Tâm thư xó.t x.a của người phụ nữ có chồng ngoạ.i tìn.h
Kể từ khi biết chồng bội bạc, trách chồng 1 thì tôi tự dằn vặt mình 10.
Sao tôi lại tự trách mình khi chồng ngoạ.i tìn.h? Ảnh minh họa.
“Tớ không thể trông nhầm được. Ông K nhà cậu ngồi ngay ở bàn phía trước tớ, một tay ôm chiếc túi xách hồng, một tay ôm eo cô kia chặt chẽ…”, Cô hang xom đa phai nhăc đi nhăc lai câu nay đên 5 lân tôi mơi tin vao tai minh.
Trơi đât như sụp đô dưới chân, chân tay run lẩy bẩy còn miệng thì đắng ngắt ú ớ không cất nên nôi lời. Khuôn măt thi biên săc đên mưc, nhin tôi, ngươi hang xom sơ hai vôi va trân an: “10 ga đan ông thi co tơi 9 meo mơ ma, đau khô chi nhiêu”.
Minh co gi sai?
Chông vân chu đao như ngay nao, vân chăm chut vơ, săn soc con, không chat chit, nhăn tin va thâm chi đên chuyên ây cung đêu đăn như bât cư nha nao. Không le… Chăc cô hang xom nhin nhâm ai đo; hay anh trêu đua vơi mây ba chi cung phong thôi ma… Tôi đa nghi câu tra lơi cua chông se la như vây.
Va tôi hoan toan tin vao nhưng ly do nay. Tôi không nghi chông se phan bôi minh. Trươc nay, tôi luôn tư tin vao chuyên tinh cam cua minh, tôi tre đep, co hoc thưc, đia vi trong xa hôi va quan trong hơn tôi yêu va chăm chut chông ky lương đên mưc chưa khi nao anh phai than phiên bất cứ điêu gi.
Ây thê nhưng thưc tê la khi tôi vưa gơi ra câu chuyên ngoạ.i tìn.h, măt chông đa biên săc va dân dân cui đâu nhân lôi cung môt giai thich ma bât cư môt ga đan ông nao khi trot meo mơ cung dung để cứu vãn hôn nhân: “Anh qua chen nên mât kiêm soat…Anh lơ rôi, hay cho anh thơi gian đê giai quyêt dứt khoát với người ta”.
Không tin vao tai minh, tôi như quy xuông trươc lơi thu nhân cua chông. Ngưc như muôn tưc thơ con long như thê co hang trăm, nghin mui tên đang châm chia vao tưng đương gân thơ thit.
Tôi ra khoi nha va bươc đi trong vô cam, đêm đầu đông Ha Nôi, chi môt chiêc ao mong tanh ma tôi không hê cam thây lanh. Đâu oc trông rông, tôi them lăm môt nơi đê giai toa, đê bâu viu.
Tôi sẽ chế.t ngạt nếu không trút ra được cái khối nặng vô hình đang đè chặt lên ngực tôi, siết lấy trái tim tôi. Tôi chỉ có một người bạn đáng tin. Nhưng bạn ấy đang hạnh phúc lắm.
Tâm sự với một đối tượng như thế, về một chuyện bẽ bàng đến thế, chắc tôi sẽ càng tủi thương phận mình hơn. Tôi nghi đên me nhưng lai gat ra khoi đâu ngay.
Tôi chẳng thể gọi cho bà. Tôi sẽ nói gì? Nói con gái bà quá bất hạnh và không còn muốn sống nữa ư? Chứng huyết áp cao sẽ giế.t m.ẹ mất, trước cả khi tôi tự tước đi quyền sống của mình.
Tôi nghi đên mấy cô bạn đồng nghiệp hơi thân một chút nhưng càng nghĩ lại càng thấy không thê.
Video đang HOT
Tôi trơ vê nha va ôm con vao long, nươc măt rơi la ta. Hai đưa con đâu co tôi tinh gi. No vân coi bô no la ngươi gioi nhât hanh tinh con me no la ngươi xinh đep nhât thê giơi cơ ma.
Giơ tư tay minh pha bo đi môt trong hai thư tôt nhât thê giơi ây, chung se ra sao, chung co trương thanh nôi không. Trơi ơi, sinh con ra ma không giư cho con co môt mai nha co đu cha va me, tôi nay qua qua lơn.
Mơi chi nghi đên đây thôi ma tôi đã thấy người mềm nhũn, nươc măt lưng trong. Luc nay tôi mơi hiêu vi sao co nhưng ba me ca gan ôm ca con lao xuông sông tư vân. Cuôc sông qua bê tăc với đàn bà, nhât la nhưng khi bât lưc nhin con thơ bât hanh.
Không thê buông xuôi lòng mình, không thể phá vỡ hạnh phúc của con, tôi gat nươc măt quyêt đứng dậy giư bố cho con.
Lau khô dong nươc măt, tôi dâp tăt moi thư si diên đang ngun ngut chay trong long va cô găng dung thư sưc lưc can kiêt sau nhưng ngay đau khô đê ve vuôt ngươi đan ông cua minh. Tôi nâu nhưng bưa ăn ngon, tôi diu dang, tôi bo bơt viêc cơ quan đê vê nha sơm, căm hoa, trang tri nha, tôi to ra bao dung, tha thư…
Tât ca đê nhưng mong chông ăn năn ma trơ vê vao môi giơ tan sơ. Ây thê nhưng giơ tan sơ đa qua lâu lăm ma anh vân chưa vê vơi nhưng ly do bao trươc la anh phai đi găp đôi tac, đi hôi thao, đi…
Tôi dăn long răng đê tư bo môt con thu cưng nao đo ngươi ta con cân co thơi gian, huông hô đây la vơi con ngươi. Va tôi lai đau đơn nghe điên thoai chồng báo âm ngoai vung phu song.
Biêt răng se chăng thê goi đươc chồng trươc 10 giơ đêm đâu nhưng sao những lúc đó, tôi vân cư ngôi ôm chiêc điên thoai đê nhân sô, 10 lân, 20, 30 rôi đên ca trăm lân. Mêt thi guc măt xuông điên thoai ma nhắm nghiền mắt. Mẹ một mình đóng cửa ngồi trong phòng còn con bơ vơ, náo loạn ở phòng bên.
Lòng buồn phiền, tôi nhìn thấy con vui mà chẳng thể cười, nhìn thấy phim hay chẳng thể xem, thời trang, đồ hiệu đối với tôi đều thành vô nghĩa. Cả ngày những hình ảnh chồng vui vẻ với người đàn bà khác cứ luẩn quẩn trong đầu cả khi tôi làm việc ở cơ quan, khi tôi ở bên con hay khi tôi ngủ.
Một câu hỏi lớn luôn trở qua trở lại: Vì sao chồng ngoạ.i tìn.h chứ? Phải chăng vì mình là một người đàn bà vụng về, chưa làm cho anh tận hưởng tới cùng những khoá.i lạ.c trong chuyện chăn gối nên anh tìm cách khỏa lấp nó ở một người đàn bà khác?
Phải chăng mình vụng ăn vụng nói với nhà chồng? Hay mình chẳng giúp gì được cho sự nghiệp, công việc của chồng…. Va bông dưng tôi thây trong long không con chut tư tin nao trươc chông.
Tôi thây yêu đuôi, ne nep, sơ sêt như thê minh co lôi. Hang ngay, tôi phai cô rang noi cươi, diu dang hêt mưc và cố đoán từng động thái của chồng.
Môt đông thai nho cua chông thôi cung lam tôi lo lăng. Tôi sơ tôi se đây anh vê phia a kia hơn. Tôi đang ráng chưng to tôi la ngươi cao quy gâp trăm lân ke thư 3 kia. Sự cố gắng, nỗ lực khiến tôi kiệt sức.
Chỉ trong vòng 2 tháng từ sau khi biết chồng phản bội, tôi sụt đến 3 kg.
Làm sao để tha thứ đây?
Thói đời thật trái ngang. Khi chồng chưa dứt hoàn toàn với kẻ thứ ba thì mong mỏi, thì khao khát. Đến khi sắp buông tay vì mệt mỏi, vì bất lực thì kẻ bội bạc lại một lòng một dạ trọn vẹn cho gia đình. Nhưng bi kịch lúc này lại nằm ở chính bản thân mình.
Dù đã nhủ lòng mình phải rắn rỏi hơn, phải cố quên chuyện cũ đi nhanh hơn và phải cố gắng vượt qua nhưng 2 năm đã qua, tôi vẫn không thể nào quên được. Tôi cũng đã hứa sẽ tha thứ cho chồng, nhưng rồi những lúc tức giận, tôi vẫn nghiến răng nghiến lợi nhắc lại với anh chuyện cũ. Và rồi sau đó khi bình tâm, mình lại tự trách cứ bản thân đã quá hẹp hòi, ích kỷ.
Vẫn biết đán.h ngườ.i quay đi không ai đán.h ngườ.i chạy lại nhưng cảm xúc con người là một thứ không dễ điều khiển. Tôi không sao hoàn toàn tin vào những lời anh nói, những việc anh làm nữa.
Bất kể anh đi đâu làm gì cũng khiến tôi nghi ngờ. Tôi thường xuyên nghĩ về việc chồng đã từng phản bội mình dù là ban ngày hay khi đã là ban đêm, dù khi ở nhà hay khi ra ngoài đường.
Thậm chí, những lúc vợ chồng gần gũi, anh cưng nựng và chiều chuộng thì tôi cũng nghĩ và tưởng tượng ra cảnh anh cũng có những hành động tương tự như thế với người anh đã từng say nắng kia. Để rồi mình tự thấy bực bội, tự thấy ghen tuông và có thể thiêu đốt hết tâm can của mình lúc ấy.
Cũng hiểu rằng sự lạnh nhạt và giả tạo của người đàn bà là nhân tố quan trọng thúc đẩy người đàn ông lỡ bước với những cuộc tình bên ngoài. Biết vậy đó nên lại lo, lại sợ, lại nặng trĩu lòng.
Một vòng luẩn quẩn mà có lẽ cần đến giải pháp, đúng như người ta nói là: Cần phải yêu mình hơn mới yêu và tha thứ được cho người khác.
Theo Tin Tức
Trung thu không về và nỗi ân hận khôn nguôi của người chồng bội bạc
Cô ấy chỉ đáp lại một chữ "Vâng". Tôi ôm cả tình nhân và con trai trong lòng, không biết rằng chữ "Vâng" đó là lời cuối cùng tôi được nghe từ vợ mình.
Đêm trung thu, giữa tiếng trống và tiếng lũ trẻ hò vang dưới đường, tôi ngồi lật giở lại từng trang trong cuốn nhật ký của vợ, nước mắt cứ thế lặng lẽ tuôn rơi. Cái ngày hội của đoàn viên, của niềm vui và nụ cười lại là ngày giỗ của em và con...
Cách đây 4 năm, tôi đang có trong tay tất cả, gia đình, sự nghiệp, mọi thứ đều viên mãn. Vợ tôi là nhà giáo, em hiền lành, thục nữ và lúc nào cũng chỉ nghĩ cho gia đình. Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào nghĩ cho chồng và gia đình chồng nhiều hơn cả bản thân mình như em. Em không hay nói, chỉ âm thầm làm mọi thứ, âm thầm đến mức tôi chẳng hay biết gì cả.
Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào nghĩ cho chồng và gia đình chồng nhiều hơn cả bản thân mình như em (ảnh minh họa)
Em trai tôi kinh doanh thất bát, vợ tôi đứng ra lo liệu, dàn xếp với các bên chủ nợ, còn lấy danh dự của mình để đi vay tiề.n trả nợ. Chuyện này mãi sau đó rất lâu tôi mới biết. Em là dâu trưởng nên trách nhiệm những ngày hiếu hỉ, cúng giỗ đều nặng nề nhưng chưa bao giờ tôi thấy em kêu ca. Các cụ trong họ tôi khó tính là thế mà mỗi khi nhắc đến em đều chỉ vuốt râu cười hài lòng.
Có người vợ tốt như vậy đáng lẽ tôi phải biết đường mà giữ gìn. Vậy mà không, chính tôi đạp bỏ tất cả.
Chúng tôi lấy nhau đã lâu mà chẳng có con. Đi khám, bác sỹ nói rằng vợ tôi có chút vấn đề, cần thời gian chữa trị. Là con trai trưởng, dù bố mẹ tôi hiểu và thông cảm nhưng tôi vẫn thấy bứt rứt trong người khi mãi không có con. Chuyện chăn gối của vợ chồng cũng vì áp lực đó mà nhạt nhẽo hẳn. Tôi không còn hứng thú với vợ nữa, đôi khi việc lên giường với em tôi coi là nghĩa vụ.
Đúng lúc ấy tôi gặp lại tình cũ. Ban đầu chúng tôi chỉ là gặp mặt, uống nước, trò chuyện nhưng sau khi nghe cô ấy tâm sự về gia đình gặp trắc trở, về nỗi bất hạnh làm dâu nhà giàu, tôi lại muốn ôm lấy cô ấy vào lòng. Chúng tôi lao vào nhau không gì ngăn cản được. Và rồi, cô ấy có thai.
Tình cũ giấu tôi, không cho tôi biết, thậm chí còn kiên quyết không gặp mặt tôi. Mãi đến khi tôi gặp được thì cô ấy đã bụng bầu 8 tháng rồi. Nhà chồng đuổi cô ấy ra khỏi nhà vì không tin đó là con cháu nhà họ. Tôi bèn thu vén thuê cho cô ấy một căn nhà tập thể cũ để sinh sống.
Ngày tình cũ sinh con, tôi túc trực bên cạnh, là con trai, thằng bé giống y hệt tôi. Dù biết mình mang tội lỗi, tôi vẫn thấy hạnh phúc trong lòng.
Có con riêng, tôi càng lơ đễnh chuyện gia đình, lấy cớ bận rộn công việc để về nhà muộn. Những đêm gần 12 giờ tôi mới về, nhìn mâm cơm nguội ngắt, biết chắc vợ lại bỏ bữa, tôi thấy có lỗi nhưng không biết phải làm sao.
Trung thu năm đó cũng là ngày con trai tôi tròn 1 tuổ.i. Tôi đã hẹn với tình cũ sẽ tổ chức tiệc lớn cho con trai. Cùng ngày đó, vợ tôi lại gọi điện mong tôi về sớm vì có chuyện quan trọng muốn nói. Lời vợ tôi rất tha thiết, khác hẳn mọi ngày nên tôi có chút lưỡng lự, thế nhưng vì lời hẹn với con trai, tôi đành khước từ, nói rằng bận lắm không thể về sớm được. Tôi cứ đinh ninh tầm 11 giờ gì đó từ nhà tình cũ về là vừa, có chuyện gì khi ấy vợ chồng nói với nhau cũng được.
Tôi khuỵu xuống khi nhìn thấy chúng, gào khóc gọi tên vợ đến ngất đi (ảnh minh họa)
Nào ngờ, đêm đó vui quá, cả tình cũ và con trai đều nằng nặc không cho tôi về. Tôi đành nhắn tin cho vợ nói quá chén với đồng nghiệp nên say quá không về được. Cô ấy chỉ đáp lại một chữ "Vâng". Tôi ôm cả tình nhân và con trai trong lòng, không biết rằng chữ "Vâng" đó là lời cuối cùng tôi được nghe từ vợ mình.
Cô ấy t.ự t.ử, ngay trong đêm. Tập hồ sơ để trên bàn, trong đó có phiếu siêu âm vợ tôi mang thai được 3 tháng. Tôi khuỵu xuống khi nhìn thấy chúng, gào khóc gọi tên vợ rồi đến ngất đi.
3 ngày sau, tình nhân đến tìm tôi, quỳ xuống xin tôi tha thứ. Tôi bàng hoàng khi nghe cô ấy kể rằng chính cô ấy đã đưa con tới gặp vợ tôi, mong vợ tôi để tôi đến với cô ấy.
- Em nói với chị ấy rằng, hãy để anh lựa chọn, hãy vì hạnh phúc của anh. Đêm Trung thu ấy, anh ở bên em... anh chọn em... có lẽ vì thế mà chị ấy... chị ấy... - Cô ấy không thể nói hết câu, cứ thế khóc nấc lên.
Tôi nghẹn đắng nơi cổ họng, chỉ bảo nhân tình đi về trước đi. Tôi không trách cô ấy. Tôi là người có tội lớn nhất. Chính sự bội bạc của tôi đã đẩy vợ đến bước đường cùng. Vợ tôi không phải người phụ nữ mạnh mẽ, bao lâu nay cô ấy quán xuyến mọi việc giỏi giang đến vậy cũng là vì tin tưởng vào tình yêu của tôi mà thôi.
Từ đó đến nay đã 4 năm, tôi vẫn chu cấp tiề.n cho con trai hàng tháng nhưng không thể đón mẹ con họ về nhà mình. Căn nhà chỉ một mình tôi sống hoang vắng đến lạ nhưng tôi không chịu được việc có người phụ nữ khác bước vào đây. Tội lỗi tôi mang, tôi phải trả giá...
Theo Một Thế Giới
Bức tranh không có mắt Câu chuyện thức tỉnh những ông chồng bội bạc Với 1 người đàn bà, nỗi đau lớn nhất không phải là bị phản bội, mà là không thể chăm sóc cho người mình yêu thương được nữa. Kẻ lãng quên sự hi sinh của người khác, đó là kẻ không có mắt! Gia đình họ đã sống rất hạnh phúc. Những ngày nghỉ, họ thường cho con đi chơi công viên, dạo...