Tan nát gia đình vì vợ ham học cao
Đàn ông con trai mà yếu đuối quá liệu có đáng bị chê cười không? Tôi năm nay 32 tuổi, công việc ổn định với mức lương tương đối cao. Tôi lập gia đình năm 2011, đến nay đã được hơn 3 năm.
ảnh minh họa
Vợ tôi là giáo viên, chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, khi cô ấy vừa tốt nghiệp đại học chúng tôi bước chân vào cuộc sống hôn nhân.
Kết hôn được hơn 3 năm vậy mà cô ấy vẫn chưa chịu sinh con. Tôi đã nhiều lần nói với cô ấy “bố mẹ cũng có tuổi rồi, mình nên sinh cháu cho ông bà, đừng để ông bà ngóng cháu mãi mà phiền lòng…”, vậy mà cô ấy vẫn khăng khăng không muốn sinh con lúc này, chỉ vì sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp đang thăng tiến.
Video đang HOT
Chuyện là cô ấy đang theo học lên tiến sĩ. Trước kia cô ấy bảo hai vợ chồng kế hoạch để cô ấy tiện đường học lên thạc sĩ, lúc ấy tôi nghe xuôi tai nên cũng đồng ý, nào ngờ cô ấy lại “tham lam” quá chừng đòi học lên tiến sĩ. Tôi cảm thấy cuộc sống gia đình trở nên lạnh lẽo từ ngày cô ấy ôm mộng “học cao”.
Ngày nào cũng vậy cô ấy không chịu chăm lo cho gia đình, cuối tuần cũng không sang thăm bố mẹ chồng, ngày giỗ chạp cô ấy chỉ đến cho có mặt rồi lại gấp gáp ra về. Nhiều khi tôi phải muối mặt thay vợ đi cáo lỗi với gia đình, họ hàng. Nhưng cô ấy đâu có biết thế, vẫn sống vô tư như không có chuyện gì. Thậm chí đến bây giờ việc cơm nước cô ấy cũng không còn chăm lo như trước, suốt ngày chỉ thấy nghiên cứu, rồi lang thang cả ngày trên mấy thư viện, mấy viện nghiên cứu văn học.
Nhiều hôm đi làm về mệt mỏi vẫn thấy cô ấy loay hoay trong phòng, hỏi ra thì cô ấy nói đang dở việc, bảo tôi ra ngoài quán ăn cơm. Chán đến tận cổ với cuộc sống gia đình hiện nay, nhưng vì yêu vợ, và nghĩ chỉ vì vợ quá đam mê với công việc chứ không như những người phụ nữ khác thích ăn diện, thích ngắm trai đẹp hay thích ngoại tình, nên tôi lại an ủi mình rằng từ từ rồi sẽ khuyên bảo vợ thêm.
Đến bây giờ thì tôi không thể chịu thêm được nữa, lấy vợ về vốn mong được cùng nhau chung sức xây dựng tổ ấm, nhưng rốt cuộc thì tôi được gì ngoài những bữa cơm hàng, những ngày cuối tuần một mình về quê, những buổi tối một mình nằm trên giường nhìn vợ thắp đèn nghiên cứu đến gần sáng… Tôi đâu phải người đàn ông vô dụng không lo nổi cho gia đình, thậm chí tôi có thể mang đến một cuộc sống sung túc cho vợ mà không cần cô ấy phải lao vào cuộc sống.
Tôi chỉ mong sao cô ấy quay về là mình của 3 năm về trước, học cao để làm gì? Để rồi ngày hôm nay cầm trên tay tờ giấy ly hôn mà lòng tôi chua xót quá. Giá như ngày trước, khi cô ấy đòi học lên thạc sĩ tôi nên ngăn cản thì có lẽ giờ đây tôi sẽ có con để bồng bế, có một người vợ hết mình chăm lo cho gia đình.
Theo GĐO
Giữ chồng
Vợ thấp bé, gương mặt không có gì nổi bật. Điều đó không quan trọng vì tôi thích người phụ nữ thông minh, hiền hậu. Tôi đã chọn cô bé nhỏ nhắn học giỏi nhất khối 11, sau tôi một lớp.
"Cô bé" sống chung nhà với tôi hơn 15 năm, cung nhau chia bui se ngot. Hai đứa con đã qua tiểu học. Vây mà "cô bé" vẫn chưa hoàn toàn tin vào tình cảm của chồng. "Cô bé" canh giữ tôi nghiêm ngặt đến phát bực.
Ba tôi mất sớm, người thân duy nhất còn lại bên họ nội là chú Út. Nghe tin chú bệnh nặng, tôi hoảng hốt thu xếp đồ đạc chuẩn bị về thăm. Vợ nhất định không cho tôi đi một mình. Theo cùng thì không thể, vì cơ quan cô ấy đang lúc bê bôn công việc. Lý do đơn giản chỉ vì ngày trước có một cô gái ở quê thích tôi, từ thuở mười lăm, mười sáu. Giờ cô ấy vẫn chưa lập gia đình và vì vậy vợ tôi... lo lắng. Nhiều lần tôi giải thích đó chỉ là tình cảm đơn phương của người ta song vợ vẫn không yên lòng. Nàng ra "tối hậu thư" rằng tôi không được tiếp xúc, phải tránh xa cô ấy. Người cùng quê, lại là bạn cũ, gặp nhau không chào, không thăm hỏi, coi sao được. Vợ chồng vì chuyện này mà hục hặc hoài.
Với người bạn cũ thỉnh thoảng gặp nhau còn vậy, chuyện vợ "siết" mối quan hệ bạn bè hàng ngày khiến tôi nhức đầu hơn. Điện thoại tôi bị vợ săm soi từng cuộc gọi, tin nhắn. Thỉnh thoảng cô ấy cũng vờ mượn laptop của tôi để kiểm tra khắp "hang cùng ngõ hem" xem có "vết tích" gì không. Hễ thấy cô đồng nghiệp hay bạn học cũ nào có vẻ xinh xinh trao đổi trò chuyện với chồng là vợ bắt đầu kiếm chuyện gây gổ, buộc chồng phải tránh xa họ. Tính tôi cởi mở vui vẻ, thích giao lưu bè bạn, mà bắt quanh năm suốt tháng chỉ biết đến vợ con, thật khó chịu.
Vợ cũng dựng lên một bức tường trong các mối quan hệ bè bạn của hai vợ chồng. Tôi không được giao du với tất cả bạn nữ của cô ấy. Và đương nhiên, vợ luôn tỏ ra xa lạ với tất cả bạn khác phái của chồng. Thỉnh thoảng bạn chồng đến nhà chơi, vợ sa sầm nét mặt, viện cớ bận bịu hoặc không khỏe để lảng tránh, chưa bao giờ cùng tôi niềm nở tiếp khách.
Tôi nhiều lần nói với vợ: vợ chồng phải tin tưởng và tạo cảm giác thoải mái cho nhau. Sống cùng nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ vợ không hiểu tính chồng? Đàn ông một khi đã có ý lăng nhăng thì phụ nữ giữ cách nào đêu không nổi. Và không phải người đàn ông nào cũng "ham của lạ", coi nhẹ gia đình. Vẻ đẹp của người phụ nữ không chỉ thể hiện ở sắc vóc. Không cần biết trông ra sao, hễ người đàn ông đã chọn thì nhất định với anh ta, cô ấy là người vừa ý.
Suy nghĩ mông lung rồi kém tự tin, sinh đủ thứ "chiêu trò" để giữ chồng như giữ một vật sở hữu sẽ khiến chồng cảm thấy tù túng, nhiều lúc muốn "bứt phá", muốn "tự do". Chẳng phải không ít cuộc hôn nhân đổ vỡ chỉ vì các ông chồng bị vợ "trói tay trói chân" đến ngột ngạt đo sao?
Theo VNE
"Trần đời tôi chưa thấy... bà dâu nào như nó!" Tôi làm mẹ chồng cũng cả chục năm có lẻ. Dâu lớn dâu bé đủ cả, đứa nào cũng ngoan ngoãn với nhà chồng. Thế mà... ... Từ lúc thằng út nhà tôi cưới vợ thì nảy nòi ra loại con dâu trên trời rơi xuống. Tôi tưởng nó là đứa có ăn học đàng hoàng nên mới đồng ý cho về làm...