Tâm tình: Vì sao bố mẹ từ mặt, mắng em bất hiếu chỉ vì em đăng ký hiến xác?
Em cũng dự tính trước là bố mẹ sẽ phản đối, nhưng không ngờ phản ứng của hai người lại dữ dội đến vậy.
Không biết đối với mọi người như thế nào, nhưng theo quan điểm của riêng em, một người sau khi mất, thay vì để cơ thể biến thành cát bụi một cách vô ích, vừa tốn tiền đất chôn hay tiền để tro cốt, thì hiến xác cho y khoa, khoa học là một việc rất ý nghĩa. Trong một lần ngủ và tâm sự cùng mẹ, em có gợi mở đề cập đến chuyện này, bà liền gạt đi không mấy quan tâm.
(Ảnh minh họa)
Em cũng từng chia sẻ với bạn bè, một số người ủng hộ, số còn lại thì nhăn mặt phản đối. Lúc đó em thật sự cũng khá hoang mang. Sau một thời gian dài tìm hiểu, đọc những thông tin trên mạng của rất nhiều bạn trẻ cùng tuổi cũng tham gia việc này, em đã có thêm động lực và đưa ra được quyết định cho riêng mình.
Em đã nộp đơn làm giấy đăng ký hiến xác. Ngay khi em vừa thông báo chuyện này với gia đình, mẹ em là người đầu tiên phản ứng rất dữ dội. Ngày nào mẹ cũng khóc lóc, mắng và bắt em rút lại việc đăng ký. Mẹ bảo em chỉ mới 20 tuổi đầu, sao lại nghĩ đến chuyện xui xẻo như vậy. Bố em cũng giận không kém, ông trách em không bàn bạc với gia đình mà tự ý quyết định chuyện lớn như vậy. Bố mẹ tuyên bố sẽ từ mặt nếu em không nghe lời mà vẫn giữ ý định hiến xác.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Thật sự em rất buồn, không biết làm thế nào giải thích cho gia đình hiểu tâm nguyện của mình. Mọi người bảo em rỗi hơi, khùng điên. Em không hiểu vì sao một việc có ích như vậy lại bị phản đối. Phải mà em ăn chơi, lêu lổng rồi bố mẹ cấm đoán, la mắng thì đã đành, đằng này em nghĩ việc mình làm là chuyện có ý nghĩa, là việc tốt cơ mà.
Em không muốn mang tiếng bất hiếu với bố mẹ đồng thời vẫn muốn giữ lại quyết định đăng ký hiến xác. Làm sao để giải thích cho mọi người hiểu và đồng ý với tâm nguyện của em đây?
Tâm tình: Muốn cắt đứt với gia đình vì suốt 20 năm bố mẹ luôn thiên vị em trai
Biết rằng có suy nghĩ như vậy là không đúng nhưng đôi lúc mình tự hỏi liệu mình có phải là con nuôi của bố mẹ.
Không biết mọi người có ai gặp phải hoàn cảnh giống mình không, thật sự rất ức chế. Gia đình mình có bốn người, bố mẹ với thằng em nhỏ hơn 2 tuổi. Nói là một nhà bốn người vậy thôi chứ cảm giác như mình là người ngoài trong gia đình. 21 tuổi lên thành phố học xa gia đình đã đành, vậy mà mỗi lần mình và em trai cùng về nhà là bố mẹ chỉ biết đến nó. Từ nhỏ đến giờ, em trai mình luôn là ưu tiên số một của bố mẹ.
(Ảnh minh họa)
Cái gì cũng là em mình đầu tiên, quà cáp, đi chơi, tất cả mọi thứ bố mẹ đều hỏi ý và chiều nó. Đến bữa cơm vắng mình không sao chứ vắng nó thì bố mẹ bắt đợi bằng được mới ăn. Em trai làm sai thì được nhắc nhở, mình làm sai là bị đánh mắng không tiếc lời.
Những chuyện đó coi như mình là anh thì nhường nhịn em, không để tâm đến cũng được. Nhưng đến cả cuộc sống của hai đứa, bố mẹ cũng đối xử khác nhau. Em mình muốn làm gì, chọn trường học ngành gì cũng được tự do lựa chọn, đi chơi, mua sắm, tiêu tiền thoải mái tùy ý. Còn mình luôn phải chịu sự chi phối, sắp đặt của bố mẹ, bảo học, bảo làm gì cũng phải tuân theo.
(Ảnh minh họa)
Đợt này dịch, mình cũng kẹt toàn ở trong nhà như mọi người. Thấy bố mẹ ở dưới quê bất tiện đường vận chuyển nên cũng không đòi hỏi gì nhiều ở ông bà. Nhưng mà không ngờ, trước đó, bố mẹ đã chuyển lên hàng đống lương thực tiếp tế như rau, củ, thịt thà lên phòng trọ cho em trai, còn mình không có đến một cọng hành. Mình không điện về hỏi thăm thì bố mẹ cũng chẳng buồn gọi.
Đó chỉ là một trong hàng vạn tình huống mà mình đã gặp phải bởi sự thiên vị của bố mẹ. Sự việc này như một giọt nước làm tràn ly, trong một lúc không làm chủ được cảm xúc, mình đã nổi giận khi nói chuyện với bố mẹ. Ông bà dĩ nhiên nổi giận, bố la mắng, đòi cắt tiền gửi lên cho mình trang trải việc học, mẹ thì vừa khóc vừa than vãn, kể lể.
(Ảnh minh họa)
Mình biết công bố mẹ dưỡng dục, là còn cái không được tính toán, nhưng nếu đã sinh, đã nuôi được thì phải đối xử công bằng chứ. Mình làm gì có lỗi mà bố mẹ lại đối xử bất công như vậy. Là con người, ai cũng có cảm xúc và biết tổn thương chứ.
Đôi lúc, mình tự hỏi liệu có phải mình là con nuôi của bố mẹ. Nếu không, chẳng có ai lại đối xử phân biệt một cách quá đáng với con cái mình như vậy. Mình chán lắm, chẳng thiết tha gì gia đình nữa, chỉ muốn cắt đứt một lần cho xong. Nếu là mọi người trong tình cảnh này thì sẽ làm gì?
Chồng mất chưa tròn năm, chị dâu đã dẫn người đàn ông khác về nhà, nhưng vừa thấy anh ta, bố mẹ tôi bật khóc ôm chầm lấy Giờ gia đình tôi đang rối rắm lắm. Có nên chấp nhận người đàn ông này không? Anh trai tôi là bác sĩ, sống lương thiện, hiền lành. Nhưng anh ấy lại qua đời trong một vụ tai nạn. Giây phút nhận tin, cả nhà tôi bàng hoàng. Chị dâu tôi đang mang thai thì ngất xỉu tại chỗ. Tang lễ của anh,...