Tan nát gia đình tại vì chồng tự ti kém học thức
Không chỉ trong lúc say mà mỗi khi hai vợ chồng có xích mích là anh lại lôi chuyện bố mẹ tôi coi thường anh ít học ra để chì chiết tôi.
Tôi và anh yêu nhau từ thời cấp ba. Ngay khi ra trường, tôi tiếp tục học đại học, còn anh thi trượt nên quyết định đi học nghề và làm công nhân. Chúng tôi yêu nhau nhưng vấp phải sự phản đối của gia đình tôi. Bố mẹ tôi vẫn muốn tôi lấy anh chồng có học thức, chứ không phải là anh làm công nhân. Bố mẹ khuyên tôi nên lấy người làm công chức, cuộc sống ổn định và dễ hòa hợp, chứ lấy một người như anh, chênh lệch về trình độ kiểu gì cũng có chuyện. Nhưng tình yêu khiến tôi vượt qua tất cả những điều đó. Tôi yêu anh bởi anh tuy có hơi cục tính nhưng hiền lành, tốt bụng và tình cảm của anh luôn chân thành.
Ra trường, tôi đi dạy ở trường mầm non ở gần nhà, công việc khá ổn định. Bố mẹ tôi vẫn phản đối chuyện hai đứa quyết liệt. Mỗi khi bạn trai đến nhà tôi, thái độ của bố mẹ vẫn lạnh lùng. Bố mẹ tôi còn nói những lời ẩn ý, động chạm đến lòng tự trọng của anh, làm người yêu tôi hết sức tự ti. Tôi biết anh buồn nhưng anh không bao giờ nói gì cả. Bất chấp sự phản đối của bố mẹ, chúng tôi vẫn yêu nhau. Rồi một năm sau đó, tôi quyết lấy anh. Khuyên can tôi không được, bố mẹ đành tổ chức đám cưới cho tôi.
Những tưởng chúng tôi lấy nhau rồi, bố mẹ sẽ vui vẻ chấp nhận chồng tôi, nhưng không ngờ bố mẹ vẫn tỏ vẻ khinh anh, rồi thường so sánh hai anh rể tôi (một anh làm bác sĩ, một anh làm công an) trước mặt anh. Trong những bữa cơm gia đình thân mật, bố mẹ tôi lại đem anh ra để đặt lên bàn cân. Tôi chạnh lòng, nhưng không biết nói thế nào với bố mẹ cả.
Thời gian đầu anh không nói gì, nhưng sau này anh ít đến nhà bố mẹ vợ. Điều mà tôi không ngờ tới nhất là từ khi lấy nhau anh thay đổi quá nhiều. Tan ca làm, anh thường đi nhậu nhẹt, uống bia với anh em trong công ty. Và thỉnh thoảng anh về nhà trong trạng thái say xỉn. Những lúc say, anh nói lè nhè, nói bố mẹ tôi “giàu trọng khó khinh”, bảo bố mẹ tôi không biết cách cư xử. Tôi là người đứng giữa, chỉ biết nín lặng. Nhưng sau này, không chỉ trong lúc say mà mỗi khi hai vợ chồng có xích mích là anh lại lôi chuyện bố mẹ tôi coi thường anh ra để chì chiết tôi.
Những lời nói của anh thật khó nghe, anh nói những câu đại loại như: “Tôi biết gia đình cô coi tôi chả ra gì, nghĩ tôi đũa mốc mà chòi mâm son. Nhưng tôi đã nhờ nhà cô được cái gì đâu. Tôi là thằng đàn ông, tôi cũng có lòng tự trọng, nên bố mẹ cô cũng một vừa hai phải thôi. Tử tế thì tôi còn đến, không thì tôi cũng chẳng cần”.
Ảnh minh họa: DNS.
Video đang HOT
Không hiểu bạn bè khích bác nhau hay do những lúc có hơi men, anh lại nhớ những chuyện không đâu từ trước ra để bới móc. Những lời của anh nói như chọc tức người khác, nói như kiểu muốn gây sự: “Bố mẹ cô cho mình là gì ghê gớm mà có quyền khinh tôi? Tôi chẳng học cao nhưng tôi vẫn nuôi được vợ con, tôi không thèm xin ông bà ấy mà phải khinh tôi”. Càng ngày anh càng cục cằn và hay về gây sự, nói những câu khiến tôi buồn vô cùng.
Sao tôi lại khổ vậy chứ? Bố mẹ không thông cảm cho tôi, chồng tôi thì như thành con người khác hẳn. Không biết có phải do thái độ của bố mẹ tôi hay do anh luôn tự ti là anh thua kém vợ mà khiến anh hằn học, thay đổi như vậy? Tôi thực sự thấy thất vọng và chán nản.
Mâu thuẫn giữa hai vợ chồng tôi ngày càng nhiều khi tôi được cử đi học thạc sĩ. Chồng tôi không vui vì điều này. Anh cạnh khóe tôi: “Cô chắc muốn làm bà hiệu trưởng à, hay thích học cao để chứng tỏ mình tài giỏi, để cho nhà cô thấy tôi ít học, còn cô thì nhiều chữ?”. Tôi không giải thích với chồng, chỉ thấy buồn.
Những lúc hai vợ chồng hòa thuận, vui vẻ tôi nói với anh: “Hay là anh đi học thêm cái bằng tại chức, sau này có cơ hội thì chuyển ngành”. Không ngờ tôi nói vậy mà anh đã khùng lên với tôi: “Cô nghĩ cô học nhiều, rồi sắp được thăng chức nên xấu hổ vì thằng chồng công nhân như tôi hả?”. Trong mọi chuyện, anh luôn suy nghĩ tiêu cực và tự ti như vậy. Thế nên những câu chuyện của chúng tôi luôn đi vào ngõ cụt và không tìm được tiếng nói chung.
Gần một năm sau ngày lấy nhau, tôi có bầu. Tình cảm của chúng tôi cũng không được cải thiện hơn. Anh vẫn cục cằn như vậy. Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm khi cách đây một tuần, tôi có lấy tã lót, quần áo sơ sinh của chị tôi lần trước sinh cháu về để giặt giũ, chuẩn bị cho em bé của tôi chào đời. Không ngờ khi biết túi quần áo đó là của chị gái tôi, anh đã hùng hổ ném hết ra sân và lớn tiếng: “Tôi không để cô thiếu thốn mà phải tha lôi những đồ ấy về. Cô đem trả ngay cho tôi nhờ, không bố mẹ cô lại nói tôi không lo được cho vợ con. Cô đừng có bêu rếu tôi”.
Sự nín nhịn của tôi cũng đến mức giới hạn, tôi không thể chịu nổi sự vô lý của anh nên đáp lại: “Em thấy chuyện chẳng có gì mà anh phải nói thế cả. Bố mẹ nghĩ hay anh nghĩ thế? Lúc nào anh cũng quy chụp, rồi dằn vặt em, anh nghĩ em sung sướng lắm à. Em không chịu nổi anh nữa rồi, sức chịu đựng của em cũng có giới hạn thôi. Anh làm thế hèn lắm, anh làm em quá thất vọng”.
Anh cho tôi một cái tát nổ đom đóm mắt, rồi vứt hết quần áo của tôi ra ngoài, đuổi tôi về nhà mẹ. Tôi gạt nước mắt, đến ở nhà chị gái chứ không dám về nhà mẹ. Ba hôm sau, anh đến nhà chị xin lỗi tôi, đón tôi về nhưng nhất quyết tôi không về. Niềm tin và tình yêu của tôi dành cho anh đã hết. Anh hành xử như một kẻ vô học.
Có lẽ tính cục cằn đã thành bản chất trong anh, và điều đó không thể thay đổi được. Nhưng giờ tôi biết phải làm thế nào đây? Ly dị chồng hay quay về? Tôi đang mang trong mình giọt máu của anh, nếu bỏ anh thì tội cho con, nhưng quay về thì tôi không thể. Tôi sống trong những ngày tháng bị bạo lực tinh thần như vậy đã là khủng khiếp lắm rồi. Giờ tôi mới thấm thía những lời khuyên can của bố mẹ. Nếu tôi chia tay, không biết bố mẹ có đón nhận tôi không. Tôi rất băn khoăn và hoang mang. Hãy cho tôi một gợi ý để đứng vững tiếp trong tương lai. Tôi xin cám ơn.
Theo VNE
Tan nát gia đình vì chồng tự ti kém học thức
Không chỉ trong lúc say mà mỗi khi hai vợ chồng có xích mích là anh lại lôi chuyện bố mẹ tôi coi thường anh ít học ra để chì chiết tôi.
Tôi và anh yêu nhau từ thời cấp ba. Ngay khi ra trường, tôi tiếp tục học đại học, còn anh thi trượt nên quyết định đi học nghề và làm công nhân. Chúng tôi yêu nhau nhưng vấp phải sự phản đối của gia đình tôi. Bố mẹ tôi vẫn muốn tôi lấy anh chồng có học thức, chứ không phải là anh làm công nhân. Bố mẹ khuyên tôi nên lấy người làm công chức, cuộc sống ổn định và dễ hòa hợp, chứ lấy một người như anh, chênh lệch về trình độ kiểu gì cũng có chuyện. Nhưng tình yêu khiến tôi vượt qua tất cả những điều đó. Tôi yêu anh bởi anh tuy có hơi cục tính nhưng hiền lành, tốt bụng và tình cảm của anh luôn chân thành.
Ra trường, tôi đi dạy ở trường mầm non ở gần nhà, công việc khá ổn định. Bố mẹ tôi vẫn phản đối chuyện hai đứa quyết liệt. Mỗi khi bạn trai đến nhà tôi, thái độ của bố mẹ vẫn lạnh lùng. Bố mẹ tôi còn nói những lời ẩn ý, động chạm đến lòng tự trọng của anh, làm người yêu tôi hết sức tự ti. Tôi biết anh buồn nhưng anh không bao giờ nói gì cả. Bất chấp sự phản đối của bố mẹ, chúng tôi vẫn yêu nhau. Rồi một năm sau đó, tôi quyết lấy anh. Khuyên can tôi không được, bố mẹ đành tổ chức đám cưới cho tôi.
Những tưởng chúng tôi lấy nhau rồi, bố mẹ sẽ vui vẻ chấp nhận chồng tôi, nhưng không ngờ bố mẹ vẫn tỏ vẻ khinh anh, rồi thường so sánh hai anh rể tôi (một anh làm bác sĩ, một anh làm công an) trước mặt anh. Trong những bữa cơm gia đình thân mật, bố mẹ tôi lại đem anh ra để đặt lên bàn cân. Tôi chạnh lòng, nhưng không biết nói thế nào với bố mẹ cả.
Thời gian đầu anh không nói gì, nhưng sau này anh ít đến nhà bố mẹ vợ. Điều mà tôi không ngờ tới nhất là từ khi lấy nhau anh thay đổi quá nhiều. Tan ca làm, anh thường đi nhậu nhẹt, uống bia với anh em trong công ty. Và thỉnh thoảng anh về nhà trong trạng thái say xỉn. Những lúc say, anh nói lè nhè, nói bố mẹ tôi "giàu trọng khó khinh", bảo bố mẹ tôi không biết cách cư xử. Tôi là người đứng giữa, chỉ biết nín lặng. Nhưng sau này, không chỉ trong lúc say mà mỗi khi hai vợ chồng có xích mích là anh lại lôi chuyện bố mẹ tôi coi thường anh ra để chì chiết tôi.
Những lời nói của anh thật khó nghe, anh nói những câu đại loại như: "Tôi biết gia đình cô coi tôi chả ra gì, nghĩ tôi đũa mốc mà chòi mâm son. Nhưng tôi đã nhờ nhà cô được cái gì đâu. Tôi là thằng đàn ông, tôi cũng có lòng tự trọng, nên bố mẹ cô cũng một vừa hai phải thôi. Tử tế thì tôi còn đến, không thì tôi cũng chẳng cần".
Ảnh minh họa: DNS.
Không hiểu bạn bè khích bác nhau hay do những lúc có hơi men, anh lại nhớ những chuyện không đâu từ trước ra để bới móc. Những lời của anh nói như chọc tức người khác, nói như kiểu muốn gây sự: "Bố mẹ cô cho mình là gì ghê gớm mà có quyền khinh tôi? Tôi chẳng học cao nhưng tôi vẫn nuôi được vợ con, tôi không thèm xin ông bà ấy mà phải khinh tôi". Càng ngày anh càng cục cằn và hay về gây sự, nói những câu khiến tôi buồn vô cùng.
Sao tôi lại khổ vậy chứ? Bố mẹ không thông cảm cho tôi, chồng tôi thì như thành con người khác hẳn. Không biết có phải do thái độ của bố mẹ tôi hay do anh luôn tự ti là anh thua kém vợ mà khiến anh hằn học, thay đổi như vậy? Tôi thực sự thấy thất vọng và chán nản.
Mâu thuẫn giữa hai vợ chồng tôi ngày càng nhiều khi tôi được cử đi học thạc sĩ. Chồng tôi không vui vì điều này. Anh cạnh khóe tôi: "Cô chắc muốn làm bà hiệu trưởng à, hay thích học cao để chứng tỏ mình tài giỏi, để cho nhà cô thấy tôi ít học, còn cô thì nhiều chữ?". Tôi không giải thích với chồng, chỉ thấy buồn.
Những lúc hai vợ chồng hòa thuận, vui vẻ tôi nói với anh: "Hay là anh đi học thêm cái bằng tại chức, sau này có cơ hội thì chuyển ngành". Không ngờ tôi nói vậy mà anh đã khùng lên với tôi: "Cô nghĩ cô học nhiều, rồi sắp được thăng chức nên xấu hổ vì thằng chồng công nhân như tôi hả?". Trong mọi chuyện, anh luôn suy nghĩ tiêu cực và tự ti như vậy. Thế nên những câu chuyện của chúng tôi luôn đi vào ngõ cụt và không tìm được tiếng nói chung.
Gần một năm sau ngày lấy nhau, tôi có bầu. Tình cảm của chúng tôi cũng không được cải thiện hơn. Anh vẫn cục cằn như vậy. Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm khi cách đây một tuần, tôi có lấy tã lót, quần áo sơ sinh của chị tôi lần trước sinh cháu về để giặt giũ, chuẩn bị cho em bé của tôi chào đời. Không ngờ khi biết túi quần áo đó là của chị gái tôi, anh đã hùng hổ ném hết ra sân và lớn tiếng: "Tôi không để cô thiếu thốn mà phải tha lôi những đồ ấy về. Cô đem trả ngay cho tôi nhờ, không bố mẹ cô lại nói tôi không lo được cho vợ con. Cô đừng có bêu rếu tôi".
Sự nín nhịn của tôi cũng đến mức giới hạn, tôi không thể chịu nổi sự vô lý của anh nên đáp lại: "Em thấy chuyện chẳng có gì mà anh phải nói thế cả. Bố mẹ nghĩ hay anh nghĩ thế? Lúc nào anh cũng quy chụp, rồi dằn vặt em, anh nghĩ em sung sướng lắm à. Em không chịu nổi anh nữa rồi, sức chịu đựng của em cũng có giới hạn thôi. Anh làm thế hèn lắm, anh làm em quá thất vọng".
Anh cho tôi một cái tát nổ đom đóm mắt, rồi vứt hết quần áo của tôi ra ngoài, đuổi tôi về nhà mẹ. Tôi gạt nước mắt, đến ở nhà chị gái chứ không dám về nhà mẹ. Ba hôm sau, anh đến nhà chị xin lỗi tôi, đón tôi về nhưng nhất quyết tôi không về. Niềm tin và tình yêu của tôi dành cho anh đã hết. Anh hành xử như một kẻ vô học.
Có lẽ tính cục cằn đã thành bản chất trong anh, và điều đó không thể thay đổi được. Nhưng giờ tôi biết phải làm thế nào đây? Ly dị chồng hay quay về? Tôi đang mang trong mình giọt máu của anh, nếu bỏ anh thì tội cho con, nhưng quay về thì tôi không thể. Tôi sống trong những ngày tháng bị bạo lực tinh thần như vậy đã là khủng khiếp lắm rồi. Giờ tôi mới thấm thía những lời khuyên can của bố mẹ. Nếu tôi chia tay, không biết bố mẹ có đón nhận tôi không. Tôi rất băn khoăn và hoang mang. Hãy cho tôi một gợi ý để đứng vững tiếp trong tương lai. Tôi xin cám ơn.
Theo Ngoisao
Chồng học vấn thấp, hôn nhân bấp bênh Mỗi lần nói về chuyện công việc hay học hành, chồng đều ỉu xìu mặt mày, cảm giác khó chịu với vợ. Chính chồng cũng không hài lòng khi người khác nói về chuyện đó. Ngày trước khi yêu nhau, chồng không bao giờ để ý chuyện học hành. Tôi cũng hơi có chút e ngại vì sợ sau này cuộc sống hôn...