Tan nát vì tán tỉnh nhầm gái đã có chồng
Làm việc quá sức mấy tháng, thêm cú sốc tình cảm, tôi nằm bẹp dí mấy ngày liền, đến giờ vẫn chưa vực lại được tinh thần.
Tôi là người sống ngẫu hứng và rất thích làm theo ý mình. Tốt nghiệp 12 trong khi bạn bè cùng lớp cắm cúi luyện thi đại học thì tôi lại xin đi làm. Tôi làm tất cả mọi việc từ phụ bếp chạy bàn đến hướng dẫn du lịch nhưng mỗi việc chỉ được vài tháng lại chán. Một năm trời thấy mình cũng chẳng hơn gì lúc ban đầu tôi quyết tâm ôn thi lại. Năm ấy tôi thi đỗ vào ngành thiết kế, khi chọn chuyên ngành tôi quyết định học trang trí nội thất cho đúng sở thích của mình.
Tốt nghiệp ra trường lang thang hơn năm vẫn chưa tìm được việc gì ổn định. Nơi nào cũng yêu cầu có kinh nghiệm, tôi chán đến tận cổ, không cho người ta việc làm thì tìm đâu ra kinh nghiệm. Trong lúc đang rối bời tôi được ông chú họ rủ rê về làm cùng chỗ với ông. Ông chú mở công ty thiết kế, nói là công ty nhưng nhân viên vỏn vẹn có ba người. Nhưng thôi kệ, cứ làm đại rồi tới đâu hẵng tới.
Công ty tôi chuyên nhận thiết kế lên ý tưởng và trang trí cho khách hàng. Chúng tôi không ngại hợp đồng lớn nhỏ cứ khách hàng yêu cầu là nhận làm. Cách đây hơn 4 tháng, trong lúc chú tôi về quê có chuyện quan trọng thì tôi nhận được hợp đồng thực hiện ý tưởng cho một quán cafe. Cả ngày hôm đó tôi như người mất hồn vì đối tác của tôi là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Em đẹp người và đẹp cả cái tên, em tên Mây. Nghe giọng nói nhỏ nhẹ phong thái dịu dàng thanh thoát khi em nói tên mình tôi cứ ngỡ em là mây thật. Yêu cầu của em cũng thật lạ, em muốn tôi vẽ lên bức tường ở quán em một cánh đồng hoa cúc dại.
Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên tôi thấy mình rung động. (Ảnh minh họa)
Em nói đã đến nhiều nơi nhưng chẳng ai chịu nhận. Phải nói đây là lần đầu tiên tôi nhận được lời đề nghị như thế. Trong lòng cũng có chút lo lắng nhưng trước vẻ đẹp của Mây và giọng nói đầy van lơn như vậy sao tôi đành lòng từ chối.
Tôi và cậu nhân viên công ty bắt tay vào việc ngay. Tôi làm việc nhiệt tình hết mức có thể. Có lẽ nhìn ra sự chân thành của tôi nên Mây dành cho tôi nhiều sự quan tâm đặc biệt. Em chuẩn bị cơm trưa rất chu đáo, đã vậy dù bận rộn Mây vẫn dành thời gian để tự pha chế các loại thức uống cho tôi.
Video đang HOT
Mỗi lần nhìn em tập trung pha chế, tôi nghe rõ tiếng trái tim mình đập rộn lên vì xúc động. Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên tôi thấy mình rung động, có lẽ bao năm qua do mãi bận rong ruổi vì tương lai nên chẳng ngó ngàng đến ai.
Từ lúc gặp Mây tôi thấy cuộc đời tràn ngập niềm vui. Tôi làm ở quán của em mà chẳng kể thời gian tối hay sớm. Nhờ em làm chất xúc tác mà cảm hứng làm việc của tôi dạt dào, bức tranh cánh đồng hoa cúc dại hoàn thành trước thời hạn, nó rất đẹp. Chính tôi cũng không nghĩ mình lại có thể làm được như thế.
Riêng Mây cô ấy cứ xuýt xoa khen tặng, cứ ra vào ngắm nhìn nó liên tục, rồi trầm trồ thán phục tôi hết lời. Thấy tôi có khả năng, Mây tiếp tục nhờ tư vấn về cách trang trí quán. Ngày nào tôi cũng đến quán của em và đưa ra những ý tưởng mới cho Mây lựa chọn. Nhìn Mây hồn nhiên cười nói làm tôi càng mê cô ấy hơn và quyết tán tỉnh bằng được.
Suốt ba tháng trời tôi chỉ tập trung vào làm ở quán của Mây. Tôi bỏ bê những công trình khác mặc ông chú muốn làm gì thì làm. Tôi muốn lấy lòng cô ấy và cũng muốn cho cô ấy biết tôi đang quan tâm đến cô ấy rất nhiều.
Mọi việc hoàn thành khi Mây thanh toán tiền tôi chỉ nhận số tiền mua vật liệu và các chi phí liên quan, còn tiền công của tôi thì tôi một mực từ chối, dù em có nói cách nào tôi cũng không nhận. Thấy vậy nên Mây có mời tôi đi dùng cơm tối ở một nhà hàng khá sang trọng xem như là để trả ơn.
Phải nói tôi vô cùng vui sướng, tôi dự định vào buổi tối ấy trong không gian ấm áp và ngọt ngào tôi sẽ thú nhận tình cảm của mình với Mây. Tôi muốn tán tỉnh để em dành cho tôi một cơ hội. Vì buổi cơm tối ấy tôi sẵn sàng đầu tư một bộ cánh hàng hiệu.
Vậy mà buổi tối đó trở thành nỗi buồn lớn nhất trong đời tôi, khi tôi đến nơi thì Mây đã có mặt. Nhưng không phải một mình mà là với chồng và con trai. Vừa nhìn thấy tôi, Mây đã reo lên vui sướng, chẳng để tôi kịp nói câu nào Mây đã chủ động giới thiệu chúng tôi với nhau.
Em nào có biết đó là hồn của tôi đấy em ạ, giờ nó mất rồi làm sao tôi lấy lại được đây? (Ảnh minh họa)
Chồng Mây là người ngoại quốc, thời gian vừa qua anh đưa con trai qua bên đó để thăm ông bà nội. Anh nói tiếng Việt tuy không giỏi nhưng vẫn bắt tay và cảm ơn tôi vì đã giúp đỡ vợ anh hoàn thành xong quán. Anh và Mây còn mong tôi đến dự khai trương.
Tôi ngồi chết lặng mặc cho họ nói gì thì nói. Vợ chồng Mây vui vẻ gọi nhiều món ngon đãi tôi nhưng miệng tôi đắng ngắt. Tôi chỉ muốn đập đầu xuống bàn cho rồi. Lấy lí do có việc bận tôi xin phép về sớm, trước khi đi dù lòng tan nát tôi vẫn cố chúc họ làm ăn phát đạt.
Trên đường về tôi cứ tự mắng mình đúng là thằng khờ sao ngày đầu chẳng chịu hỏi là em có chồng chưa. Cứ đâm đầu yêu điên dại ai dè hoa đã có chủ. Tôi vừa chạy xe vừa nghe trái mình tan vỡ, tại mình nông nỗi giờ biết trách ai.
Làm việc quá sức mấy tháng liền lại thêm cú sốc tình cảm tôi nằm bẹp dí mấy ngày liền. Quán của Mây khai trương em gọi điện mời, ông chú thấy tôi bệnh nên đi thay. Về nhà nghe ông khen mà tôi đau nhói. Ông không ngờ tôi cũng có tài đến vậy, ông nói thêm quán rất đông, khách hàng còn tranh nhau đến chỗ bức tường vẽ hoa để chụp ảnh.
Nghe tôi ốm Mây có gọi điện hỏi thăm, giọng vẫn trong veo em nói bức tranh tôi vẽ ai nhìn cũng khen rất có hồn. Đúng rồi nhưng em nào có biết đó là hồn của tôi đấy em ạ, giờ nó mất rồi làm sao tôi lấy lại được đây?
Theo Afamily
Ra tòa ly hôn chỉ vì 500 nghìn của mẹ chồng
Chuyện xảy ra nhanh chỉ trong một cái chớp mắt. Từ một cặp vợ chồng vui vẻ, hạnh phúc, tôi và anh trở mặt. Tất cả cũng chỉ vì tờ 500 nghìn trong túi quần của mẹ chồng tôi
Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình lại nhục nhã, cay đắng như vậy. Tôi cũng không thể tin nổi, chồng mình lại nghe mẹ, bám váy mẹ và đa nghi với vợ mình. Giá như anh hiểu vợ mình hơn thì đâu đến nỗi như thế...
Còn nhớ hôm đó, mẹ anh kêu toáng nhà lên là có 500 nghìn bà đút trong túi mà giờ không biết biến đâu mất. Tôi thì chẳng mấy khi để ý chuyện đó nên cũng chẳng nói gì. Mẹ chồng tôi bảo, tờ tiền ấy co nf có in chữ của mẹ, vì hôm đó nghịch cái gì đó, mẹ kí vào cho vui, bây giờ nhìn thấy là mẹ nhận ra ngay.
Nghe mẹ nói thế, tôi nghĩ, đó là chuyện của mẹ. Nhà này thì có 4 người, bố mẹ chồng, vợ chồng tôi, ai lấy mà mất. Chắc mẹ lại đánh rơi ở đâu đó. Mẹ bảo nhất định không có chuyện đánh rơi vì hôm rồi mẹ còn đút trong túi quần, mà túi quần bỏ vào máy giặt. Tiền polyme thì chắc chắc không thể nào hỏng được. Nhưng mẹ tìm mãi không thấy đâu. Mẹ mà nhìn thấy là mẹ nhận ra ngay, tìm khắp trong nhà từ trên xuống dưới đều không thấy.
Vì mẹ không bao giờ ấn tượng với tôi nên tôi hiểu, trong thâm tâm mẹ nghĩ là do tôi lấy. Mấy lần mẹ cũng mất cái này, cái kia. Tôi không biết do mẹ đãng trí hay mẹ quên ở đâu, hay chó mèo gì tha mất nhưng lần nào cũng vậy, mẹ đều nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Tôi sợ mẹ nghĩ tôi này kia, nhưng mà không hiểu sao mẹ lại có suy nghĩ như vậy. Tôi đã bao giờ lấy của mẹ cái gì? Hay mẹ nghĩ, nhà tôi nghèo, công việc của tôi cũng thu nhập thấp nên tôi có ý trộm đồ của mẹ chăng?
Tôi thấy mình bị xúc phạm. Nhưng lần này, theo mẹ thì mẹ đã &'bắt quả tang' tôi lấy tiền của mẹ. Tôi đi chợ, lúc xuống dưới nhà, rút tiền ra, tự nhiên tờ 5 trăm của mẹ rơi ra từ trong túi. Đúng là có chữ kí của mẹ thật. Mẹ hô hoán lên như bắt được trộm &'này, tiền của tôi đây mà, 5 trăm này có chữ kí của tôi này, đúng là tiền của tôi, sao lại ở trong túi của con dâu?'.
Tôi giải thích nhưng cứng họng. Mẹ tôi dùng ánh mắt hình viên đạn để nhìn tôi và vu cho tôi tội ăn cắp. Chồng tôi không biết chuyện gì cũng chỉ mặt tôi và bảo &'tôi thật không ngờ...'. (ảnh minh họa)
Cả nhà tôi chạy lại như bắt được trộm. Tôi hốt hoảng khi tờ 5 trăm rơi ra từ túi mình. Nghĩ lại thì mới ớ người ra. Thôi chết rồi, hôm đó, tôi giặt đồ, có thấy tờ tiền rơi ra thật nhưng không biết là bao nhiêu, túm vội đút vào túi quần. Vậy là từ hôm đó tới giờ nó cứ yên vị trong túi. Tôi nào biết là tiền của ai và bao nhiêu. Mẹ nói thì tôi có để ý gì. Vì bản thân tôi có bao giờ làm điều sai trái cũng đâu nghĩ chuyện mình lấy tiền của mẹ.
Tôi giải thích nhưng cứng họng. Mẹ tôi dùng ánh mắt hình viên đạn để nhìn tôi và vu cho tôi tội ăn cắp. Chồng tôi không biết chuyện gì cũng chỉ mặt tôi và bảo &'tôi thật không ngờ...'.
Tôi không nói được gì, nước mắt trào ra như mưa. Tôi thật không ngờ, chồng tôi lại nghi vợ mình có tính ăn cắp, mà có đáng gì? Con cái ở nhà bố mẹ lại đi ăn cắp tiền của bố mẹ, anh nghĩ sao mà như vậy? Anh bảo tôi mau xin lỗi mẹ anh và cấm tiệt từ nay không được như thế...
Tôi không nói câu nào, lập tức chạy lên nhà, sắp xếp đồ đạc và viết đơn ly hôn, kí luôn vào. Tôi biết, việc làm đó tuy vội vàng nhưng tôi không bao giờ hối hận. Người đàn ông tôi thương yêu nghi ngờ tôi, bố mẹ chồng đổ tội tôi ăn cắp thì tôi còn sống làm sao được trong căn nhà này? Rồi từ nay, tôi sẽ mang bộ mặt của kẻ cắp để đối diện với họ, lãnh ô nhục cho bản thân mình.
Điều đau khổ nhất là chồng không tin tôi lại tin mẹ chồng, tôi còn hi vọng gì mà sống ở bên cạnh anh. Thôi thì , ly hôn vì 5 trăm nghìn cũng là đáng với anh rồi. Tôi còn yêu chồng và vô cùng hận anh, nhưng tôi đã quyết thì không thể thay đổi. Ly hôn thôi, cạn tình cạn nghĩa với nhau rồi!Chuyện xảy ra nhanh chỉ trong một cái chớp mắt. Từ một cặp vợ chồng vui vẻ, hạnh phúc, tôi và anh trở mặt. Tất cả cũng chỉ vì tờ 500 nghìn trong túi quần của mẹ chồng tôi.
Theo Tg/Eva
Cay đắng nhận lời chia tay sau 6 năm bỏ học, kiếm tiền nuôi cả nhà người yêu Mình chia tay được một năm. Giờ anh và cô ấy kỉ niệm bên nhau 1 năm 2 tháng. Chào anh! Lâu rồi mình không gặp. Hôm nay e vô tình nhìn thấy ảnh anh cùng người ấy trên facebook. Mình chia tay được một năm. Giờ anh và cô ấy kỉ niệm bên nhau 1 năm 2 tháng. Anh vẫn vậy, nước...