Tặng chồng 10 năm thanh xuân để rồi chỉ nhận lại tờ giấy ly hôn
Tình yêu của Phùng dành cho cô gái đó mạnh mẽ đến độ, anh xin trả lại tất cả từ nhà, xe và cả con cái cho vợ, chỉ mong được ly hôn, được giải thoát để đi theo nhân tình mà thôi…
Ngày mai Hạnh và Phùng sẽ ra tòa, chính thức chia tay nhau sau hơn 10 năm yêu trong đó có 6 năm làm vợ chồng và 5 tháng ly thân.
Hạnh quen Phùng trong một buổi giao lưu sinh viên giữa hai trường đại học. Không hiểu sao, cô lại bị thu hút bởi cái vẻ chân chất, thật thà và rắn rỏi của anh.
Phùng vốn là con trưởng trong gia đình có hai anh em. Nhà anh nghèo xơ xác, bố mẹ anh chân lấm tay bùn ở một miền quê Trung bộ. Từ bé, anh luôn nỗ lực học hành để thoát khỏi cái nghèo. Và kết quả là anh luôn đứng đầu lớp, thi vào được một trường đại học có tiếng ở Hà Nội.
Ảnh minh hoạ
Phùng ra thủ đô nhập học với chỉ vỏn vẹn mấy trăm nghìn bố mẹ đi vay, rồi cũng vượt qua được. Anh làm đủ nghề từ chạy xe ôm, bốc vác ở các bến xe cho đến đi gia sư. Nhưng anh vẫn học rất giỏi, kỳ nào cũng được học bổng.
Nghe câu chuyện của Phùng, Hạnh bắt đầu thấy thán phục rồi yêu anh hơn. Dù Hạnh là một người con gái thành phố, gia đình khá giả, tự nhận thấy ngoại hình xinh xắn, có rất nhiều vệ tinh vây quanh.
Rồi sau 2 năm quen nhau, khi đợi mãi mà Phùng vẫn chưa ngỏ lời. Hạnh đã chủ động tỏ tình trước. Không ngờ Phùng hét lên sung sướng như bắt được vàng: “Anh không thể tin được là em cũng yêu anh. Anh vốn đã yêu thầm em từ lâu nhưng sợ gia cảnh không xứng nên không dám mở lời trước!”.
Video đang HOT
Hạnh cảm thấy cực kỳ sung sướng trước những lời nói đó. Cả hai yêu nhau mà không màng đến sự khác biệt quá lớn về xuất thân. Để rồi Hạnh dù vốn quen sung sướng từ nhỏ nhưng lại thấy được cùng người yêu ngồi trên chiếc xe đạp dạo quanh thành phố về đêm là đã đủ lãng mạn rồi. Cô không mong muốn điều gì quá xa vời cả. Chỉ cần sau này vẫn giữ được tình yêu, cùng nhau dựng xây nên một tổ ấm bình yên là được.
Rồi khi Hạnh về ra mắt gia đình Phùng, chứng kiến căn nhà cấp 4 với rêu xanh phủ đầy, những vết nứt như chực đổ chỉ sau một cơn bão, cô đã không suy nghĩ gì nhiều. Bởi cô yêu Phùng và vốn từ lâu đã xác định là cái nghèo của anh chẳng thể ảnh hưởng gì đến tình yêu đó.
Nhưng rồi chính bố mẹ Phùng lại bảo không thích ngành học về nghệ thuật của Hạnh vì sau này nghề nghiệp sẽ có vẻ không hợp để làm vợ.
Nên khi ra trường, Hạnh lại quyết định không theo ngành mình học mà đi làm trái ngành. Hai năm sau, cô xin được công việc làm văn thư trong trường đại học, đủ ổn định để có thể lấy chồng. Và bố mẹ Phùng đã chấp nhận Hạnh ngay sau đó.
Hạnh và Phùng cưới nhau. Anh theo nghiệp nghiên cứu, quanh năm ngồi bên bàn giấy mà không đủ điều kiện để bứt phá kinh doanh, dù rất muốn. Vì ý tưởng nghèo nàn, vốn lại ít nên anh quyết định đi lên bằng con đường chuyên môn. Cuối cùng, anh cũng dần leo lên được chức phó phòng, trưởng phòng rồi phó giám đốc trung tâm.
Còn Hạnh trong thời gian đó không ngừng ra sức bươn chải, kiếm tiền để trang trải cuộc sống và có tiền giúp đỡ sự nghiệp của chồng. Cô mở một quán ăn bằng số tiền hồi môn bố mẹ cho, rồi lại mở thêm một quán café và một shop thời trang nữa… Cứ thế, công việc làm ăn lớn dần lên. Hạnh trở thành dân kinh doanh, buôn bán và chỉ đôi lúc nhớ về công việc hành chính nhàn nhã ban đầu mà thôi.
Nhưng rồi không ngờ, khi cái no ấm có được thì cái tình yêu lại mất đi.
Một ngày, Phùng về nhà và bảo với Hạnh: “Xin lỗi, nhưng anh không còn yêu em nữa!”. Hóa ra, Phùng đã phải lòng một cô gái khác nên trái tim chẳng còn chỗ cho người đàn bà đã có tuổi như Hạnh.
Tình yêu của Phùng dành cho cô gái đó mạnh mẽ đến độ, anh xin trả lại tất cả từ nhà, xe và cả con cái cho vợ, chỉ mong được giải thoát để đi theo nhân tình mà thôi. Còn cái khát vọng làm giàu của cậu sinh viên năm nhất ngày xưa, khi Hạnh nhắc lại, Phùng bảo cũng không cần nữa.
Vì thật ra Phùng đã xây xong nhà cho bố mẹ, họ cũng đã có những quyển sổ tiết kiệm riêng. Điều anh cần bây giờ, là được suốt ngày sống hạnh phúc bên người con gái anh yêu.
Hạnh thấy chua chát quá! Khi cái mộng ước hiện tại của chồng mình không biết bằng cách nào lại trùng khớp với giấc mơ năm xưa của cả hai đứa đến như thế. Phùng nói mà như không cần suy nghĩ, hoặc không cần nhớ gì nữa.
Ừ thì buông tay, đành vậy thôi chứ biết làm sao! Khi trái tim một người đã không dành cho mình nữa thì níu kéo cũng chỉ vô ích.
Ngờ đâu rằng hôn nhân bắt nguồn từ tình yêu, trải qua biết bao giông bão, nắm tay nhau đi đến được bình yên, đủ đầy lại vẫn có ngày tan vỡ như thế này. Hạnh bỗng chốc như hóa điên hóa dại, ngồi hồi tưởng về những ngọt ngào trong buổi gặp đầu tiên của 10 năm về trước… Thanh xuân ấy, cô đã dành trọn cho anh, để rồi cuối cùng điều nhận lại được lại là một tờ đơn ly hôn.
Theo Trí Thức Trẻ
Mệt mỏi đi chữa vô sinh về, mở cửa ra là cảnh tượng không thể nào tin nổi
Chồng bảo anh không cố tình phản bội tôi nhưng bệnh tôi cần chữa chạy lâu dài, mà anh vốn sợ...cô đơn, vả lại Diệp cũng đang buồn vì vừa ly hôn chồng nên hai người đó mới tìm đến nhau để 'nương tựa'.
Trước khi đồng ý làm bạn gái của Lưỡng, tôi biết anh và Diệp, cô người yêu xinh đẹp, nổi tiếng sành điệu của anh đã chia tay nhau gần 3 năm. Rồi khi tôi và Lưỡng chuẩn bị đám cưới thì được tin Diệp cũng bén duyên cùng một người đàn ông giàu có trên phố. Lưỡng 31 tuổi, anh phụ trách kĩ thuật cho một cửa hàng sửa chữa, bảo dưỡng xe máy. Quê Lưỡng ở xa nhưng anh mua được một căn hộ tập thể cũ khá rộng nên cuộc sống sinh hoạt của vợ, chồng tôi cũng ổn.
Tôi kém chồng 7 tuổi, là nhân viên bán hàng cho shop giày dép, thu nhập không cao nhưng được cái chủ shop tốt bụng, đối xử thân tình và shop luôn có khách nên tôi cũng xác định mình sẽ gắn bó với nghề dài lâu. Nghĩ vợ, chồng đều không còn quá trẻ để hoãn chuyện sinh con nên chúng tôi vừa có ý thức bồi dưỡng sức khỏe, vừa lên kế hoạch chi tiêu hợp lí chủ động nếu tôi mang bầu, nuôi con nhỏ tránh việc lúng túng, vất vả khi đón thêm thành viên mới.
Lúc đầu chồng tôi còn an ủi, động viên... Ảnh minh họa
Lưỡng đối với tôi rất chu đáo, bận việc ở cửa hàng thì đành chịu chứ có thời gian ở nhà Lưỡng luôn tay, luôn chân. Anh không nề hà bất cứ việc gì từ đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa đến đèo tôi đi mua sắm, mặc dù anh phải dừng xe đợi tôi có khi đến mấy tiếng vì tôi kĩ tính nhưng chưa bao giờ Lưỡng phàn nàn một câu.
Tôi và Lưỡng tâm đầu ý hợp, yêu thương mặn nồng nhất mực nhưng đã gần giáp năm làm vợ mà tôi vẫn chưa có tin vui khoe với chồng. Nghĩ có vấn đề không ổn về sức khỏe sinh sản, tôi mạnh dạn tâm sự với Lưỡng, tôi thật vui, thật hạnh phúc khi Lưỡng đồng lòng cùng tôi đến bệnh viện tìm nguyên nhân. Kết quả chồng tôi hoàn toàn bình thường, còn tôi không may bị tắc một bên vòi trứng và chất lượng của noãn cũng không được tốt.
Nhưng trong cái rủi lại có cái may vì bác sĩ khẳng định bệnh của tôi chữa được, chỉ cần tôi kiên trì theo phác đồ điều trị của bênh viện. Tháng đầu Lưỡng luôn đưa tôi đi chữa bệnh rồi cần mẫn đón tôi về, không những thế anh còn chịu khó nhắc nhở tôi uống thuốc đúng giờ, rồi bỏ công đi chợ tìm mua thức ăn bổ dưỡng, dỗ tôi dùng bữa như dỗ trẻ con làm tôi vô cùng cảm động, vô cùng biết ơn chồng.
Thế nhưng lòng kiên nhẫn của Lưỡng vơi dần khi bệnh của tôi tiến triển chậm chạp, anh bảo tôi tự đi, tự về vì đường đông đưa đón tôi trễ giờ làm cửa hàng phê bình ảnh hưởng đến công việc chung và ảnh hưởng đến lương thưởng của anh nghĩa là giảm bớt thu nhập của gia đình! Chồng đưa ra lí do đó, tôi cũng thấy hợp lí nên tự thu xếp việc bản thân để chồng yên tâm công tác.
Rồi bất ngở tôi nghe người trong khu tập thể xì xào rằng những lần tôi đi chữa bệnh, chồng tôi đón một phụ nữ xinh đẹp về nhà. Họ nghi ngờ chồng tôi có quan hệ bồ bịch vì thấy anh không giấu cử chỉ săn đón, yêu thương, chăm sóc cho người đàn bà đó.
Để kiểm chứng những lời bàn tán của hàng xóm, ngày hôm qua tôi nói với chồng là mình phải lưu lại viện cả ngày để bác sĩ theo dõi sau khi điều trị, nhưng khi đến nửa buổi thì tôi lặng lẽ quay trở về nhà. Cửa đóng, rèm buông kín mít song tôi biết chồng đang trong nhà, khẽ khàng mở khóa, tôi muốn xỉu khi thấy cảnh chồng và Diệp - cô người yêu cũ đang quấn lấy nhau ngay trên giường của chúng tôi.
...Chồng bảo anh không cố tình phản bội tôi nhưng bệnh tôi cần chữa chạy lâu dài, mà anh vốn sợ...cô đơn, vả lại Diệp cũng đang buồn vì vừa ly hôn chồng nên hai người đó mới tìm đến nhau để 'nương tựa'.
Theo Dân Việt
"Đã thề trước chồng không gặp lại tình nhân, nhưng tôi lại lâm vào tình thế khó xử..." Tôi và người ấy từng có một tình yêu rất đẹp. Hồi đó nhà tôi nghèo, còn anh thì thuộc gia đình khá giả. Bố mẹ anh một mực rằng anh phải lấy con gái nhà môn đăng hộ đối. Vừa buồn vừa nản, cộng thêm chút tự ái con gái, chúng tôi đã chia tay nhau sau một thời gian hẹn hò...