Tan nát gia đình vì loằng ngoằng với ‘chị già’
Chị lớn hơn tôi 14 tuổi, lúc đầu định gọi bằng cô nhưng thấy ngại vì học chung lớp. Rồi chị lại chỗ tôi hỏi đi nhờ xe vì lớn tuổi, mắt hơi kém nên không dám đi xe máy về, đành gửi lại trường. Từ đó gia đình tôi rạn nứt.
Tôi ly dị gần 1 năm, mỗi ngày trôi qua với tôi rất khó khăn, nỗi đau đó chưa bao giờ nguôi được, như tăng thêm trong lòng. Cũng đáng đời vì tôi không biết trân trọng hạnh phúc trước mắt, giờ trách ai được.
Trước đây tôi có một gia đình êm ấm, vật chất không đầy đủ nhưng vợ chồng yêu thương, niềm hạnh phúc được nhân đôi khi cô công chúa nhỏ chào đời. Từ trong đáy lòng tôi tự nhủ phải cố gắng thật nhiều để cuộc sống khá hơn, vợ con sung túc. Vì thế, tôi quyết định học liên thông, vợ tôi hết mực ủng hộ. Chúng tôi cùng nhau cố gắng, may mắn thay mẹ lên trông con, vợ có thể đi làm lại, vô cùng yên tâm về con nhỏ.
Ngày hai vợ chồng đi làm, tối về tôi đi học còn vợ lo cho con. Sẽ ấm êm biết bao nếu như một ngày kia tôi không gặp chị. Chị lớn hơn tôi 14 tuổi, lúc đầu tôi định gọi bằng cô nhưng thấy ngại vì cùng học chung một lớp. Hôm ấy trời mưa, chị lại chỗ tôi hỏi đi nhờ xe vì lớn tuổi, mắt hơi kém nên không dám đi xe máy về mà đành gửi lại trường. Tôi vui vẻ đồng ý vì nghĩ rằng mình có thể giúp được người khác là điều tốt. Tôi có nói với vợ, vợ không ý kiến, còn hy vọng tôi có thể giúp người khác.
Tôi cho chị đi nhờ xe rất nhiều lần, thậm chí còn vào tận nhà đón, hôm nào đi học là tôi gọi ngay cho chị. Tôi với chị từ từ thân nhau, nói chuyện cũng rất hợp, tôi cảm thấy ngưỡng mộ chị vì lớn tuổi rồi mà còn cố gắng học. Tôi bắt đầu so sánh, có lần cũng động viên vợ đi học tiếp nhưng cố ấy nói con gái còn nhỏ quá. Lúc đó tôi chỉ thấy được ở vợ sự lười nhác, không hề biết nếu vợ đi học thì kinh tế gia đình sẽ khó khăn.
Ảnh minh họa
Con ốm, vợ khóc, thay vì cảm thương cho người làm mẹ tôi lại thấy bực dọc vì nghĩ sao cô ấy yếu mềm quá. Vợ muốn tôi đưa con đi khám vì không dám lái xe đường thành phố, tôi lại thấy cô ấy quá ỷ lại vào mình. Một hôm, tôi rất bực bội và trách móc thẳng thừng vợ, tôi đi làm rồi đi học, mọi thứ đều phải lo toan nên giờ đây vô cùng mệt mỏi, đừng làm phiền tôi mấy chuyện không đâu nữa. Lý do là hôm đấy vợ tôi đọc được tin nhắn của chị kia gửi tới nói là cảm thấy buồn khi mấy hôm rồi tôi không đi học.
Tôi cảm thấy vợ ghen vô lý, thực tình tôi không hề có ý gì với chị, một chút cũng không, tôi cảm thấy mình bị xúc phạm. Vợ yêu cầu tôi không được đón chị ấy nữa, vì dù không có ý nhưng rõ ràng chị ta không bình thường, sợ một ngày nào đó tôi sa ngã. Lúc đó, tôi lại điên lên vì cảm thấy vợ không hề tin mình. Tôi thẳng thừng tuyên bố nếu như thế tôi thà bỏ học còn hơn.
Vợ tôi đành câm lặng, chấp nhận, giữa chị và tôi vẫn bình thường. Rồi điện thoại của vợ tôi lại có những tin nhắn được gửi từ số máy lạ, người gửi biết được hết hành trình giữa tôi và chị, tất nhiên là cố ý nói sai sự thật. Hôm chủ nhật tôi đi học về, vợ chìa điện thoại cho tôi xem tin nhắn, người đó nói là “Hiện giờ chị cùng chồng em đang ở quán cà phê, tí nữa đi đâu chị sẽ thông báo cho em biết. Thật hạnh phúc khi ở bên người đó, thật tiếc vì anh đã là chồng của em rồi”.
Vợ tôi không nói thêm gì, tôi thấy mệt, chỉ nói với vợ chặn cái số đó đi, cho đỡ phiền. Một hôm vợ tôi đang làm, có người gọi tới nói là người đã gửi tin nhắn từ trước tới nay, còn nói do vợ tôi ngăn cản nên tôi đã không đi chung với chị ta nữa, hết đe dọa rồi van xin. Khi vợ tôi hỏi tên tuổi, địa chỉ để 3 mặt một lời nói cho rõ ràng, người đó liền quanh co, nói vì công việc nên không tiện ra mặt, chỉ nhắn lại kêu tôi nhắn tin nói rõ ràng rồi cúp máy.
Vợ tôi về nhà nói lại toàn bộ cuộc nói chuyện giữa 2 người, khẳng định chắc chắn chị ta, vì mấy hôm nay tôi không đi học mà phải tăng ca, chị ta là công chức nhà nước nên mới không dám ra mặt. Khi nghe nói thế, tôi đã gọi điện ngay cho chị, sau khi nghe phủ nhận tất cả và nói rằng chắc có ai đó muốn phá sự nghiệp của chị, tôi đã tin và còn nhắc chị nên cẩn thận. Chị ta còn nói hay do vợ em ghen quá nên mới bịa ra mọi chuyện. Tôi tin rồi hỏi vợ, vợ không trả lời, cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Sáng hôm sau, cô ấy đưa cho tôi lá đơn ly dị, tôi hỏi tại sao, vợ trả lời trong nước mắt: “Không phải cô ấy không còn yêu, không chịu được cảnh nghèo túng, mà vì tôi không có lòng tin ở cô ấy, tin lời người phụ nữ kia. Tôi lo lắng trời mưa chị ta không tự đi được mà quên rằng vợ mình cũng đang tự đi giữa thành phố đông người”.
Vợ nói tôi chỉ thấy chị ta những lúc đi cùng nhau chứ không hề sống chung hàng ngày thì làm sao biết chị ta là người thế nào mà lại đi so sánh. Vợ tôi còn nói nếu chị ta là người từng trải, sao không hề hỏi han anh xem đi như thế có ảnh hưởng tới gia đình không? Nếu chị ta hạnh phúc về gia đình của mình sao không hề đề cập với anh chuyện chồng con mà chỉ nói toàn những chuyện phiếm khi 2 người đi cùng xe?
Cuối cùng, vợ nói là tôi đã vì một người phụ nữ làm tổn thương cô ấy quá nhiều. Cô ấy là con người, cũng biết đau, nhưng vì tình yêu nên sẵn sàng bỏ qua tất cả, hiện giờ quá mệt mỏi rồi. Lúc đó tôi như chết lặng, mới ngộ ra, xin lỗi và mong cô ấy tha thứ. Vợ tôi đã tha thứ nhiều lắm rồi, giờ cô ấy không đủ sức nữa.
Tôi không thể làm gì hơn vì vợ đã quyết. Tòa giao quyền nuôi con cho vợ khi đứa bé chưa đầy 3 tuổi, tôi đồng ý với tất cả. Sau phiên tòa, tôi về phòng nhìn mọi thứ trống trơn, thấy cô đơn làm sao. Kể từ khi nghe vợ chồng tôi ly hôn, chị ta không hề gọi điện hay đi nhờ xe tôi nữa. Đến giờ tôi cũng không biết thật sự có phải chị ta đã làm những việc ấy hay không.
Theo Ngoisao