Tâm tình: Hàng xóm vô lý bắt đền nhà em vì cháu trai bị thương khi sang chơi
Em thật sự không thể tin được trên đời lại có người ngang ngược như vậy.
Câu chuyện bắt đầu từ khi con gái của nhà hàng xóm ly dị chồng, xong chuyển về cùng với đứa bé trai 4 tuổi. Nhà em có mẹ thì rất thích con nít, hồi xưa trước dịch cũng hay mở cửa cho mấy bé hàng xóm qua chơi. Mẹ em ở nhà rảnh thì trông tụi nó chơi phụ ông bà mấy đứa nhỏ (do ba mẹ mấy bé đi làm, để con ở nhà cho ông bà trông).
Em thì sợ ồn ào với tiếng con nít khóc lắm, nhưng vì mẹ thích nên cũng kệ. Mấy lần em ở nhà học bài mà không chịu được với tiếng giỡn của tụi nhỏ. Sau đợt dịch, thì mạnh nhà nào nhà nấy ở, mấy đứa nhỏ cũng không còn qua nhà nữa, chỉ còn bé trai 4 tuổi đó ở nhà kế bên thỉnh thoảng qua chơi thôi.
(Ảnh minh họa)
Hôm trước, mẹ em không có ở nhà, ông bà của bé dẫn bé qua chơi, em cũng không ý kiến gì. Thấy bé ngồi chơi với bà nó, em cũng vào phòng xem phim. Một lúc sau, không hiểu sao thằng nhỏ chọc phá con mèo nhà em kiểu gì mà nó cào cho một phát ngay má với cổ, rướm máu.
Video đang HOT
Rồi mọi người biết thế nào không? Tối đi làm về, không biết bà của bé nói với mẹ bé sao mà chị ấy qua mắng vốn, trách nhà em không trông bé để mèo cào làm đau bé. Chưa kể, nhà chị ấy còn bắt đền tiền thuốc mẹ em, lời lẽ rất đanh đá, thật sự rất chối tai.
(Ảnh minh họa)
Mẹ em thì xót con nít với tính cũng hiền nên chỉ biết nói xin lỗi, đồng ý đền tiền thuốc. Nhưng em thấy vô lý nên có đôi co qua lại. Rõ ràng là hai bà cháu tự ý qua nhà em, rồi chọc ghẹo mèo để bị như vậy chứ có phải nhà em thả rông mèo làm bậy đâu. Hơn nữa, chuyện trông coi bé là việc của gia đình họ, chứ có phải của nhà em đâu mà trách nhà em vô tâm.
Em tức là vì mẹ thì cứ bắt em im lặng, không tranh cãi nhưng trong khi gia đình em không hề sai. Cứ để như vậy họ lại được nước làm tới, ngồi lên đầu nhà em luôn mất. Nhà em đâu phải nơi giữ trẻ. Chắc từ giờ em phải cấm cửa luôn không cho bé nào đến nhà nữa, kẻo mai mốt tự dưng lại mang họa.
Tâm tình: Học đại học xong cuối cùng về quê bán chè và cái kết sau 2 năm
Hồi mới về quê cũng khá là ngại với lời ra tiếng vào của hàng xóm và bà con, nhưng mình vẫn mặc kệ.
Mình 25 tuổi, học xong đại học thì mình ở lại thành phố đi làm văn phòng. Sau 3 năm, mình chán nản vì mức lương bèo bọt, cộng với môi trường cạnh tranh khiến mình cảm thấy mệt mỏi, không hợp.
Trong một lần tâm sự với người bạn cùng tuổi ở quê, mình chợt nảy ra ý tưởng khá táo bạo. Người bạn đó ngày xưa thi rớt đại học, ở nhà tiếp quản nghề bếp của bố, giờ cũng mở được quán cơm gà khá nổi tiếng ở khu đó rồi.
Sau một thời gian đắn đo và được người bạn này khích lệ, mình quyết định xin nghỉ làm về tự mở quán chè vì mẹ mình có tài nấu chè khá ngon. Lúc đấy mình chỉ nghĩ đơn giản là mở một quán chè tại nhà, mẹ nấu, bố phụ giúp bán.
(Ảnh minh họa)
Ban đầu kinh doanh cũng khó khăn lắm. Mình không có kinh nghiệm, cả nhà cũng chưa từng kinh doanh nên tính chi phí thế nào mà cứ lỗ mãi, cộng thêm việc khá vắng khách nữa. Thời gian đầu, bố mẹ cũng hay gây gổ với nhau mãi vì chuyện buôn bán của mình. Mẹ thì ủng hộ việc mình về quê mở quán, còn bố thì vẫn thích mình làm việc trên thành phố, ổn định và bõ công 4 năm đi học.
Nhưng rồi mọi thứ dần thuận lợi hơn. Người bạn mà mình nhắc đến ban nãy đã giúp đỡ mình khá nhiều cũng như giới thiệu khách hàng đến quán. Thu nhập 5 triệu, 10 triệu rồi cứ thế tăng dần. Bố mẹ cũng không cần phụ bán nữa vì giờ mình đã đủ khả năng thuê nhân viên.
Đặc biệt, mình đã có được một khoản tiết kiệm kha khá và sửa sang được nhà cửa cho bố mẹ sau 2 năm - điều mà mình nghĩ nếu còn đi làm nhân viên trên thành phố thì chắc còn lâu mình mới làm được.
(Ảnh minh họa)
Nhiều người bạn đại học lâu lâu nhắn tin trên mạng hay trêu bảo sao học 4 năm đại học mà giờ về bán chè. Nhưng mình thấy có sao đâu, mình còn có tiền cho bố mẹ dưỡng già, lo được cho bản thân, sắm được nhiều thứ cho gia đình, được ở gần bố mẹ. Chẳng qua là nghe đến nghề bán chè thì nó không hào nhoáng và sang chảnh như chức trưởng phòng, phó phòng này kia thôi.
Mặc kệ người ngoài nói gì, mình cảm thấy miễn mình hạnh phúc với những gì mình hiện có là được. Không làm ông này bà nọ cũng chẳng sao, miễn mang tiền về cho bố mẹ, những đồng tiền trong sạch là được.
Chồng chê cơm vợ nấu lại khen hàng xóm hết lời, tôi nói một câu khiến anh im bặt Từ ngày tôi đòi ra ở riêng, chồng liên tục chê bai, không giúp vợ bất cứ việc gì khiến tôi sôi máu. Tôi với chồng lấy nhau được gần 1 năm thì chuyển ra ngoài ở riêng. Ngày chuyển nhà, anh hậm hực nói bóng nói gió vì bản thân anh không hài lòng với chuyện phải xa bố mẹ. Nhưng tôi...