Tâm trạng cuối cùng!
Anh đã từng mơ về một cuộc sống hạnh phúc, một cuộc sống luôn có em bên cạnh. Anh đã mơ về cuộc sống tràn ngập tiếng cười trong ngôi nhà nho nhỏ, trong đó có anh em và hai đứa con của chúng ta…
Anh đã từng ước được sống trong căn nhà do chúng ta tự thiết kế và chiếc phòng ngủ thật đẹp với cánh cửa sổ nhìn ra bên ngoài mà em thích.
Em thật sự đã không có tình cảm với anh nữa rồi. Em nói “Em không muốn là người nói dối, em cần có thời gian để suy nghĩ, hiện giờ em chưa thể chấp nhận tình cảm của anh được, mặc dù thực sự em rất quý anh”, nhưng anh biết trái tim em đã không có chỗ đứng cho hình bóng của anh nữa. Nó đang muốn phiêu lưu để đi tìm những cái mới. Anh không biết mình suy nghĩ về em có đúng không nhưng em bây giờ đã không còn như những gì em đã từng nói với anh và như anh suy nghĩ nữa. Một người luôn luôn quan tâm anh, lo lắng, chia sẻ cảm giác, lắng nghe tâm sự cùng anh. Những điều anh yêu ở em giờ đã không còn nữa. Em nhẫn tâm, em không cho anh cơ hội để thích nghi với sự thay đổi đó.
Trước khi quen em, gặp em anh hoàn toàn là một con người khác, lạnh lùng, thầm kín, và chẳng bao giờ nói ra những tâm sự buồn với ai đó… những điều đó đã được thay đổi khi anh gặp em – người con gái mà anh thấy hồn nhiên một vẻ đẹp thánh thiện, một nụ cười mà mỗi khi anh nhìn thì mọi sự mệt mỏi gần như đã được xua tan. Em xuất hiện trong những lúc anh thấy căng thẳng về công việc, mệt mỏi vì áp lực cuộc sống, cô đơn vì trống vắng… anh thấy mình như được giải toả bằng một phương thuốc mà bấy lâu anh đã đi tìm.
Em đã xuất hiện như vậy và anh đã yêu em tha thiết, khi trời nắng rồi bất chợt mưa, anh sợ em không mang áo mưa bị ướt, khi trời bỗng dưng trở lạnh anh nghĩ không biết em mặc có đủ ấm không, rồi mọi chuyện trong công việc và cuộc sống của anh luôn muốn em như một người vợ của mình. Những suy nghĩ trong anh giờ đã luôn có em đi cùng, nhiều khi anh tự tạo ra cho mình trở thành một con người thật vô lý để biết cảm giác của em nhưng cuối cùng cũng chỉ để hiểu về em nhiều hơn để mang đến cho em một cuộc sống hạnh phúc hơn nhưng có lẽ em không hiểu đựợc điều đó.
Khi nào cảm thấy mỏi mệt thì hãy nhớ tới anh em nhé… (Ảnh minh họa)
Và em đã thay đổi, em đã nhắn nhầm tin nhắn với người khác cho anh nhiều hơn. Trong những tin nhắn của em đã không còn những câu hỏi về anh nữa, rồi em cũng chẳng còn muốn trả lời những cuộc hội thoại tin nhắn của anh. Trời lạnh và mùa giáng sinh lại như những ngày xưa lần này anh còn thấy mệt mỏi và cô đơn hơn. Ngày xưa trong anh chẳng có khái niệm giáng sinh nên trong suy nghĩ chỉ là một khoảng chống rỗng tuếch nên chẳng thấy cô đơn và buồn, nhưng năm nay vì có em anh để ý đến những đôi tình nhân yêu nhau anh mường tưởng ra những điều hạnh phúc trong mùa giáng sinh. Nhưng rồi cũng chính là mùa mà anh chắc sẽ buồn nhất trong cuộc đời mình về sau. Em đã thay đổi.
Video đang HOT
Anh yêu em nhiều nhưng anh không muốn làm cho em khó xử, em muốn suy nghĩ bao nhiêu cũng được, anh sẽ chờ, em cứ tiếp tục cuộc sống của mình khi không có anh bên cạnh. Dù không được sánh bước cùng em nhưng anh sẽ dõi theo em và luôn hướng về em, hãy làm những điều mình muốn mà khi có anh mà em chưa thể làm được. Khi nào cảm thấy mỏi mệt thì hãy nhớ tới anh em nhé. Còn anh, anh sẽ trở về với cuộc sống như ngày xưa khi chưa có em. Anh luôn và mãi yêu em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời xin lỗi muộn màng
Cũng như bao người con gái khác, tôi đã quen anh và yêu anh với một tình yêu trong sáng của một người con gái tuổi 19 đầy mơ mộng vào tương lai đang chờ phía trước.
Anh trên tôi bốn tuổi, anh chững chạc hơn tôi rất nhiều. Anh và tôi ở cùng chung một xóm nhỏ, hàng ngày tôi đi học, anh đã nhìn tôi với ánh mắt thân thiện từ lúc nào tôi cũng không biết nữa, có những buổi tan trường anh đã đợi chờ và cùng đi song song trên con đường như vô tình qua lúc đó.
Tôi đã chợt nhận ra rằng anh đang dành cho tôi một thứ tình cảm rất đặc biệt. Nhưng một người con gái như tôi đang tuổi còn đi học, đối với bố mẹ chắc rằng tôi còn rất nhỏ không nên nghĩ tới chuyện yêu đương. Tương lai tôi còn dài chắc chắc tôi sẽ gặp người hơn anh vế mọi thứ. Bố mẹ tôi nghĩ thế mà. Tôi cũng sợ bố mẹ la rầy nên tình cảm chỉ có chút nhớ chút thương mà thôi.
Rồi tới ngày tôi cũng xa anh mà đi lên thành phố để bước tiếp con đường học vấn mà tôi đã cố gắng bấy lâu. Dường như anh rất buồn vì phải xa nhau nhưng cũng phải ngậm ngùi: "Em đi cố gắng học xong, rồi về với anh. Anh sẽ đợi em", tôi chỉ biết im lặng mà thôi.
Ngày tôi ra trường, tôi xin được một công việc kế toán nho nhỏ trong một công ty Xây Dựng. Tôi không còn muốn trở về quê để phải nhờ cậy thân thế mới xin được việc làm. Sao lúc ấy tôi ghét cái tư tưởng có tiền mới có việc làm mà các bạn tôi đã có ở quê ấy. Tôi muốn ở lại thành phố này nên tình cảm tôi dành cho anh không thể lớn dần lên được.
Tôi không cảm thấy tự tin cho mối tình mà mỗi người ở mỗi phương trời xa cách. Tết này rồi tết nữa anh vẫn chờ và hi vọng một ngày nào đó tôi sẽ thay đổi ý định trở về quê làm thì sao? Nhưng tôi đã chính thức nói với anh rằng: "Giữa em và anh mỗi người ở mỗi nơi và mỗi công việc, em không thể đến với anh được nữa. Giờ em chỉ có thể xem anh như một người anh mà thôi".
Ở thành phố phồn hoa này, mỗi lần tới ngày lễ gì là tôi thấy mình buồn và nhớ tới anh. Tôi tâm sự với anh nhiều điều. Anh vẫn luôn luôn trải lòng khi tôi tâm sự nhiều thứ ở nơi này kể cả về những người con trai đang theo tán tỉnh tôi ấy chứ. Tôi luôn ngưỡng mộ anh là người hiền lành và nhân hậu.
Thời gian cứ thế trôi qua, dường như anh cũng sợ mất tôi thật sự, anh đã chuyển công việc đi đi về về từ quê vào thành phô để mong được gặp tôi (Anh chạy xe chở hàng cho một công ty nào đó trong thành phô). Anh hẹn gặp tôi với một thời gian thật ngắn ngủi, đầy tiếc nuối. Anh thèm được hôn lên mái tóc rối, hôn lên đôi mắt, cái mũi của người con gái lạnh lùng như tôi. Thế nhưng sau bao ngày xa cách tôi đều từ chối tất cả.
Bây giờ nghĩ lại sao tôi thấy mình ích kỷ với anh quá. Những lời yêu thương và nhớ nhung của anh làm tôi không khỏi chạnh lòng, tôi chỉ im lặng không hứa hẹn với anh bât cứ điều gì. Đôi khi tôi cũng muốn bỏ cái nơi có cuộc sông xô bồ, tấp nập này để trở về với anh. Nhưng công việc cứ cuốn tôi theo năm tháng.
Có một năm về tết mà tôi không thể nào quên được, anh mời tôi đi chơi, hôm ấy là mùng 3 tôi cũng đồng ý. Nhưng khi chúng bạn rủ tôi đi từ sáng thế là tôi đã bỏ mặc anh ngày hôm ấy. Tôi nghĩ là thôi thì lúc khác gặp cũng được, tôi đâu ngờ anh chờ từ sáng tới chiều mà không gặp được tôi anh buồn và đi nhậu với bạn. Anh không còn đủ tỉnh táo để điều khiển chiếc xe máy nữa, mà đâm phải vào cột điện cao thế ngay trước xóm. Thế là phải nhập viện ngay ngày tết, tuy không nặng lắm nhưng phải may mấy mũi ở da đầu, rồi bác sĩ cho xuất viện.
Anh đã làm cho gia đình và cả xóm một phen hú vía. Tới tối, tôi đi chơi về nghe mọi người gần bên biết chuyện kể lại, cũng có ít người biết hình như nguyên nhân chắc tại tôi. Tự nhiên tôi thấy mình có lỗi với anh. Chị bạn ở nhà bên cạnh khuyên tôi: "Thôi thì qua nhà thăm anh ấy xem sao?". Tôi đã qua nhà anh và an ủi anh rất nhiều, trong tâm trạng anh lúc này tôi không dám nói điều gì xa cách nữa, sợ anh buồn và nghĩ quẩn. Lúc này anh đã như vậy rồi, tôi thì cũng phải xa anh.
Tôi thì muốn anh hãy quên tôi đi, bởi vì tôi đã và đang có việc làm ổn định trong thành phố này. Tôi không thay đổi ý định là sẽ về quê nữa. Ngày anh còn chưa lành bệnh, thì tôi cũng trở lại thành phố tiếp tục công việc của mình đang làm.
Tôi cũng thường xuyên điện thoại hỏi thăm anh, anh vẫn luôn giữ nguyên vẹn tình yêu chung thuỷ với tôi. Đôi khi tôi tự hỏi, đã bao năm xa cách, tôi cũng đã lẩn tránh tình cảm của anh rất nhiều như thế mà không hiểu tại sao anh vẫn luôn hi vọng tình yêu trong tôi sẽ tiến triển cùng anh và cùng đi đến hôn nhân. Đúng là tôi có dành cho anh một tình cạm đặc biệt nhưng khi tôi đã xác định công việc và tương lai thì tình cảm chỉ dừng ở đó mà thôi.
Rồi tôi cũng đã gặp một người (chồng tôi hiện tại), anh đã đem lại cho tôi một cảm giác yêu thương và an toàn, chúng tôi quen nhau 6 tháng rồi đi đến hôn nhân. Lúc này tôi đã 28 tuổi rồi. Nghĩ lại tôi cũng sợ vì sao mình tin và quyết định đến với anh ấy nhanh đến thế. Nhưng không, hiện tại tôi đang rất hạnh phúc cùng chồng và đứa con trai bé bỏng 2 tuổi. Tôi rất yêu chồng và con. Tình yêu thương chồng của tôi ngày càng lớn mạnh vì những gì anh đã làm cho gia đình bé nhỏ này.
Nghĩ về anh, ngày đám cưới tôi, anh hoàn toàn bất ngờ vì tôi không mời anh dự. Tôi sợ làm anh đau khổ. Và tôi không dám nghĩ đến cảm giác của anh lúc ấy thế nào nữa. Nhưng sau khi lấy chồng, tôi không còn biết tin tức gì về anh nữa cả. Chỉ biết anh không còn dùng số điện thoại mà anh hay gọi cho tôi, anh cũng bỏ đi thật xa để bắt đầu cuộc sống mới và công việc mới.
Có chồng rồi thì tết tôi vẫn về quê thăm gia đình tôi cùng chồng (chồng tôi người thành phố). Trong lòng tôi vẫn mong biết được tin tức về cuộc sống của anh hiện tại thế nào?! Nhưng tới mãi bây giờ tôi cũng không biết anh đang ở đâu và làm gì ?! Nghĩ tới anh sao tôi vẫn thấy ray rứt. Tôi chỉ mong anh sẽ gặp được người con gái yêu anh thật lòng, và anh sẽ trãi lòng mình để đón nhận và có một gia đình hạnh phúc để quên đi một tình yêu trong quá khứ. Nếu như anh đọc được những dòng tâm sự này của em mong anh nhận một câu xin lỗi từ em.
Em vẫn mong được là người bạn tốt của anh mãi mãi. Trong một góc nhỏ tim em, hình ảnh của anh lúc nào cũng được em nâng niu và trân trọng.
Theo Eva
Tạm biệt người yêu cũ Anh, lúc đó, là một chàng trai chỉ có hai bàn tay trắng, một tâm hồn bầm giập với những mảnh tình vá víu, một bản năng sống qua bao sự quăng quật, lừa dối, man trá... Em, lúc đó, mới chỉ là một sinh viên mơ mộng, hiểu thơ văn hơn hiểu những man trá quanh mình... Anh rất giỏi ẩn mình...