Tâm tư của mẹ
Càng gần ngày sinh em con mẹ càng thương con nhiều hơn, với mẹ con lúc nào cũng là đứa trẻ bé bỏng chịu nhiều thiệt thòi.
Con ra đời khi kinh tế gia đình còn thiếu thốn, bố vừa đi làm ở công ty mới, lúc nào cũng phải căng sức ra để cố gắng. Vật dụng gia đình mình khi ấy chẳng có gì ngoài chiếc tủ đựng quần áo, một giá sách to, một máy vi tính từ thời sinh viên của bố và hai cái nồi nấu ăn đơn giản, giường cũng là của chủ nhà… Dẫu vậy trong phòng trọ chưa đầy hai mươi mét vuông lúc nào cũng là tiếng cười vui vẻ bố tạo ra.
Chẳng có tủ lạnh, máy xay, đồ đùng thì đơn sơ nên cách chế biến món ăn của mẹ dành cho con cũng không thể cầu kỳ. Nhìn cảnh bố gò lưng băm chặt thức ăn nhỏ xíu, hay cả những lúc bố giặt một chậu quần áo cao chất ngất còn không đủ mắc và chỗ để phơi, không bao giờ mẹ có thể quên được. Đó chính là tình yêu thương và sự sẻ chia chân thành bố dành cho mẹ. Con dường như cũng biết phận mình nhà nghèo nên trộm mụ con rất ngoan, khiến bố mẹ không phải bận tâm nhiều.
Sau đó thì mẹ đi làm, các bà chỉ đỡ được cho đôi ba tháng, bố mẹ phải ôm con đi gửi khắp nơi, hết bà hàng xóm gần đến hàng xóm xa, thậm chí có lúc phải gửi con cách nhà trọ gần bốn cây số, tất cả họ, dù có người chỉ trông con một ngày mẹ cũng luôn ghi nhớ ơn trong lòng, nghĩ đến những ngày ấy mà mẹ thắt ruột lại thương con, nhỏ như con chuột, bị mẹ tha lôi đi khắp chốn.
Video đang HOT
Mười sáu tháng con đi học, lúc nào cũng lách chách nhất lớp, thế nên mẹ đã từng bị giằng xé giữa hai suy nghĩ một là đi làm và làm thêm để có thể cùng bố vực kinh tế gia đình lên, một đằng mẹ cắn rứt lương tâm vì thời gian dành cho bé cứ bị xà xẻo, thấy đôi lúc con lủi thủi chơi một mình mà mắt mẹ cứ cay xè vì thương, mẹ vất thì vất chứ sao nỡ lôi kéo con vào. Mẹ thậm chí không dám nghĩ đến việc sinh thêm đứa nữa. Mẹ sợ với sự vụng về và bận rộn của mình sẽ làm khổ lây sang các con, nhưng đúng là duyên trời…
Sau bốn năm, nhờ sự nỗ lực hết mình mà bố mẹ đã làm nên những kỳ tích, mẹ hài lòng với thành quả đạt được song cũng chính từ đây mẹ càng thêm thương con, con có hiểu cho mẹ không? Mẹ biết giai đoạn thơ ấu của các con luôn cần sự quan tâm gần gũi của bố mẹ và giá trị vô hình ấy chẳng vật chất nào có thể mua nổi.
Câu nói “Làm việc tích cực là con đường đi tới sự giàu có đích thực” đã luôn đi theo mẹ suốt thời gian đó. Mẹ sáng tác ra thêm câu “Lười biếng và gian dối là ngọn nguồn của mọi bất hạnh”.
Bố mẹ đã làm được nhà và những tiện nghi gia đình cũng đã tương đối đấy đủ. Đã trải qua nên bố mẹ có thể chứng minh cho con thấy chúng ta hoàn toàn có thể sống sung túc được bằng lương cùng các thu nhập lương thiện từ mồ hôi nước mắt khác. Thế nên hãy đi lên từ đôi bàn chân của mình và đừng cố học những mánh khóe lọc lừa.
Giờ thì mọi việc ổn rồi con yêu ạ. Mẹ chỉ còn cầu mong cho cả nhà mình mạnh khỏe, các con hãy cùng giúp mẹ, biết ăn biết ngủ biết học hành thật ngoan nhé! Mẹ đã lại lạc quan khi nghĩ rằng, giai đoạn thiếu thốn nhất mà con đã cùng trải qua và nhiệt tình san sẻ với bố mẹ, thì không có lý gì những ngày tươi sáng này nhà mình lại không hạnh phúc bên nhau. Sợi dây gia đình đã được gắn kết bền chặt, sẽ càng vững vàng hơn theo năm tháng.
Theo VNE
Mệt mỏi vì định kiến
Không dưới hai lần mẹ chồng dạy em, sinh ra làm kiếp đàn bà là phải chịu khổ nhục, nhận về những vất vả khó nhọc, hi sinh. Anh cũng ngồi ngay đấy âm thầm chẳng ý kiến gì, chỉ khi về đến nhà mới rụt rè: "Anh chẳng bao giờ đồng tình với quan điểm đó".
Em không hiểu do thổ nhưỡng, do long mạch hay do gì mà cứ về quê là em với anh không tài nào cười nói nổi với nhau. Anh lườm: "Sao cứ mê tín đổ thừa như thế, là do con người hết". Điều này em đồng ý.
Nhưng anh bảo có vui nổi không, khi tất cả là em phải làm từ việc nhà cho đến việc họ, gánh vác cả công việc lẫn tài chính, tiền đóng gạo góp, góp công góp sức và em là đàn bà phải có trách nhiệm nặng hơn. Phải thu xếp xin nghỉ mà về lê la ở quê hai ngày cho dân làng nhìn vào. Trong khi đó anh sẽ ngồi ghếch chân, chỉ việc xem ti vi cho giống bố anh, khôn hồn đừng giúp vợ việc gì kẻo mẹ sẽ lườm nguýt, bố thì cười khẩy "mặc váy vào đi con".
Ông vẫn kể công rằng một tay ông nuôi con ăn học, xây nhà, mua sắm vật dụng, bà đã làm được cái gì... Bà vẫn phải im dù nhiều phen ấm ức, vì phụ thuộc mãi nên bà quen chịu chữ nhẫn và muốn con dâu mình cũng phải như thế.
Trong khi em khác bà nhiều chứ. Em sống chủ động, có công việc của mình, cũng đầu tắt mặt tối bỏ toàn bộ thời gian riêng tư dành cho bố con anh và tháng nào có giỗ chạp cũng vẫn về góp mặt. Anh hiểu điều đó, anh thương em nhưng cứ về quê là anh lại thể hiện mình là "trụ cột gia đình đích thực", chỉ ngồi chờ người khác phục vụ. Anh thích nghi nhanh thật đấy, kiểu gì cũng góp vui được và yêu cầu vợ cũng phải thay đổi lập tức, rồi anh trách em cầu toàn.
Điều bất công có chọn lọc ấy em không phục hàng bao năm rồi, nhưng anh cứ tỉ tê nịnh nọt kêu là có về mấy đâu, chịu khó tí. Chả mấy khi về thật, nhưng em khó chịu khi kiểu gì em cũng bị nói, bị chê, rồi được nghe kể về các tấm gương con bé nhà kia biết việc đảm đang, con dâu nhà nọ ỷ lại lười biếng không biết điều. Những câu chuyện của họ mang màu sắc chủ quan vô lý, em không tài nào tiêu hóa nổi. Vẫn phải miễn cưỡng ngồi nghe và nghĩ sống sao cho vừa lòng người?
Thế nên đừng ngạc nhiên khi em dần muốn thoái thác mỗi khi có việc cần về. Vì ở đó em luôn có cảm giác chồng như không phải chồng mình. Ai nói gì anh cũng gật, kể cả có ông to mồm bảo: "Không đánh được vợ là chưa thể hiện được sức mạnh đàn ông". Giá em mà là anh em sẽ mạnh miệng hơn: "Nắm đấm chỉ sử dụng khi não bộ đã bị vón thành cục".
Dù gì cũng là việc chung, trách nhiệm của anh cũng phải có trọng lượng một chút. Đằng này anh hất tất cả thành việc của đàn bà, còn anh thì đi câu cá, bẫy chim cùng mấy ông trong xóm, tối uống nước chè bàn chuyện với các cụ và giao lưu phỏm đến tối khuya. Mỗi lúc về quê vợ chồng lại giận nhau, cứ thế vết rạn dần loang lổ, quan hệ gia đình ngày một nặng nề. Em bắt đầu thấy những đổ vỡ, ít nhất là từ niềm tin ở trong tim.
Theo VNE
Níu kéo mà chi! Việc níu kéo khó mang lại hạnh phúc nếu điều này không xuất phát từ tình yêu. Gá nghĩa vợ chồng được 10 năm, một ngày nọ, ông Bình - ngụ ở quận Tân Bình, TP HCM - biết tin bà Hương, vợ ông, đã nộp đơn đơn phương xin ly hôn tại TAND quận. Vừa bất ngờ, tức giận vừa không cam...