Tán được cô bán hàng nước, cuộc đời của một thạc sỹ giỏi giang như tôi giàu lên bất ngờ
Bao năm theo đuổi sự nghiệp học hành, thậm chí cầm trong tay tấm bằng Thạc sỹ, vậy nhưng cuộc đời tôi vẫn lận đận. Phải tới khi gặp và yêu được cô gái bán hàng nước đó, tôi mới khá lên được.
Chỉ còn ít ngày nữa, đám cưới của tôi sẽ diễn ra. Rất nhiều những người quen của tôi cảm thấy lạ khi tôi đường đường là một Thạc sỹ Kinh tế, vậy mà cô vợ tương lai lại chỉ bán hàng nước ở đối diện một văn phòng. Mọi người bảo hai đứa có sự chênh lệch khá lớn, lấy về sợ không hạnh phúc. Thậm chí họ còn đồn tôi bị úp sọt bởi cô gái đáo để này chứ chẳng có ai học hành đỗ đạt cao như thế mà lại đi cưới một cô gái học hết cấp 2, chẳng nghề ngỗng gì tử tế.
Phải thú thật, nếu đặt lên bàn cân thì đúng là tôi và cô ấy có quá nhiều điểm khác biệt. Tôi sinh ra trong một gia đình nền nếp, bố mẹ định hướng học hành. Nhà tôi không giàu nhưng nặng về hình thức. Lúc nào bố mẹ cũng bắt tôi phải học để sau này rạng rỡ tổ tiên. Có lẽ cũng bởi cách giáo dục đó mà từ nhỏ đến lớn tôi như một con mọt sách, học giỏi nhưng va chạm xã hội ít.
Từ cách giáo dục của bố mẹ nên từ nhỏ đến lớn tôi như một con mọt sách, học giỏi nhưng va chạm xã hội ít. (Ảnh minh họa)
Tôi tốt nghiệp Đại học, muốn đi làm nhưng bố mẹ lại bắt học thêm nữa, từ bé đến lớn, tôi bốn chiều lòng bố mẹ quen rồi nên giờ tôi cũng ưng thuận. Nhưng khổ một nỗi, sau khi cầm được tắm bằng Thạc sỹ trong tay, tôi long đong, lận đận mãi mới xin được việc. Tôi có quá ít vốn kiến thức thực tế và sự giao tiếp xã hội nên đi đâu cũng bị từ chối. Gần 30 tuổi, tôi vẫn phải nhờ tới sự giúp đỡ của bố mẹ ở quê, gửi tiền lên hàng tháng cho ăn tiêu vì tôi chưa tìm được việc.
Mãi sau này, nhờ một người quen tôi cũng xin được vào một công ty be bé để làm việc. Tôi đi làm, lương thấp nhưng được cái nhàn và đúng với chuyên môn của tôi. Mặc dù thế, mỗi khi về quê, bố mẹ lại hãnh diện, tự hào khoe khoang về cậu con trai giỏi giang của mình với dòng họ. Điều này khiến tôi ngại lắm nhưng cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Gần 30 tuổi tôi chưa có một mảnh tình vắt vai, lúc nào tôi cũng tập trung vào học hành.Và rồi cuối cùng, tôi cũng để ý một người. Cô ấy chính là người bán hàng nước, đối diện với văn phòng công ty tôi. Mỗi ngày tôi đều xuống đó uống nước vài lần. Cô ấy có ngoại hình xinh xắn, nói chuyện hoạt bát, lanh lợi lắm.Cô ấy kể chỉ học hết cấp 2 rồi theo người quen xuống thành phố buôn bán. Cô ấy từng làm qua nhiều nghề nhưng rồi thấy bán hàng nước thế này là lời lãi nhất, lại nhàn nên quyết định “theo đuổi sự nghiệp”.
Choáng váng nghe tâm sự của cô gái bán hàng nước, tôi quyết tâm theo đuổi nàng (Ảnh minh họa)
Ban đầu tôi cũng chỉ ấn tượng vì cô gái khá xinh chứ cũng chẳng bao giờ nghĩ hai đứa sẽ tiến xa vì thấy khác nhau nhiều quá. Nhưng rồi trong một lần gia đình cô ấy có việc gấp, thấy tôi hiền hiền cô ấy nhờ tôi lấy xe máy trở về nhà, tôi cũng nhiệt tình giúp đỡ. Và tôi đã rất choáng khi đứng trước căn chung cư hiện đại mà cô ấy tự mình mua được. Từ hôm đó, tôi đã phải suy nghĩ nghiêm túc về việc theo đuổi cô gái này.
Dù chỉ bán hàng nước nhưng tiền lời lãi hàng tháng của cô ấy nhiều bằng 3,4 lần lương một nhân viên văn phòng như tôi. Chẳng thể mà bao năm qua, nhờ bán hàng nước, cô ấy đã tự mình tậu được một căn hộ, không quá xịn nhưng tôi ước mơ cũng chẳng dám. Đã thế, hàng tháng cô ấy rủng rỉnh tiền để gửi về cho bố mẹ ở quê. Tôi choáng váng thực sự trước khoản thu mà cô ấy có được. Cô ấy tâm sự: “Chỗ em ngồi bán quá đẹp nên lời lãi lắm, một vốn mười lời chứ chẳng ngoa”.
Video đang HOT
Thế là tôi quyết tâm theo đuổi cô nàng. Tôi thấy chuyện chức vụ, danh hiệu, bằng cấp chẳng có gì quan trọng bằng việc người ta kiếm được tiền đảm bảo cuộc sống. Như tôi bây giờ, có vỗ ngực tự hào mình là Thạc sĩ thì cũng thua xa một cô nàng học hết cấp 2 nhưng kiếm tiền giỏi như cô ấy. Chỉ sau vài tháng theo đuổi, tôi đã nhận được sự đồng ý của cô ấy.
Cuộc đời tôi may mắn lắm mới lấy được cô bán hàng nước làm vợ (Ảnh minh họa)
Từ khi yêu, hầu như tháng nào cô ấy cũng đưa tôi đi du lịch. Cuối tuần, các văn phòng đóng cửa không đi làm thì cô ấy cũng nghỉ bán hàng luôn. Cô ấy bao tôi đi chơi, nghỉ mát… Hai đứa hạnh phúc lắm. Cô ấy cũng hãnh diện và vui mừng khi yêu được một anh chàng giỏi giang như tôi. Hai đứa tôi về ra mắt gia đình. Phía bên đằng gái thì sướng rơn vì con gái chỉ học hết cấp 2 mà giờ lấy được một anh học vị cao, hiền lành, làm trên thành phố. Còn phía nhà tôi, ban đầu bố mẹ tôi phản đối ghê lắm nhưng sau khi nghe tôi phân tích cũng hiểu ra. Bố mẹ tôi khoe với họ hàng về cô con dâu làm nghề “kinh doanh”, trẻ măng mà đã có nhà thành phố, thu nhập hàng tháng cao ngất ngưởng.
Hiện tại, hai bên gia đình chúng tôi đang gấp rút chuẩn bị đám cưới. Ở trên thành phố, tôi dọn đồ về căn hộ chung cư của vợ tương lai để ở – nơi khác xa với căn nhà trọ đi thuê của một nhân viên quèn như tôi. Quả thật, cuộc đời tôi đã sang một trang mới từ khi yêu và quyết định cưới cô gái bán hàng nước này. Cô ấy chẳng những có tiền mà còn có thời gian chăm sóc gia đình chứ không như những người khác phải đi làm miết. Tôi thực sự hạnh phúc và chẳng thấy có gì phải hổ thẹn khi là Thạc sĩ mà lấy vợ thua kém mình. Đời tôi phải may mắn lắm mới cưới được người như cô ấy về làm vợ.
Theo Eva
Mẹ chồng tương lai nói 1 câu, tôi lập tức hủy bỏ đám cưới
Bà có thể chửi mắng tôi thoải mái, nhưng đụng tới gia đình tôi thì không.
Tôi đến từ một miền quê nghèo, đã quá quen với đói khổ nên khi thi đỗ một trường đại học ở Hà Nội, tôi nhất quyết khăn gói rời nhà lên thành phố với mong muốn đổi đời. Với sự chăm chỉ, tôi tốt nghiệp loại ưu và nhanh chóng tìm được công việc tốt. Tiền làm được tôi đều đặn gửi về gia đình 1 nửa. Bố mẹ tôi mừng lắm. Ông bà là người làm nông chân chất, hiền lành, có cô con gái đi làm ở thành phố mà còn gửi tiền về là cả 1 niềm hãnh diện, tự hào với xóm làng.
Vào làm ở công ty hơn 1 năm, tôi được anh trưởng phòng để mắt đến. Anh bắt đầu theo đuổi tôi công khai. Mọi người đều khen tôi tốt số bởi anh là trai thành phố, nhà có điều kiện, ngoại hình cũng ổn,... Thế là tôi cũng tặc lưỡi, gật đầu đồng ý.
Dần dần, tôi nhận thấy thêm nhiều tính tốt của anh. Anh khá hiền lành, rất thông minh, nói chuyện khá hóm hỉnh. Anh còn biết cách thể hiện sự quan tâm, chăm sóc đến tôi. Hằng sáng anh đều mua đồ ăn sáng cho tôi. Giữa buổi làm, biết tôi đang căng thẳng, anh sẽ đặt ở bàn tôi một cốc cafe... Những quan tâm nhỏ nhặt ấy của anh khiến tôi cảm động và tình yêu ngày càng lớn lên.
Anh khá hiền lành, rất thông minh, nói chuyện khá hóm hỉnh. Anh còn biết cách thể hiện sự quan tâm, chăm sóc đến tôi.
(Ảnh minh họa)
Hẹn hò 2 năm, tôi cũng đưa anh về nhà tôi chơi vài lần. Bố mẹ tôi thì đương nhiên rất quý mến anh, khen anh ngoan, có giáo dục. Khi chúng tôi xác định sẽ cưới, anh dẫn tôi về nhà anh ra mắt. Ngày hôm đó khá là "kinh hoàng" đối với tôi. Mẹ anh thực sự rất khó tính. Bà soi xét tôi từ đầu đến chân. Lúc ngồi nói chuyện, bà không hỏi tôi câu nào, chỉ toàn bố anh gợi chuyện, hỏi han tôi. Tôi cảm giác anh và bố rất giống nhau. Tôi đang kể về bố mẹ làm nông ở quê, thì mẹ anh xen ngang và nói với anh:
- Này hôm trước mẹ nghe bảo cái Lan con nhà cô Quỳnh đi du học Mỹ về rồi đấy. Hai đứa ngày xưa chả chơi với nhau à? Hôm nào hẹn gặp nó đi chơi đi.
Tôi cứng họng, cảm giác như bà đang cố tình khiến tôi cảm thấy xấu hổ về xuất thân, địa vị của mình. Đáp lại câu nói đó anh chỉ cười cười: "Ngày xưa trẻ con, giờ gặp biết nói chuyện gì đâu."
- Đám tốt thì chả chịu, không biết anh thông minh, tài giỏi ở đâu nữa! - Mẹ anh hậm hực nói rồi bỏ lên phòng.
Vì thế hôm ấy tôi cũng xin phép về sớm. Anh thì cố gắng giải thích là mẹ anh hơi khó tính một chút, nhiều khi nói chuyện hơi khó chịu, mong tôi không để bụng. Tôi là đứa có lòng tự trọng cao, nhưng tôi thực sự rất yêu anh nên khi ấy tôi nghĩ sau này về làm dâu thì chịu khó nhịn một chút vậy.
Chẳng ngờ, hơn 1 tháng sau, tôi phát hiện mình có bầu. Anh biết tin thì vui lắm, lập tức dẫn tôi về xin cưới. Mẹ anh tỏ thái độ khó chịu nhưng cũng xuôi xuôi. Buổi dạm ngõ hôm đó, bố mẹ và vài người họ hàng của tôi tới nhà anh để gặp mặt, nói chuyện. Vừa bước vào nhà anh, mẹ anh đã vội chạy ra quát:
- Ối các ông các bà bỏ giày ra hộ tôi, sàn nhà tôi vừa lau xong.
Tôi nhìn xuống thì thấy bà cũng đang đi giày trong nhà. Nhưng bên nhà tôi cũng bỏ giày dép ra theo ý bà. Xong xuôi, bà nguýt dài một cái rồi lẩm bẩm nhưng cố tình nói để nhà tôi nghe thấy: "Chân nông dân có khác, bẩn chả khác gì đi đất." Bố mẹ tôi ái ngại, cả buổi cứ cọ quậy chân như muốn giấu đi. Tôi thấy thương quá mà cũng không dám nói gì.
Mẹ anh thực sự rất khó tính. Bà soi xét tôi từ đầu đến chân. (Ảnh minh họa)
Bố mẹ tôi đang nói về vấn đề xem ngày làm đám cưới thì bà lại xen ngang:
- Xin lỗi nếu nói điều này khiến ông bà phật ý. Tôi nói thật, thời buổi bây giờ chuyện có bầu trước khi cưới cũng là bình thường, tôi cũng vui vẻ thôi. Nhưng chẳng hiểu cái thai có phải của con trai tôi không, hay là con gái nhà anh chị cố tình "úp sọt", bắt con tôi "đổ vỏ"?
Bố mẹ tôi ấp úng không biết trả lời thế nào. Tôi đành trả lời:
- Con khẳng định là ngoài anh Q. con không có tơ tưởng bất kỳ 1 người đàn ông nào khác. Cũng không có ý định "úp sọt" như mẹ nói.
- Chưa về nhà này đã cãi nhem nhẻm. Đúng là cái lũ nhà quê vô giáo dục.
Giờ thì tôi không thể nhịn thêm được nữa. Bà có thể chửi mắng tôi thế nào tôi cũng chịu, nhưng đụng đến bố mẹ, gia đình tôi thì không. Tôi đứng lên, tuyên bố thẳng thừng: "Vậy thì thôi không cưới xin gì nữa." rồi kéo tay bố mẹ đi khỏi chỗ ấy. Sau lưng tôi, anh quát lên: "Mẹ quá quắt vừa vừa thôi!"
- Mày giỏi thì mày theo nó luôn đi. Đừng về nhà này nữa. - mẹ anh cũng gào lên.
Rồi anh đuổi theo tôi, xin tôi đừng nóng giận. Tôi vừa khóc vừa nói:
- Em yêu anh là thật, nhưng anh cũng thử nghĩ cho em xem. Em về làm dâu mẹ anh thì liệu có hạnh phúc không?
- Thế còn con thì sao? Em không nghĩ cho nó à?
- Con em sẽ đẻ, sẽ tự nuôi. Anh muốn thì làm hết trách nhiệm của người cha. Còn con em sẽ không bao giờ có ông bà nội.
- Vậy thì hãy để anh chăm sóc em và con.
Giờ tôi đang cố gắng tĩnh dưỡng, chúng tôi đã đăng ký kết hôn, còn anh thì dọn hẳn về chỗ tôi để chăm sóc. Bố mẹ cũng thường xuyên gọi điện động viên tôi, còn gửi rau quả trồng ở quê lên cho tôi nữa. Tôi không biết chúng tôi quyết định thế này có là đúng không, nhưng tôi không thể coi một người khinh thường tôi và gia đình là mẹ chồng được.
Theo Eva
Hôn nhân bền vững không thể thiếu những điều này Một cuộc hôn nhân bền vững luôn khiến mọi người ngưỡng mộ trong một xã hội mà tỉ lệ ly hôn ngày càng cao. Những cặp đôi hạnh phúc, họ có bí quyết riêng. ảnh minh họa 1. Tình yêu Đó đương nhiên là thứ không thể thiếu ở các cặp đôi hạnh phúc. Một cuộc hôn nhân bền vững không thể thiếu...