình cờ một lần nghe chàng khuyên thằng bạn chí cốt của mình rằng: "Yêu loại con gáimất trinh đó để đổ vỏ à?"....