Tận cùng của nỗi đau là sự im lặng và bất cần!
Chỉ khi hết yêu, con người sẽ không còn cảm nhận được sự tồn tại của nhau. Sẽ không còn cảm xúc khi nghĩ đến nhau. Và chỉ còn là sự im lặng… Khi mới yêu, chúng tôi cũng ngọt ngào, cũng nhớ nhau đến da diết.
Nhưng có lẽ yêu lâu, nên mọi thứ trở nên nhạt nhòa, tôi đòi hỏi nhiều hơn, cần nhiều hơn. Còn anh, cũng dần mặc kệ hơn.
Ai rồi cũng trải qua một mối tình.
Ai khi yêu thì cũng đều mong muốn đó là nửa còn lại của cuộc đời. Rằng sẽ đến với nhau, sẽ gắn bó, sẽ là của nhau.
Ai rồi cũng thế, đã đi ngang qua cuộc đời nhau, dù không đi cùng nhau đến hết con đường. Nhưng cũng đủ để nhớ tới nhau như những kỷ niệm đẹp, hay một quá khứ không vui..
Mối tình nào cũng phải trải qua những thăng trầm trong tình yêu, ngọt- đắng. Và tôi cũng thế, tôi cũng đã yêu bằng sự chân thành, bằng cả con tim. Mối tình kéo dài năm năm và cũng sắp ” chung một nhà “. Nhưng sao trong lòng tôi lại trống rỗng đến như thế. Sắp trở thành cô dâu mà lòng tôi không còn cảm xúc, mọi thứ đối với tôi nặng nề…
Chỉ muốn quăng quật hết mọi thứ, tự làm theo những mong muốn của bản thân. Khi mới yêu, chúng tôi cũng ngọt ngào, cũng nhớ nhau đến da diết. Nhưng có lẽ yêu lâu, nên mọi thứ trở nên nhạt nhòa, tôi đòi hỏi nhiều hơn, cần nhiều hơn. Còn anh, cũng dần mặc kệ hơn.
Anh, con người vô tâm đến kỳ lạ, không rượu, không bia, không thuốc, không tụ tập bạn bè, đi làm về anh chỉ về nhà và ăn cơm. Có lẽ vì thế mà anh không có nhiều bạn. Có lẽ nhiều người nhìn vào sẽ nói ” Có người yêu chăm chỉ như thế còn mong gì hơn? “. Ừ cũng đúng, người này được nọ mất kia, anh không chơi bời thế còn mong gì. Nhưng nếu như bản thân tôi sống ích kỷ hơn một chút, đừng vì người khác thì chúng tôi sẽ sống rất thoải mái.
Video đang HOT
Khi mới yêu, anh cũng quan tâm tôi nhiều lắm, ngày nào cũng phi xe hơn hai chục cây số chỉ để nhìn, để gặp, sáng nào cũng đèo tôi đi làm. Còn giờ, mỗi khi tôi đi, sẽ đi một mình. Anh vô tâm hơn xưa nhiều lắm, bố mẹ tôi ốm, anh cũng không gọi hỏi thăm, chỉ vì “Anh ngại, chả biết nói gì “.
Yêu nhau 5 năm, nhưng có lẽ chúng tôi dự kiến cưới nhau chắc cũng phải 4 lần. Nhưng có lẽ cả 4 lần, anh không hỏi cưới chính thức. Và rồi dần tình cảm nhạt nhòa đi nhiều, chúng tôi mỗi người đi về chỉ cắm mặt vào điện thoại, vào máy tính. Không ai buồn nói chuyện với ai. có lẽ tôi nhiễm tính của bố mẹ, nên đi đâu, làm gì cũng muốn lôi kéo cả 2, dù nấu cơm, hay nhặt rau, cũng muốn cả hai cùng làm chung. Nhưng với anh không thế, làm gì thì cũng chỉ một mình tôi.
Cuộc sống tẻ nhạt khi chúng tôi không có những ngày hẹn hò, hay những lúc ngồi nói chuyện với nhau nữa. Tất cả chỉ là việc ai người ấy làm.. Tôi như phát điên lên khi cảm giác thấy lạc lõng, cô đơn. Tôi đã buông tay, buông xuôi tất cả, bỏ lại hơn 4 năm để ra đi, để bắt đầu lại cuộc sống mới. Tôi khao khát được quan tâm, được lo lắng. Nhưng mọi thứ đổ vỡ, dù cho giọt nước mắt đang lăn dài trên má, cũng chỉ là một cái ngoảnh mặt quay đi và im lặng. Chỉ khi chúng tôi đã không còn nhìn nhau, không nói, tôi biết mọi thứ đã chấm dứt hoàn toàn, và tôi cũng không còn yêu anh như trước.
Lúc tôi đi, anh như khóc, anh hối hận vì đã vô tâm với tôi, anh hứa sẽ thay đổi. Nhưng tôi vẫn kiên quyết ra đi. Nhưng đâu phải tôi chỉ sống cho riêng mình tôi, còn gia đình, bố mẹ tôi lo lắng, giục giã chuyện cưới xin. Tôi cũng đã chẳng còn thời gian để đi tìm hiểu người khác, cũng chẳng mở lòng ra với ai. và tôi lại yếu mềm, lại nhắm mắt quay lại với anh.
Anh hứa sẽ quan tâm tôi hơn, sẽ không như trước, và tôi chờ…. nhưng chờ mãi, cuối cùng anh vẫn thế. Và tôi cũng phải chịu thua số phận, tôi đồng ý cưới. Không háo hức như vài năm trước để chuẩn bị đám cưới, vì tôi hụt cũng mấy lần rồi. Nhưng tôi vẫn hỏi han và bàn bạc với anh mọi thứ, nhưng chỉ nhận lại cái gật đầu cho qua ” ừ”.
Đến giờ phút này, khi chuẩn bị mặc lên mình chiếc váy cưới, mà tôi cứ ngỡ như không phải tôi là cô dâu vậy. Không một cảm giác đoái hoài, không một sự hồi hộp thích thú. Tôi cũng mệt mỏi, cũng không phải trẻ con mà có thể lại một lần nữa bỏ lại khi mọi thứ đã chuẩn bị xong. Là cô dâu, nhưng miệng mỉm cười mà trong lòng sao buồn đến thế. Không còn quăng quật, giận dỗi, chỉ còn là sự im lặng, thờ ơ để mọi thứ tự diễn ra. Và tôi biết, tôi sẽ phải học cách chấp nhận, vì tôi đã bước vào con đường ấy!
Theo Phununews
Tâm sự của một người thứ 3
Điện thoại tôi mấy hôm nay ngập đầy những tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của anh, tất cả chỉ với một nội dung duy nhất: "Tại sao em lại im lặng và tránh mặt anh một cách khó hiểu như thế?". Chính tôi cũng đang tự hỏi mình: "Tại sao tôi lại trở thành một con người như thế?".
Ảnh minh họa
Anh, một doanh nhân thành đạt, nổi tiếng trên thương trường khởi nguồn từ những khó khăn. Tôi chỉ là một cô cử nhân kinh tế mới ra trường với đầy hoài bão. Anh - đã là bố của hai cậu bé kháu khỉnh. Tôi vẫn đang đi tìm cho mình một tấm chân tình giữa bộn bề gian dối.
Tôi không tin vào tình yêu sét đánh. Tôi đến với anh bắt đầu từ sự kính trọng, bị thu hút bởi sự thông minh của anh, rồi bị khuất phục bởi sự điềm đạm và chín chắn của anh. Tôi tin, tôi đủ xinh đẹp và thông minh để tìm một bờ vai vững chãi cho riêng mình. Nhưng cuối cùng tôi lại dựa vào một bờ vai đã thuộc về người phụ nữ khác.
Thỉnh thoảng, khi tôi hỏi, anh có nhắc tới vợ anh. Chị không đẹp, nhưng chịu khó và hiền lành. Vào giai đoạn khó khăn nhất, chị bỏ việc nhà nước để đi buôn, kiếm tiền cho anh học lên cao rồi kinh doanh từ nhỏ đến lớn. Giờ anh đã thành công, chị ở nhà nội trợ, chăm sóc chồng và hai cậu con trai, thay chồng chu toàn việc họ hàng nội ngoại.
Chẳng bao giờ tôi hỏi, rằng anh còn yêu chị nữa không? Cũng chẳng bao giờ anh nói anh không còn yêu vợ. Chúng tôi cứ yêu nhau như thế. Yêu mà không có một lời hứa hẹn, không một kế hoạch gì cho tương lai, như thể ngoài tình yêu ra chẳng còn gì quan trọng nữa cả.
Cũng có một đôi lần, tôi băn khoăn thấy mình có lỗi, nhưng anh lại an ủi rằng: "Tình yêu chẳng bao giờ có lỗi. Anh không ruồng rẫy vợ con, vẫn chăm lo cho gia đình đầy đủ. Em cũng chẳng hề có ý định phá hoại gia đình anh. Mình đến với nhau chỉ vì mình yêu nhau, trái tim có lý lẽ riêng của nó". Những lời anh nói nghe mới có lý làm sao. Tôi đã bị ru ngủ bởi tài hùng biện của anh. Trong phút chốc, tôi cũng nhận thấy mình chẳng có lỗi gì nữa cả.
Nhưng cuối cùng tôi đã quyết định dừng lại. Anh có thể đang không hiểu tại sao, chắc anh đang cố để tìm lời giải thích: vì sao tôi tránh mặt anh? Vì sao tôi không nghe điện thoại? Sao không trả lời tin nhắn? Lý do rất đơn giản: Tôi đã gặp vợ anh.
Đó là vào bữa tiệc liên hoan cuối năm của công ty, giữa ồn ào, tôi nghe có ai đó bảo rằng phu nhân của anh cũng xuất hiện. Chị gây ngạc nhiên vì rất ít khi xuất hiện cùng anh ở chốn đông người. Tôi cũng tò mò lắm, và tôi đã chủ động chào chị. Khi tôi giới thiệu tên mình, tôi thấy đôi mắt chị mở to hơn bình thường. Rồi chị bảo nơi đây quá ồn ào, chị rủ tôi ra ngoài sảnh trò chuyện. Chị chỉ hỏi han tôi những câu rất thường tình. Tôi quan sát chị, chị không xinh đẹp nhưng giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng. Chị không trang điểm nhiều, không ăn mặc sang trọng mà giản dị, thanh thoát. Chị tâm sự với tôi chuyện gia đình. Chị kể về hai cậu con trai đang tuổi lớn và nói rằng chúng rất tự hào về bố. Chị bảo "điều đáng sợ nhất của những người làm cha mẹ là không nhận được sự kính trọng của con cái. Và khi em có gia đình, em sẽ biết rằng, với một người phụ nữ, điều quan trọng nhất chính là gìn giữ sự bình yên cho chính con cái họ".
Có thể chị không biết tôi là ai. Cũng có thể là chị biết tôi rất rõ. Nhưng tôi không sợ. Tôi chỉ thấy xấu hổ, như một đứa trẻ ăn vụng bị bắt quả tang, mà tôi thì đâu còn là một đứa trẻ. Tôi nhận ra, rồi mai này tôi cũng sẽ lấy chồng, cũng sẽ có con. Nếu phúc mỏng lấy phải một người chồng không chung thủy, tôi vẫn phải cố câm nín chịu đựng, sẽ cất giấu nỗi đau vào ngăn riêng của trái tim mình, để các con tôi luôn tự hào về bố, để tuổi thơ của chúng được yên bình, để cuộc đời của chúng không xáo động. Nhưng liệu tôi có làm được thế không? Hay sẽ điên cuồng mà tung hê hết thảy?
Anh cứ bảo rằng, anh đã làm tất cả, dành tất cả cho gia đình anh, nhưng thứ quan trọng nhất là tình yêu anh lại không dành cho chị. Tôi cứ nghĩ rằng, tôi chỉ yêu anh thôi, tiền bạc của anh tôi không cần, tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện hỏi đòi danh phận. Tôi nghĩ chị ấy không mất mát gì cả, nhưng tôi lại lấy đi thứ quý giá nhất của chị ấy - đó là trái tim anh.
Anh nói đúng: tình yêu không có lỗi. Nhưng nó chỉ không có lỗi khi mình yêu mà không làm tổn thương người khác, khi hạnh phúc của mình không phải đánh đổi bằng nỗi đau của người khác. Nếu phải lựa chọn, chắc chắn anh sẽ không chọn tôi. Vậy thì tôi cũng phải chọn lối đi cho cuộc đời mình.
Theo Dân Trí
60 tuổi, tôi còn bị chồng phản bội Sống với nhau gần 40 năm, có đủ cháu nội ngoại vậy mà bây giờ chồng lại phản bội tôi để đi với ngươi đàn bà khác... Sống với nhau gần 40 năm, có đủ cháu nội ngoại vậy mà bây giờ chồng lại phản bội tôi để đi với ngươi đàn bà khác... (Ảnh minh họa) Tôi 60 tuổi, kém chồng 2...