Tan nát gia đình vì facebook
Facebook là nơi giúp ta giải trí cũng như tìm được những người đồng cảm, Nhưng chỉ vì phút mềm yếu, tôi đã đát mất hạnh phúc gia đình mà mình bao công vun đắp.
Tôi đã từng có một mái ấm hạnh phúc và bình yên. Gia đình tôi là gia đình kiểu mẫu của hai họ nội ngoại cũng như khu phố. Chồng tôi là cán bộ nhà nước, tôi là nhân viên văn phòng của một công ty xuất nhập khẩu lớn. Những tưởng hạnh phúc sẽ mãi vẹn tròn khi con gái thứ hai ra đời, nhưng rồi chính tôi lại là người đạp đổ tất cả.
Công việc của tôi chủ yếu liên hệ với khách hàng bằng email nên tôi có nhiều thời gian rảnh để lướt web. Và chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Sau thời gian dùng facebook tôi dần dần bắt nhịp với mạng xã hội này. Chỉ cần mở máy tính cơ quan ra là tôi online facebook ngay lập tức. Nó dần già trở thành thói quen không thể thiếu.
Rồi tôi gặp anh, một người có nick name và avatar gây cho tôi tò mò. Sau vài lần chat chúng tôi trở thành bạn bè. Anh thường xuyên đăng những dòng trạng thái buồn mênh mang. Với giọng văn nhẹ nhàng, ngọt ngào và có gì đó khiến người khác cảm nhận anh rất chân thành đã khiến tôi “nghiện” từ khi nào không hay.
Không chỉ ôm máy tính cơ quan mà tôi còn ôm điện thoại khi về tới nhà, khi đưa con đi khu vui chơi, đi chợ, đi đón ông xã… Tôi online chỉ để được nói chuyện cùng anh. Dường như những câu chuyện giữa chúng tôi không bao giờ kết thúc.
Anh nhẹ nhàng kể về gia đình không mấy hạnh phúc, vợ anh một người phụ nữ bình thường, bốp chát. Anh có một cô con gái nhưng vì quá nghe lời mẹ nên không có thiện cảm với bố. Hiện anh đang là kỹ sư cho một công ty xây dựng cách chỗ tôi hơn 200km.
Tôi trở thành nơi cho anh trút bầu tâm sự mà không một ai chia sẻ được giúp anh. Lâu dần tôi và anh hiểu nhau tới độ chỉ cần anh đăng một câu nói vu vơ thôi đã làm tôi lo lắng và hiểu rằng anh đang gặp vấn đề.
Video đang HOT
Với anh, tôi giống như một người ngồi trên thuyền giữa biển, anh đang bơi và sắp hụt hơi… Chúng tôi, có những điểm chung và những điểm trái ngược nhau, anh thu hút tôi bởi nỗi bất hạnh của một người đàn ông đầy suy tư, tôi là chiếc phao cứu rỗi linh hồn anh với sự dịu dàng và bao dung của một người đàn bà. Tôi có thứ mà vợ anh không có. Còn anh nhẹ nhàng và tình cảm, khác với người chồng chỉ biết đi công tác và ngủ ngáy của tôi.
Gần một năm trời, tôi và anh chia sẻ cuộc sống bằng những lời bình luận, bằng những lần chat kéo dài cả ngày trời. Tôi đã gục ngã, và chắc rằng anh cũng đã thương tôi từ lâu lắm rồi.
Nhưng mỗi lần nhìn hai đứa con xinh đẹp và học giỏi, ngoan ngoãn tôi lại rơi vào bao cảm xúc khó diễn tả nên lời. Muốn chạy trốn khỏi mạng ảo, muốn quên anh đi nhưng bất lực. Khóa rồi mở facbook hàng bao lần, nhưng chỉ được một hai ngày thôi tôi đã điên cuồng vì nhớ anh da diết.
Anh không hứa hẹn hay đòi hỏi tôi bất cứ gì. Chỉ gặp nhau trên mạng và nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển đã giúp chúng tôi giải tỏa căng thẳng từ công việc, sự ngột ngạt và buồn tẻ của gia đình. Chúng tôi yêu nhau thật sự.
Chồng tôi không mấy để ý đến cảm xúc của vợ, nên anh chẳng mảy may nghi ngờ gì. Nhưng tôi luôn rơi vào trạng thái cắn rứt, xấu hổ và sợ sệt. Tôi nói thật với anh rằng tôi không thể tiếp tục. Sau đó anh khóa facebook nhưng rồi chính tôi lại đi tìm anh. Tôi nhớ anh đến mức tôi gọi điện thoại cho anh.
Tôi và anh đã quyết định gặp nhau vào tháng sáu tới để thỏa nỗi chờ mong. Tôi sợ mình sẽ đánh đổ gia đình nhỏ bé để chạy theo anh… Giờ đây trong đầu tôi chỉ nghĩ đến anh mà thôi. Dù chưa một lần hẹn hò, chưa một lần nắm tay nhưng cả anh và tôi đều cảm thấy chúng tôi cần nhau đến mức nào.
Không ngờ, tôi lại trở thành người vợ ngoại tình, dù là ngoại tình tư tưởng hay suy nghĩ thì tôi cũng đang đánh mất cuộc sống hiện tại. Nhưng tôi không đủ sức để dứt ra khỏi anh, khỏi cuộc sống mạng ảo.
Thì ra, sự cấm đoán nào cũng có sức hút mạnh mẽ, “ăn vụng” đã làm tôi trở thành một người đàn bà hoàn toàn khác. Một người vợ không thiết tha ôm chồng mà chỉ mê mải nhắn tin, chụp hình gửi anh, một người mẹ không còn chăm chút từng ly từng tí cho các con mà chỉ quan tâm người ấy hôm nay ăn gì, mặc gì, buồn hay vui…
Tội thật sự đã đánh mất chính bản thân mình mất rồi.
Theo Phunuvagiadinh.vn
Mất chồng như chơi nếu quá tin bạn gái
Mất chồng như chơi nếu quá tin cô bạn thân là cái giá mà tôi phải đau đớn nhận lấy. Nếu bạn đang giao chồng mình cho bạn thân thì hãy cẩn thận nhé.
Mặc dù tôi không còn yêu người đàn ông ấy và tôi cũng đang có một mái ấm hạnh phúc với người đàn ông của tôi, nhưng sao, câu chuyện ấy mỗi khi khơi lại lại khiến người phụ nữ như tôi đau đớn đến vậy? Có lẽ, đó là vì hận, nỗi hận quá lớn, quá sâu, nó đã ngấm vào tim gan tôi, đã khiến tâm trí tôi không thôi ám ảnh về nó.
Ngày đó, tôi còn nhớ như in khuôn mặt tội nghiệp của cô bạn, chạy tới nhà tôi và xách theo vali, khóc lóc trước mặt tôi. Cô ấy ôm tôi và nói những lời cay đắng &'mày à, tao đã nhận ra, trên đời này chẳng có thứ gì quan trọng hơn tình bạn và chẳng có ai tốt với tao hơn mày cả. Lúc tao cô đơn, mày luôn ở bên tao và lúc tao khó khăn, mày cũng luôn cho tao niềm tin và động lực. Hôm nay, một lần nữa tao lại không thể tìm đến ai ngoài mày'.
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nghe giọng nói của bạn, nhìn khuôn mặt bạn, tôi hiểu cô ấy đang gặp phải chuyện vô cùng tồi tệ. Và quả thực là như vậy. Cô ấy bảo, bố mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà chỉ vì cô ấy tố cáo chuyện chồng ngoại tình cho bàn dân thiên hạ biết. Chồng vụng trộm, bố mẹ chồng vì danh dự không muốn con trai và gia đình mất mặt nên đã nói cô ấy không được tiết lộ. Nhưng chồng chứng nào tật ấy, cô ấy không chịu nổi đã làm ầm chuyện này lên.
Và rồi, gia đình vì danh dự mà nói cô ấy vu oan cho chồng rồi đuổi cô ấy khỏi nhà. Đó là câu chuyện tôi nghe được từ người bạn gái. Cô ấy bảo, giờ chưa biết đi đâu. Lấy chồng xa, gia đình lại khó khăn, bố mẹ cũng không biết chuyện này. Giờ sợ bỏ về, bố mẹ sẽ sốc chết mất. Thế nên cô ấy nói cho cô ấy ở nhờ vài bữa, nay mai rồi tính chuyện thuê nhà. Tôi chẳng suy nghĩ gì, trong lúc bạn bè khó khăn thì mới cần tới nhau. Vả lại, tôi và cô ấy là bạn thân thiết, có thân nhau thì mới nhờ tới nhau lúc như thế này. Tôi nói cô ấy cứ ở nhà tôi, đằng nào nhà cũng rộng rãi, bố mẹ chồng thì ở riêng, chỉ có tôi và chồng cùng với cô con gái nhỏ.
Bắt đầu từ đó là những sóng gió ập tới gia đình tôi. Nhưng người nhẹ dạ cả tin như tôi lại không hề hay biết, những ngày tháng ở nhờ nhà bạn, cô ấy đã cảm nắng chồng tôi. Có lẽ, một người khi đang có nỗi mất mát lớn, nhìn thấy cách cư xử nhẹ nhàng, sự ân cần của một người chồng dành cho vợ mình lại bị cảm động mạnh. Và cô ấy lại nghĩ tới chồng mình, so sánh với chồng tôi rồi khát khao có được người đàn ông như thế.
Chẳng hiểu bằng cách nào mà cô ấy dụ dỗ được người chồng mà tôi tin tưởng tuyệt đối như vậy. Có lẽ, vẻ xinh đẹp, sự quyến rũ từ thân hình và giọng nói của cô ấy đã khiến chồng tôi điêu đứng. và trong vài lần tôi vắng nhà, có lẽ cô ấy đã dành cái nhìn lẳng lơ đáp về phía chồng tôi. Đàn ông mà, trước cái đẹp họ thường khó cưỡng lại. Và có thể, chồng tôi cũng bị cô ta dụ dỗ mà một phút sai lầm.
Tâm trạng cô ấy cũng vui vẻ lạ thường, còn nhận giặt hết đồ cho chồng tôi. Tôi chú ý từng cử chỉ, ánh mắt của người phụ nữ đó khi nhìn chồng tôi và thật không ngoài dự đoán. Họ thực sự đang ngoại tình.
Một lần tình cờ về nhà bất ngờ, tôi phát hiện chồng mình và cô ấy tình cảm với nhau. Tôi chết điếng người. Ngay lúc đó, tôi đã bất tỉnh và khi tỉnh lại trong viện, tôi mới nhận ra, đó là sự thật. Cứ ngỡ đó là giấc mơ và hi vọng đó chỉ là giấc mơ. Nào ngờ, tất cả đang diễn ra trước mắt. Chồng tôi ngoại tình và ngoại tình với người bạn thân của tôi ngay trong nhà mình. Còn cô bạn thân mà tôi cưu mang, cho ở nhờ lúc khó khăn thì lại đang tâm cướp chồng tôi. Trời ơi, còn đạo lý nào nữa không?
Anh ngồi bên cạnh tôi, khuôn mặt hốc hác và đầy vẻ tội lỗi nhưng tôi không buồn nhìn, người đàn ông đó thật ghê tởm. Anh đã làm gì ngay trong nhà mình, đã lừa dối vợ anh ra sao? Tôi thật sự không còn dám nghĩ đó là người chồng tôi yêu thương bao năm qua, là người tôi tin tưởng gần như tuyệt đối nữa. Bây giờ, tôi đã bất lực rồi và không muốn có một sự tha thứ nào dành cho người đàn ông này cả. Vì đó là một sự xúc phạm, một sự sỉ nhục vô cùng lớn với tôi.
Mỗi đêm, nằm trong nhà mình mà tôi đều giật mình thon thót, tôi mơ về chuyện đã qua, mơ chồng phản bội mình dù đó không chỉ là giấc mơ nữa, đó đã là sự thật. Tôi bị ám ảnh, bị anh cho một vố và bị cô bạn thân phản bội khiến người tôi như trầm cảm. Tôi chẳng muốn giao du với ai, không thích nói chuyện với ai, mọi chuyện dường như dừng lại tất cả với tôi từ sau cái ngày định mệnh đó.
Mất chồng, tôi chấp nhận, dù là anh đến với người đàn bà kia tôi cũng bằng lòng. Tôi không thể sống với người chồng đê tiện, trơ trẽn như vậy thêm nữa. Thôi thì, tôi đã dại một lần, giờ không thể dại thêm. Thôi thì, cưu mang người ta để rồi người ta cướp chồng, âu cũng là bài học thích đáng mà tôi phải nhận và mang theo suốt cuộc đời này. Chỉ tại cho bạn thân ở nhờ mà ra nông nỗi đó. Hai chữ &'bạn thân' với tôi đã thật sự không còn tồn tại trên đời này, niềm tin trong tôi đã mất, tôi không còn tình bạn và tình yêu, tình nghĩa vợ chồng...
Theo Phunuvagiadinh.vn
Vì sao tôi không dám lấy chồng? Ai cũng mong muốn có một mái ấm hạnh phúc nhưng với tôi, hạnh phúc là khi mình được toàn quyền quyết định nó chứ không phải mông lung trông chờ vào bất kỳ ai khác để rồi phải nói hai từ "ly hôn". Mới ly hôn mấy tháng, bố đã lấy vợ hai Ly hôn là hai từ mà có lẽ chẳng...