Tâm thư làm dâu đẫm nước mắt của con gái gửi cho mẹ
Hôm nay sáng sớm mẹ gọi điện, con thấy bất an lắm, chắc tối qua chồng con đã gọi về cho mẹ. Chẳng biết anh ta đã nói những gì, nhưng con đoán chắc không hề tốt đẹp. Khi ấy bố giận con lắm phải không mẹ?
Đã hơn 2 năm rồi, mỗi khi bị chồng đánh chửi con đều im lặng (Ảnh minh họa)
Mẹ! Nếu biết hơn 2 năm qua con đã sống thế nào liệu bố có giận con nữa không? Thật sự bây giờ con rất sợ, sợ bố mẹ cũng bỏ rơi con. Con sợ lắm mẹ à.
Đã hơn 2 năm rồi, mỗi khi bị chồng đánh chửi con đều im lặng. Con đâu có ca thán câu nào, có khi bị đánh tới ngất lịm con mới hiểu mình nhịn làm gì nữa. Con cũng là con người, cũng có cảm xúc, biết đau, biết buồn. Vậy cớ sao con phải nhịn? Nhịn để người ta chê bai mình, chê bai bố mẹ mình mà không làm được gì à?
Con chẳng muốn bố mẹ phải buồn, phải nghĩ về con nữa. Vậy nên về nhà con luôn khen chồng tốt thế này, mẹ chồng tốt thế kia. Mẹ! Con sai rồi phải không? Giờ con hận bản thân con lắm.
Mẹ có nhớ khi con nói có bầu không? Thật sự đứa bé không làm sao cả. Là tại con ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mình. Khi biết tin mình mang bầu con hoang mang lắm. Con nửa thấy vui, nửa thấy sợ. Con vui vì có một mầm sống đang hình thành trong bụng nhưng sợ phải lặp lại cảnh sống như trước đây. Sợ mới sinh được 17 ngày đã phải dậy tắm cho cu Tí. Sợ khi ở viện về không ai giặt đồ cho mấy mẹ con. Cũng sợ cảnh bát cơm chan đầy nước mắt. Bây giờ đang kiếm ra tiền còn bị coi chẳng ra gì, huống hồ ngồi một chỗ… Vậy nên con nghe lời chồng, bỏ đi đứa con đang hình thành. Đáng trách phải không mẹ?
Sáng mới “làm kế hoạch”, tối phải rửa bát, giặt đồ, trông con. Người làng con nói “nhất mày đấy tao vừa “bỏ” về lại xắn quần để đi vác mía”. Biết nói gì với họ, thôi đành cười trừ cho qua.
Người ta nói “đàn bà hơn nhau ở tấm chồng” đúng là không sai. Chồng đi làm đêm hôm nào con cũng gọi điện hỏi thăm. Anh ấy đi làm về mệt, con bế cháu đi ra cửa để chồng ngủ yên tĩnh. Có người mua hàng con lại bế cu Tí chạy về. Kịp thì không sao, không kịp mà để người ta gọi lại bị chồng chửi thế nọ thế kia. Hôm sau hai mẹ con ở nhà cố giữ im lặng nhất có thể. Nhưng trẻ con thì sao tránh được tiếng ồn. Cu Tí cười, khóc, hay bi bô thì anh ta quát: “Ối giời ạ, tao khổ quá”. Hay “thế mày không trông con được à”.
Ngày con cưới bố mẹ cho con 2 chỉ vàng và 1 chiếc xe máy. Vàng con đem bán để mua bò còn xe thì chồng con đi làm bị mất trộm. Con buồn, con tiếc lắm chứ! Buồn vì đó là món quà cưới của bố mẹ mà con nghĩ sẽ giữ được mãi, tiếc vì vợ chồng con chỉ có nó là tài sản giá trị nhất. Con có trách chồng câu nào đâu, vẫn nói của đi thay người, coi như đó là bài học để đời. Vậy mà khi con làm mất tiền thì anh ta đánh chửi xúc phạm con. Con ngậm đắng im lặng chịu đòn.
Trong làm ăn, nhất là buôn bán ai chẳng có lúc gặp rủi ro hả mẹ. Mà cũng một phần là tại con, vì con tin tưởng người ta nên không tham khảo giá thị trường, hàng có nguy cơ xuống mạnh mà con chẳng biết. Chuyến hàng cuối cùng ấy con lấy hơn 200kg gạo, người ta cố tình cho con loại xấu nhất. Bán thì rẻ mà càng để càng lỗ. Rồi mẹ chồng ốm, con phải vào viện chăm và gửi cu Tí cho mẹ. Mấy đêm đầu mổ mẹ chồng đau nhức nên con thức trắng đêm trong. Hôm sau không ngủ được vì nhớ cu Tí, mở ảnh của cháu ra mà nước mắt cứ lăn dài.
20 ngày mẹ chồng nằm viện, con không bán được hàng, các mối hàng đều bị người khác tranh giành, chồng lại bị đuổi việc do nghỉ nhiều. Sau đó chị gái cưới, cháu cưới. Đi lại chi tiêu nhiều kinh tế xuống đà. Chồng con đổ luôn lỗi tại con.
Con buồn, con oan nhưng không dám cãi lại vì phải giữ thể diện để làm ăn. Ngày nào anh ta cũng hỏi tiền còn để đâu? Tiền cho thằng nào rồi và đánh đập con bất cứ lúc nào.
Video đang HOT
Ngày 23 tết bố gọi cho con, con rất muốn về nhà nhưng không thể. Phần vì chồng con không cho về, phần vì thương cu Tí đi lại vất vả, phần vì không muốn bố mẹ thấy con trong bộ dạng như thế. Con lấy lý do cả đêm qua cu Tí khóc, ăn là trớ và cháu nó mệt để bố mẹ không phải suy nghĩ.
Chiều 24 Tết chồng con xuống. Thấy con với mấy chị em đứng nói chuyện, có chị bảo ghét nhất đàn ông ngoại tình. Nhắc tới thì chồng con nghĩ ám chỉ mình nên quay ra đánh đập con. Một buổi chiều con chịu hai trận đòn, sáng hôm sau lại một trận nữa. Vì đói, vì mệt vì đau nên con ức chế kể hết những gì con phải chịu 2 năm qua. Anh ta lại đánh con, bắt con viết đơn ly hôn.
Con đi nhờ người đánh máy đơn về thì anh ta đang ăn cơm, cu Tí tha thẩn nghịch gần tủ quần áo. Cu Tí thấy mẹ thì khóc òa. Nhìn thằng bé mà nước mắt con lại rơi. Con đưa đơn cho chồng, anh ta ký ngay. Con bế cu Tí đi thì anh ta bảo: “Muốn đi để con lại, còn mày cút, không để con tao sống với người giấu chồng đem tiền cho thằng khác”.
Thế đấy mẹ, giờ anh ấy bảo con trả 100 triệu đồng mới được quyền nuôi con, con đào đâu ra bây giờ? Cửa hàng đang ổn định, nhiều khách quen tin tưởng thì anh ấy bắt con đóng cửa. Khi công việc không có và rồi ly hôn, liệu con có được quyền nuôi con?
Mọi người ở đây bảo con nên nói với bố mẹ vì lúc này chỉ bố mẹ mới giúp được. Nhưng con không biết mở lời thế nào nên con đành viết thư, mong mẹ hiểu và không giận con nữa. Con cũng hứa sẽ nghe theo lời mẹ, dù mẹ có bảo con quay về nhà chồng hay mẹ đón con về nhà mình. Con tin mẹ sẽ chỉ cho con đúng hướng.
Theo Eva
Cảm động chuyện vợ chăm bồ của chồng
Tôi không nghĩ rằng, gã đàn ông giờ sắp đầu hai thứ tóc như tôi lại có ngày cảm động rơi nước mắt vì tình nghĩa của người vợ bao năm đầu gối, tay ấp, người đã từng có thời tôi ruồng bỏ.
Ở cái thời buổi này, chuyện ông ăn chả, bà ăn nem chẳng có gì phải bàn cãi, nó chỉ là chuyện đương nhiên khi cuộc sống hôn nhân chẳng có gì thú vị. Đương nhiên, người ta phải tìm tới thú vui bên ngoài.
Tôi cũng vậy, lấy vợ gần 20 năm, cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn, sóng gió, nhưng càng về già, tôi càng thấy khó chịu với cách ăn mặc của vợ tôi. Đành rằng lúc nghèo xuề xòa thế nào cũng được, nhưng lúc có kinh tế dư giả, thì cũng biết chưng diện 1 chút cho đẹp cái mặt thằng chồng như tôi. Nhưng không, lúc nào cô ấy cũng chẳng bằng đứa osin. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ biết vợ mình đẹp đến thế nào, nếu như hơn 1 năm trước đây, không có biến cố xảy đến.
Chuyện của gia đình tôi, nhiều người nghĩ rằng nó không có thực. Tôi đến giờ, vẫn không biết, vợ tôi thật sự nhu mì hay "cao tay" trong việc giải quyết chuyện chồng ngoại tình. Nhưng dù gì, cô ấy cũng là người yêu thương tôi chân thành nhất.
Như đã nói, vợ tôi xấu, vợ tôi xuề xòa, tôi đâm chán. Nhiều lần cơ quan hội họp, đám nhân viên nhao nhao hỏi vợ sếp đâu, tôi nào dám dẫn cô ấy đi.
Tôi là người thích cái đẹp, và tôi cũng dám chắc tất cả những thằng đàn ông khác cũng đều như tôi. Chẳng ai không xao xuyến khi nhìn thấy một thân hình chuẩn, ba vòng hoàn hảo, chẳng ai không có cảm xúc khi nhìn những cô gái đôi mươi diện những chiếc áo xẻ rộng, chưa kể, các cô gái trẻ luôn nhẹ nhàng, tình cảm, chẳng bao giờ phàn nàn, cau có.
Nhưng chẳng phải suy nghĩ lâu làm gì, Vân chỉ cần ngọt nhạt vài câu là tôi đã thảo sẵn một đơn ly dị đưa thẳng trước mặt vợ. Vợ tôi tối sầm mặt, mệt mỏi không nói câu nào, bỏ đi vào giường nằm nghỉ. (ảnh minh họa)
Tôi nhanh chóng ngã vào vòng tay của một cô gái 25 tuổi, xinh đẹp, có học thức, tên Vân. Từ chuyện làm ăn, rồi tiến tới hẹn hò, gặp gỡ, tôi cảm tưởng như mình mới ở tuổi đôi mươi, khi trải qua tình yêu say đắm với cô gái trẻ.
Ban đầu, tôi cũng e dè theo kiểu Vân lợi dụng tôi có chức, có tiền, nhưng không phải, em chẳng đòi hỏi tôi điều gì ngoài tình yêu và sự lãng mạn lứa đôi tôi dành cho em. Thậm chí, cũng chẳng đòi tôi phải bỏ vợ, Vân bảo chỉ cần sống với tôi thế này là đủ. Yêu nhau được tầm nửa năm, tôi tham gia mấy "phi vụ" nhỏ và gom đủ tiền mua cho em một căn hộ để cả hai tiện chung sống. Tôi ít về nhà với vợ con nhưng cũng có nghe loáng thoáng người nhà bảo vợ tôi bị mắc chứng trầm cảm nhẹ và cơ thể suy nhược. Chắc cô ấy cũng suy nghĩ ít nhiều về chuyện tôi không về, hoặc có thể đoán già, đoán non rằng tôi có bồ. Cũng chẳng sao, tôi hoàn toàn thoải mái nếu vợ tôi tìm được "một nửa" của mình.
Mất nhiều đêm liền, tôi trăn trở tới việc có hay không ly dị, bởi dù sao vợ tôi cũng đã chung sống gần 20 năm nay, chưa kể còn họ hàng, làng xóm, nhưng tôi cũng không thể để con của tôi chào đời mà không danh chính, ngôn thuận.
Nhưng chẳng phải suy nghĩ lâu làm gì, Vân chỉ cần ngọt nhạt vài câu là tôi đã thảo sẵn một đơn ly dị đưa thẳng trước mặt vợ. Vợ tôi tối sầm mặt, mệt mỏi không nói câu nào, bỏ đi vào giường nằm nghỉ.
Thái độ này tôi rất ghét, lại muốn kéo dài thời gian, không dám ly dị, tôi biết thừa. Đã thế, tôi tự đưa đơn ra tòa 1 mình cho sáng mắt.
Lúc chuẩn bị lấy thêm ít đồ đạc sang nhà cô bồ, con bé osin ngập ngừng ngoài cửa. Tôi sẵng giọng: "Chuyện gì?". Nó bảo: "Cháu... cháu muốn nói chuyện một lúc". Tôi nghĩ, với con bé này, ngoài việc xin thêm tiền lương thì còn chuyện gì, liền bảo: "Nói nhanh lên".
Nó cất lời: "Cô không cho cháu nói với chú, cách đây lâu lắm rồi, có một cô trẻ đẹp tới tìm cô, nói là bồ của chú, bảo cô phải bỏ chú đi, trước sau gì cô ấy cũng là chủ của cái biệt thự này. Cô ấy nói nhiều lắm, lại đanh đá, nhưng cô chẳng nói gì. Cô bảo, chồng cô chẳng bao giờ bỏ rơi vợ con cả, sau đấy, cô xinh đẹp kia còn tới nhà mình nhiều lần, còn hẹn riêng cô, và hai đứa nhỏ nữa chú ạ".
Nghe xong tôi điếng người. Nhưng tôi vẫn khẳng định, với bản tính hiền dịu của cô bồ, thì chẳng đời nào cô ấy làm được chuyện này cả. Chỉ có thể bà vợ tôi muốn giữ chồng nên bịa đặt.
Sự việc sau này thêm phần rối rắm, khi tôi chưa chịu ly hôn, và cô bồ của tôi không ngừng càu nhàu về việc này. (ảnh minh họa)
Buổi tối, khi tôi hỏi dò chuyện có nghe được hồi sáng, cô bồ tỉnh bơ đáp: "Em tới gặp đấy, em nói đấy. Trước em chỉ căp kè với anh, nay em đã có con với anh, em phải khác chứ, con em phải có bố, phải được sống đàng hoàng. Anh không nỡ bỏ vợ, thì cho chị ấy với 2 đứa nhỏ về quê sống".
Tôi điếng người, vậy ra, những điều đứa osin nói chẳng sai. Vậy mà chẳng bao giờ vợ tôi nói nặng nửa lời. Tôi bỗng thấy bùi ngùi thương cảm.
Sự việc sau này thêm phần rối rắm, khi tôi chưa chịu ly hôn, và cô bồ của tôi không ngừng càu nhàu về việc này.
Đầu tháng 4, khi cái thai trong bụng cô bồ cũng khoảng 4 tháng tuổi, cô ấy nhất định đòi tôi cho đi du lịch Nha Trang cùng mấy người bạn, tôi khuyên bầu bí nên ở nhà, nhưng cô ấy không nghe. Tôi lại không thể đưa cô ấy đi chơi được, nên đành chiều theo ý muốn. Thời gian đó, đầu óc tôi căng thẳng vì công việc, mệt mỏi vì thời tiết nên ngã bệnh, người ngây ngấy sốt. Nằm dài trong căn hộ chung cư, cô bồ thì đi chơi tung tẩy, còn tôi thì mệt mỏi tới mức chẳng buồn ăn uống. Thấy quá trống trải và cô đơn, tôi mò về nhà vợ, nằm vật trên cái salon dài. Vợ tôi thấy thế, sốt sắng thuống thang, nấu cháo.
Đúng là có bàn tay chăm sóc của phụ nữ cũng khác, sau khi ăn cháo, uống thuốc và ngủ sâu 1 đêm, tôi tỉnh dậy, khỏe mạnh. Bước xuống nhà, lúc nào cũng là hình ảnh vợ tôi đang lúi húi nấu nướng, điều mà cô bồ của tôi chẳng bao giờ làm cả.
Vợ tôi cười hiền: "Anh ăn thêm bát cháo rồi đi làm".
Tôi mỉm cười, định bụng ngồi ăn và trò chuyện với vợ thêm một lúc, thì nhận được điện thoại. Tin dữ khiến người tôi như có lửa, cô bồ đi chơi về, lúc bước lên cầu thang bị sẩy chân, nên ngã, khiến cái thai bị ảnh hưởng, cả mẹ, cả con đều nguy kịch.
Tôi điếng người. Vợ tôi biết chuyện liền giục: "Đi, hai vợ chồng vào bệnh viện xem cô ấy thế nào". Tôi lúc đó như người u mê, chẳng biết gì, vợ nói sao nghe vậy.
Có mặt tại Phụ Sản không lâu sau đó, tôi chỉ biết ôm mặt rầu rĩ nằm ngồi 1 chỗ, chỉ mình vợ tôi đon đả chạy đi, chạy lại, lo lắng các thủ tục và xét nghiệm. Thấy vợ tôi sốt sắng, vị bác sỹ hỏi: "Chị là chị gái còn anh kia là chồng cô Vân đúng không?". Vợ tôi nói nhỏ: "Vâng".
Nghe câu nói, tôi bỗng thấy xót xa, đời thằng đàn ông, nhiều vợ chẳng bao giờ sung sướng.
Cô bồ mất đứa bé. Liền những ngày sau đó, chỉ mình vợ tôi chăm nom, từ sáng tới tối, cơm nước đầy đủ. Lúc nào vợ tôi cũng nhẹ nhàng, và chu toàn, khiến tôi cũng yên tâm. Nhiều lần, buổi tối, tôi giành phần trông Vân, vợ tôi đều gạt đi, sợ tôi làm việc quá sức, đêm về lại không được ngủ.
Ngay cả khi Vân ra viện, về nhà, vợ tôi cũng thường qua thăm nom, nấu nướng.
Cũng phải nói thêm, thời gian này, tôi chẳng có đầu óc đâu nghĩ tới việc ly dị, ly thân hay cưới vợ mới. Nhưng một ngày, khi tôi về tới căn hộ chung cư, không thấy Vân đâu cả, cô ấy viết một bức thư dài để lại. Tôi chẳng nhớ hết những dòng chữ mình đã đọc, chỉ biết rằng cô ấy thấy mình đã làm những điều không phải, tranh chồng với người khác,và rằng vợ tôi là người phụ nữ tuyệt vời, tôi không nên phụ lòng cô ấy.
Vân cũng cho biết thêm, cô ấy đã làm những điều không phải với hai vợ chồng tôi, nhưng vợ tôi chỉ luôn nhẫn nhịn, tha thứ, lại còn chăm sóc Vân rất chu đáo. Cuối thư, cô ấy cũng cho biết, đã lấy 100 triệu tiền tiết kiệm trong két sắt ra đi, coi như "bồi thường" cho những mất mát cô ấy đã chịu đựng.
Theo VNE
Đừng tin đàn ông đã sống thử Không hiểu anh ta đã dùng những lời lẽ nào để làm cho bạn mủi lòng và trao đi đời con gái của mình. Trước hết, mẹ Tèo có lời chia sẻ với những gì bạn đã trải qua, với những nỗi đau mà bạn đã chịu đựng. Bạn quả là một người con gái si tình, chung thủy, yêu hết lòng hết...