Tặng xe mới vì 1 phong thư ‘bí mật’, người đàn ông tạo ra 2 ‘phép màu’ cùng một lúc
Không có món quà nào tuyệt vời hơn lòng tốt và sự cho đi. Câu chuyện dưới đây sẽ cho bạn thấm thía hơn về thông điệp thiện lành của tạo hóa: khi bạn dùng tấm lòng chân thành đối đãi với hết thảy.
Chỉ còn vài tuần nữa, Jada, con gái của ông Kevin Duke, sống ở thành phố Flattwood thuộc bang Kentucky, Hoa Kỳ sẽ bước sang tuổi 16. Giống như nhiều người cha không mấy dư giả, ông Kevin quyết định dành hầu hết số tiền tiết kiệm của mình mua cho cô bé một chiếc xe đã qua sử dụng khi cô bé bắt đầu đến tuổi trưởng thành.
Muốn đảm bảo chắc chắn chiếc xe hơi mà con gái mình sẽ lái là tuyệt đối an toàn, ông Kevin đã trực tiếp kiểm tra kỹ lưỡng mọi máy móc, mở hết các khoang chứa đồ, các khe, rãnh hở trong xe, và lái thử trước khi có thể giao cho con gái sử dụng.
Vì cô bé chưa đủ 16 tuổi để được lái xe, ông Kevin vẫn có thời gian kiểm tra độ an toàn của xe vào những ngày sau khi mua. Hôm đó, vô cùng bất ngờ khi mở khoang chứa đồ trong xe, ông phát hiện thấy một phong thư, trước đó, mặc dù đã xem xét đến gần 6 lần khoang chứa này, ông không hề trông thấy nó.
Chia sẻ trên trang Facebook cá nhân của mình về những điều xảy ra ông viết: “Thật kỳ lạ, hôm qua khi ngồi trong xe, đang ngó nghiêng, tôi vô tình mở lại khoang chứa đồ ở bên trên bảng khí cụ (chỗ này tôi đã mở ra kiểm tra đến 6 lần rồi). Lần này, bất chợt, tôi trông thấy một tấm đệm cao su ở đáy khoang, chả hiểu làm sao, tôi lại kéo nó ra”.
Và thế là bức thư rơi xuống, ngoài bìa thư đề dòng chữ: “Gửi đến chủ nhân mới của chiếc xe – Thông tin quan trọng ở bên trong”. Hồi hôp, ông Kevin từ từ mở phong bì ra. Ông thực sự bị sốc vì những điều ông đọc được trong bức thư để lại trong chiếc xe vừa mua cho con gái mình.
Chủ nhân của bức thư là một người mẹ trẻ, chắc hẳn cô đã viết nó trong lúc vô cùng xúc động. Với nét chữ run run, nắn nót, cô bày tỏ: “Gửi tới người mua chiếc xe này!
Tôi chỉ muốn ông/bà biết rằng chiếc xe mà ông/bà vừa mua vô cùng đặc biệt. Chiếc xe đó là tài sản của mẹ tôi. Mới đây mẹ tôi, con gái 6 tuổi của tôi và em ruột của bà đã vĩnh viễn ra đi trong một vụ hỏa hoạn. Chiếc xe là nơi lưu giữ vô vàn những kỷ niệm đẹp đẽ của gia đình tôi… Vì có một số vấn đề về giấy tờ liên quan mà bảo hiểm đã không thể chi trả cho các tổn thất của gia đình, nên cuối cùng, đến cả chiếc xe, kỷ vật duy nhất về mẹ, tôi cũng không thể giữ lại… Tôi đã mất tất cả, gia đình, nhà cửa và bây giờ là chiếc xe này… nó là kỷ vật cuối cùng và duy nhất có thể cho tôi cảm nhận được sự kết nối với những người đã khuất”.
Video đang HOT
Trong thư, bằng những lời lẽ đầy yêu thương, cô miêu tả chiếc xe như một người bạn thân thiết, gắn bó với gia đình cô trong suốt quãng thời gian mẹ cô còn sống.
Cô khẩn thiết mong người chủ mới hãy yêu quý chiếc xe như cô và mẹ cô đã từng yêu quý nó. Cô hy vọng chiếc xe sẽ là người bạn, luôn mang đến những kỷ niệm đẹp cho gia đình chủ nhân mới.
Cô nhấn mạnh: “Nhân đây, chúng tôi gọi chiếc xe là Sylvia. Ngay ngày đầu tiên có chiếc xe này, mẹ đã lái, chở tất cả chúng tôi đi vòng quanh thành phố. Lúc đó, trên đài đang phát đi bài hát &’Mẹ của Sylvia’ của ban nhạc rock Dr. Hook [& the Medicine]. Cái tên [Sylvia] đã gợi lên khi con gái tôi nói rằng chúng tôi nên đặt tên cho chiếc xe này. Vì vậy, mong ông/bà vui lòng đừng thay đổi tên của chiếc xe. Nếu ông/bà muốn bán Sylvia, xin hãy cố gắng tìm tôi. Tôi vừa phải chi trả cho 3 đám tang, nên không thể mua nó ngay lúc này. Nhưng hy vọng, tôi sẽ có tiền để mua lại nó nếu như sau này ông/bà không còn cần nó nữa”.
Gần như bị chấn động bởi những gì đọc được trong thư, ông Kevin càng lúc càng nhận thấy mình cần phải tìm mọi cách để có thể giúp cô gái &’đoàn tụ’ với Sylvia. Việc đầu tiên ông làm là đăng toàn bộ lá thư của cô lên mạng xã hội. Ông đã tìm được cô nhờ cách này. Khi đọc tâm nguyện thiện lành muốn trả lại cho cô gái kỷ vật đặc biệt ấy, nhiều độc giả đã ủng hộ, và không ít người đã quyết định hỗ trợ ông tài chính, để ông, cuối cùng, đã đủ tiền mua cho con gái Jada một chiếc xe mới.
Câu chuyện đẹp về những tấm lòng nhân ái có sức lan toả mạnh mẽ, nó mang lại năng lượng và nuôi dưỡng tình yêu thương trong tâm hồn mỗi chúng ta. Tôi tin rằng tất cả những ai đã và đang ủng hộ ông Kevin chắc chắn sẽ xử sự như ông sau khi đọc bức thư của cô gái. Và tôi cũng tin những điều bất ngờ và kỳ diệu đều đang chờ đợi họ ở phía trước trong cuộc đời này.
ĐKN/Sưu tầm
Ở đời vẫn còn những chuyện tình đáng quý như thế này
Bữa cơm chỉ có đúng hai bát cơm với mấy đọt khoai lang hái ngoài bãi luộc lên, chai nước mắm thì cũng đã gần hết. Thế mà ông cứ gắp cho bà rồi bảo: "Ăn đi cho có sức em ạ".
ảnh minh họa
Cái xóm nghèo gần bến sông này không ai là không biết đến vợ chồng ông Thân. Ông thân người nhỏ thó, làm nghề bốc vác thuê, đã hơn 40 vẫn không có vợ. Người ta bảo gái làng chê ông nghèo, chả ai dám lấy. Thế mà đùng một cái, người ta thấy ông dắt về một người cũng cỡ tuổi mình, ông bảo "vợ tôi đó". Ai cũng ngã ngửa, rồi mọi người cũng biết đó là bà Giang, làm nghề ăn xin, hay ngủ ở ga tàu gần chỗ ông Thân làm nghề bốc vác. Có hôm bà Giang ốm sốt nằm vật vã ở ga tàu, ông Thân đã phát hiện ra, đi mua thuốc cho bà rồi chăm bà nên bà cảm động, bà theo ông về nhà.
Ai cũng cười khi nghe câu chuyện tình như chuyện "Vợ nhặt" của ông Thân. Từ ngày bà Giang theo chồng về sống ở cái khu này, bà không còn đi ăn xin nữa, ông Thân bảo để ông đi làm nuôi bà, thấy bà ngày nào cũng lê la hết chỗ này đến chỗ khác để xin ăn ông không thể nào chịu được. Không ăn xin, bà ở nhà ai thuê gì làm nấy, nhưng nhìn bà ốm yếu, ai cũng ngại, chả dám thuê. Thế là bà Giang lại đi nhặt rác. Ông Thân không biết vì ông đi bốc vác suốt ngày ở gần ga tàu, bà Giang thì đợi chồng đi làm xong mới vác cái bao lác rách đi ra bãi rác ở gần bến sông, nơi có đủ mùi tạp nham mà đống rác khổng lồ ở thành phố ngày nào cũng dồn về đó.
Thế mà ông Thân cũng phát hiện ra việc vợ làm, ông bắt vợ ở nhà, bà Giang mới cầm tay chồng bảo:
- Anh cho em đi làm đỡ đần anh, chứ anh làm một mình, sao đủ tiền ăn uống?
Quả thật ông Thân đi làm cực khổ nhưng tiền người ta trả cho ông quá bèo bọt. Có ngày ông chỉ ngồi ở vỉa hè ngáp vặt rồi đi về vì chả ai thuê. Những hôm đó, hai vợ chồng cứ ngồi nhìn nhau, nói chuyện vu vơ rồi đi ngủ chứ chẳng có tiền mà mua đồ ăn. Người ta bảo ông Thân bị điên, đã không nuôi nôi nổi mình còn đèo bòng các thứ khổ ra nhưng không ai biết rằng, từ ngày có bà Giang về bầu bạn, ông Thân hay cười hơn, cơm ăn có thể bị đói nhưng đêm hôm hai ông bà cứ ôm nhau ngủ, rồi thì thầm kể chuyện, chả bao giờ người ta thấy ông Thân to tiếng với vợ, còn bà Giang thì khi nào cũng gọi ông Thân bằng "anh" nghe ngọt xớt.
(Ảnh minh họa)
Hai ông bà không có con, người ta bảo do ông bà già quá. Chỗ ông bà ở chỉ là cái lều dựng tạm, xung quanh che bằng bạt. Ông Thân đã ở đó từ khi còn trẻ đến bây giờ, vậy mà khi bà Giang về, ông đã đi kiếm thêm vải bạt rồi quây thành cái nhà tắm cho bà.
Có hôm người hàng xóm có việc sang nhờ ông Thân, thấy ông và vợ đang ăn cơm. Bữa cơm chỉ có đúng hai bát cơm với mấy đọt khoai lang hái ngoài bãi luộc lên, chai nước mắm thì cũng đã gần hết. Thế mà ông cứ gắp cho bà rồi bảo: "Ăn đi cho có sức em ạ". Người hàng xóm nhìn thấy thế lắc đầu bảo: "Ăn thế sao no được, với cả làm gì đủ chất?" thì ông Thân chỉ cười bảo: "Rau cháo có nhau là được chú à, vợ tôi giỏi lắm, không có cô ấy chắc tôi chết vì buồn".
Thế mà đùng một cái, người ta nghe tin bà Giang qua đời. Hôm đó ông Thân đang đi bốc vác như thường lệ, bỗng dưng ông thấy sốt ruột nên chạy về thì nghe thấy hàng xóm bảo bà Giang đi nhặt rác dẫm phải mảnh ve chai, máu tuôn xối xả, đang nằm ngoài bãi rác ấy vì chẳng ai đưa về. Ông Thân chạy ra, nhìn vợ tái mét, ông sợ quá vác vợ về nhà. Máu thì đã cầm nhưng mấy ngày sau vợ ông lại lên cơn sốt, di bệnh viện thì bác sỹ bảo uốn ván, lúc đó chả cứu được nữa. Ông Thân cứ trách mình mãi vì chẳng đưa vợ đi bệnh viện, đám tang bà Giang, ông ngồi thẫn thờ, chẳng khóc, cũng chẳng nói gì. Ông đưa bà ra nghĩa địa rồi ở lại đó suốt 3 ngày 3 đêm mới về cái lều của mình.
Ai cũng thương cảnh ông Thân đã già lại còn gặp bất hạnh nên họ quyên góp tiền rồi xin cho ông làm bảo vệ ở trường. Ông Thân từ đó có cuộc sống đỡ hơn.
Cứ đúng ngày bà Giang mất, ông dậy từ sớm rồi ra chợ, đến chỗ hàng thịt bảo chị bán hàng:
- Cho tôi 1 cân thịt mông ngon ngon cô nhá.
- Ủa, bác ăn một mình sao mua nhiều vậy? Nhà không có tủ lạnh lại hỏng bây giờ.
- Tôi mua làm đám giỗ cho bà nhà cô ạ.
- Làm đám giỗ thế thì phải lấy nhiều hơn rồi - cô bán hàng đùa.
Ông Thân cười buồn buồn bảo:
- 20 năm nay vợ tôi chưa bao giờ được ăn thịt, giờ tôi có đủ tiền mua rồi nhưng chỉ biết đặt lên bàn thờ cho bà ấy thôi cô à. Tôi là người chồng vô trách nhiệm, chẳng lo cho bà ấy được một cuộc sống hạnh phúc, tôi cứ day dứt mãi cô à. Nhưng thôi, đợi vài năm nữa rồi tôi cũng được về với bà ấy rồi.
Nói rồi ông Thân cầm cân thịt về, tự tay thái rồi xào nấu, ông vẫn ở cái lều cũ, nơi vợ ông từng theo ông về rồi sống cuộc đời hạnh phúc đến mười mấy năm trời. Hàng xóm của ông, dù nhà cao cửa rộng nhưng vợ chồng lục đục, chia tay rồi đánh nhau, thế nên nghe ai kể lại chuyện tình của ông bà họ đều cảm thấy ngưỡng mộ, bởi từ lúc còn sống đến lúc đã mất, vợ ông Thân vẫn được ông yêu thương bằng cả tấm lòng chân thành.
Theo Blogtamsu
Doanh nghiệp tặng 2 xe ô tô tiền tỷ cho Nghệ An Sau Cà Mau, Đà Nẵng, đến lượt Nghệ An cũng "lộ" chuyện được các doanh nghiệp tặng 2 xe ô tô tiền tỷ. Theo đó, Tỉnh ủy, UBND tỉnh Nghệ An được doanh nghiệp tặng 2 xe ô tô trị giá nhiều tỷ đồng để sử dụng từ đầu năm 2015 tới nay. UBND tỉnh Nghệ An - nơi được doanh nghiệp tặng...