Tận cùng nỗi đau người mẹ có con bị tai nạn giao thông
Hơn 3 năm qua, ngày nào bà Hà Thị Hương (xã Yên Thịnh, H.Yên Định, Thanh Hóa) cũng chỉ biết khóc thương cho đứa con trai bị chấn thương sọ não vì tai nạn giao thông. Mỗi lần con lên cơn co giật, ú ớ, bà lại thấy như có trăm nghìn lưỡi dao cứa cào gan ruột.
Bà Hương chăm sóc đứa con tàn phế suốt hơn 3 năm qua – Ảnh: Ngọc Minh
Vợ chồng bà Hà Thị Hương (58 tuổi) và ông Hoàng Đình Hiếu (63 tuổi) sinh được 4 người con. Cuộc sống vốn chỉ trông chờ vào mấy sào ruộng, nhưng ông bà đã cố gắng lo cho các con ăn học nên người. Khi các con dần khôn lớn, có công ăn việc làm, những tưởng đến lúc ông bà được thảnh thơi thì tai họa ập đến, khi người con trai thứ là anh Hoàng Đình Hoàng (31 tuổi) bị chấn thương sọ não, tàn phế suốt đời vì tai nạn giao thông.
Bà Hương kể, Hoàng là đứa khỏe mạnh, ngoan ngoãn nhất nhà. Học xong THPT, Hoàng không đi thi đại học mà xin bố mẹ cho đi bộ đội. Ra quân, Hoàng theo học nghề in rồi vào làm công nhân ở Xưởng in của Bộ Quốc phòng. “Năm 2009, hắn lấy vợ, cuộc sống dần tạm ổn định thì tai họa ập đến. Năm 2011, vợ chồng hắn mất một lúc 2 đứa con chỉ mới mươi ngày tuổi vì sinh thiếu tháng, thì đầu năm 2012 hắn bị tai nạn thập tử nhất sinh. Nhà tôi bạc phước quá chú ơi”, bà Hương nấc nghẹn.
Khi đó, tại bệnh viện, các bác sĩ kết luận Hoàng bị chấn thương sọ não, tiên lượng xấu, nhưngvợ chồng bà Hương quyết cứu bằng được đứa con trai xấu số. Sau khi bán hết đồ đạc dành dụm trong nhà, vợ chồng bà quay sang vay nợ khắp nơi, nhưng rồi Hoàng vẫn không thể hồi phục được. Nuôi con gần 8 tháng ở bệnh viện, gia đình bà lâm vào cảnh khánh kiệt, nợ nần chồng chất. Không thể xoay sở được nữa, người mẹ bất hạnh này đành nuốt nước mắt, gửi lại 2 mảnh sương sọ của con bảo quản trong bệnh viện, rồi đưa Hoàng về nhà chăm sóc.
Thương con trai bị tàn phế suốt đời nhưng vợ chồng bà Hương cũng không nỡ để đứa con dâu tội nghiệp thêm vất vả, nhiều lần khuyên đi lấy chồng khác, không thể ở vậy mãi được. Dù cũng thương xót chồng bị tàn phế nhưng rồi vợ Hoàng cũng đành gạt nước mắt, đi bước nữa. “Cách đây 2 tháng, tôi thay Hoàng ký giấy ly hôn cho vợ chồng hắn. Vợ hắn còn quá trẻ, thằng Hoàng thì vậy, hai đứa con cũng đã mất rồi, mình không đang tâm giữ nó ở nhà mình được. Tội lắm. Ký vào tờ giấy ly hôn thay con, tôi như đứt từng khúc ruột”, bà Hương bật khóc.
Video đang HOT
Hơn 3 năm qua, Hoàng chỉ nằm một chỗ, chân tay co quắp, suốt ngày chỉ ú ớ, ngọ ngoạy trên giường, mọi sinh hoạt đều phụ thuộc hoàn toàn vào bố mẹ. Những hôm trở trời, Hoàng lên cơn co giật văng khỏi giường, khiến bà Hương phải thức thâu đêm trông con. Thương vợ, thương con, ông Hiếu đành nuốt nước mắt, lấy dây vải trói chân con vào thành giường để con khỏi rơi xuống đất. “Hắn giờ chỉ biết cười cười, khóc khóc, không nói được câu gì. Mấy lần tôi ra Hà Nội lấy thuốc, các bác sĩ bảo bệnh của Hoàng bây giờ muốn cứu chỉ còn cách cấy não, còn nếu để vậy hắn sẽ mãi mãi không thể phục hồi lại được. Mà cấy não là cái chi tôi cũng chẳng biết, chỉ biết bác sĩ bảo phải chi phí nhiều tiền lắm, vợ chồng tôi không xoay được.” bà Hương bất lực.
Ngọc Minh
Theo Thanhnien
Tôi bị người yêu bỏ vì tai nạn bị tàn phế trong lần về ra mắt
Tôi bắt đầu lờ mờ hiểu ra rằng đã bị người yêu bỏ rơi. Là một người đàn ông tự trọng, dù đau đớn nhưng tôi không níu kéo.
Cách đây 2 năm, khi ấy tôi vẫn còn là một chàng trai tràn đầy sức sống và yêu đời. Nhưng một vụ tai nạn xe hơi đáng tiếc xảy ra đã khiến tôi trở thành một người đàn ông khiếm khuyết và bị người yêu bỏ rơi một cách phũ phàng.
Trước khi bị tai nạn, tôi là một chàng trai 27 tuổi, cao ráo, phong độ. Là nhân viên của một công ty nước ngoài lớn nên lương bổng của tôi khá tốt. Bản thân tôi là người sống và làm việc khoa học, mặt mũi sáng sủa nên có rất nhiều cô gái thích. Có cô rất bạo, hỏi thẳng tôi có người yêu chưa, có ưng cô nào không?... Sau rồi tôi phải lòng và yêu một cô gái làm ở công ty truyền thông, cùng tòa văn phòng của tôi.
Hai chúng tôi rất có duyên, lần nào về cũng gặp nhau ở khu gửi xe. Tôi chẳng phải theo đuổi nhiều, chỉ một lần hỏi chuyện cô ấy sao tan ca muộn vậy và dắt xe ra giúp cô ấy. Rồi đôi ba câu hỏi han cô ấy làm ở đâu, tên là gì... thế là cô ấy cho số điện thoại. Gọi 2 cuộc điện thoại rồi hẹn đi cà phê tan sở, vậy là chúng tôi bị tình sét đánh.
Thời gian đầu yêu nhau thấy nhạt lắm. Chỉ có thể nói chuyện qua mạng xã hội, rồi trưa đi ăn cùng nhau. Chẳng có gì thú vị như người ta ca ngợi cả. Cho đến một cuối tuần, cô ấy hẹn tôi tới nhà trọ của cô ấy chơi. Cô ấy ở trọ với một người chị cùng quê nữa, tuần này chị ấy đi du lịch với bạn trai nên cô ấy ở nhà một mình. Tôi ở nhà cô ấy chơi cả ngày. Lúc đầu là ngồi nghe nhạc chờ cô ấy nấu cơm. Ăn xong thì hai đứa cùng xem một bộ phim tình cảm. Kết quả, cô ấy "dụ" tôi lên giường lúc nào tôi chẳng hay.
Sau lần đó chúng tôi quấn quít nhau hơn. Tôi biết trước đây, cô ấy đã từng yêu một người đàn ông khác. Tôi không phải người bảo thủ nên tôi cũng chẳng buồn.
Yêu nhau hơn 1 năm thì hai chúng tôi bàn chuyện cưới xin. Nhà cô ấy ở xa nên chúng tôi ưu tiên về ra mắt gia đình nhà gái trước. Ngày về ra mắt nhà gái chính là ngày thảm khốc nhất đời tôi. Trên đường cao tốc, xe của chúng tôi gặp tai nạn.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện tôi ráo rác tìm bạn gái mà không quan tâm đến bản thân mình đang đau như thế nào. Thấy tôi tỉnh lại, người thân gạt nước mắt an ủi tôi rằng bạn gái tôi chỉ bị thương nhẹ, cô ấy ở viện kiểm tra và băng bó vài tiếng đồng hồ là ra viện. Còn tôi bị chấn thương não nhẹ, không ảnh hưởng tới trí nhớ nhưng mắt phải hơi mờ. Điều đau đớn nhất là xương cẳng chân của tôi dập nát phải tháo bỏ từ khớp gối. Tôi bàng hoàng không thể tin vào những gì mắt mình nhìn thấy khi lật chăn lên. Lúc đó tôi chỉ có một ý niệm, thế là tôi thành người tàn phế rồi.
Mẹ tôi khóc ngất lên ngất xuống cạnh giường bệnh của tôi. Bố tôi thì liên tục thở dài, nhưng vẫn cố gắng động viên an ủi con trai. Nhìn bố mẹ tôi già đi cả chục tuổi vậy. Những ngày đầu tôi ở viện điều trị, bạn gái có vào chăm sóc tôi vài ngày. Thời gian sau thì cô ấy tranh thủ giờ nghỉ trưa của công ty, chạy tới thăm tôi.
Nằm viện gần một tháng thì bố mẹ đón tôi về nhà chăm sóc. Từ ngày đó, bạn gái rất ít khi đến thăm nom, trò chuyện với tôi. Tôi vẫn thường xuyên gọi điện nhắn tin cho cô ấy. Mới đầu, bạn gái trả lời rất qua loa rồi thoái thác bận việc để cúp máy. Về sau, cô ấy bảo tôi đừng gọi nhiều như thế nữa, cô ấy phải làm việc. Kết quả, tôi tự ái không gọi, cô ấy cũng không gọi lại cho tôi. Chúng tôi nhiều khi không liên lạc cả tuần trời.
Tôi bắt đầu lờ mờ hiểu ra rằng đã bị người yêu bỏ rơi. Là một người đàn ông tự trọng, dù đau đớn nhưng tôi không níu kéo. Tôi biết giờ bản thân là người tàn phế thế này, muốn ràng buộc cô ấy là điều không thể và cũng không nên. Vì thế tôi nhắn cho cô ấy một tin cuối cùng "Mình chia tay nhé. Chúc em sớm tìm được hạnh phúc!". Sau đó tôi xóa số của cô ấy, xóa tất cả ảnh và nhờ mẹ thu dọn toàn bộ kỷ niệm liên quan tới cô ấy bỏ đi. Cô ấy cũng chẳng nhắn lại cho tôi 1 lời. Tôi bắt mình quên cô ấy triệt để.
Chưa tới 2 tháng sau, tôi nghe tin cô ấy lấy chồng từ một đồng nghiệp cũ (tôi đã bỏ việc ở công ty). Cậu ta vẫn thường xuyên đến thăm, an ủi và động viên tôi. Cậu ta băn khoăn rất lâu mới nói chuyện này vì sợ tôi buồn. Nhưng đối với tôi, chuyện đã thành quá khứ rồi.
Từ khi bị người yêu bỏ rơi đến nay đã được 6 tháng, tôi không còn than trách cuộc đời nữa. Tôi xin được một công việc có thể làm online ở nhà, chỉ khi họp hành tôi mới qua công ty. Cho đến 5 ngày trước, tôi nhận được cuộc điện thoại của cô ấy. Sau lời chào hỏi bình thường, cô ấy bỗng tâm sự với tôi về chồng cô ấy. Cô ấy vừa khóc vừa nói bản thân đã quá vội vàng nên lấy nhầm chồng.
Chồng cô ấy rất nóng tính và vũ phu, thường hay đánh cô ấy đến mức thâm tím mặt mày. Có nhiều ngày, cô ấy không dám ra ngoài đường. Cô ấy nói đã ân hận vì chia tay tôi. Giờ ở với chồng mới thấy tôi đối xử tốt với cô ấy biết nhường nào. Ngập ngừng một lát, bạn gái cũ hỏi tôi có đón nhận lại cô ấy không? Nếu tôi đồng ý, cô ấy sẽ ly hôn rồi về chăm sóc tôi và cả hai sẽ làm đám cưới sau.
5 hôm nay, cô ấy gọi cho tôi rất nhiều cuộc. Khi thì vừa bị chồng bạo hành, khi thì chồng đi qua đêm 2 hôm chưa về nhà. Nghe những lời của cô ấy, tôi cũng khá mủi lòng. Tôi rất thương hoàn cảnh của cô ấy lúc này nên muốn giúp đỡ. Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng đón nhận lại cô ấy. Cô ấy thường xuyên nói nếu còn tiếp tục ở với người chồng như thế, cô ấy không sống được mất. Song bản thân cô ấy yếu đuối, không dám tự ý quyết định ly hôn vì không biết tương lai sẽ như thế nào.
Cô ấy đang muốn tôi cho một lời hứa sẽ bảo vệ và đồng ý cho cô ấy ở bên cạnh, để cô ấy có động lực dứt khỏi người chồng mới cưới vũ phu. Theo mọi người, tôi có nên đồng ý đón nhận cô ấy, cho cô ấy một nơi nương tựa không?
Theo Trí Thức Trẻ
Chồng ốm liệt giường, vợ "đi "cặp" một lúc ba người Vợ tôi làm cho nhà nước nên tuy thu nhập không cao nhưng bù lại cô ấy có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình. Mọi việc trong nhà đều do một tay vợ lo toan, sắp xếp ổn thỏa. Sau 1 tuần theo dõi sát sao thì tôi đã biết được sự thật cay đắng. Cô ấy cặp kè một lúc...