Tâm thư gửi em dâu có bộ mặt giả tạo
Em bịa đặt ra những chuyện không có thật, em ganh tị và đố kỵ với chị lắm sao?
Tại sao chị em mình lại ganh tị và trở nên đố kỵ khinh miệt nhau như vậy nhỉ? Chị không hi vọng khi sống cùng một nhà mà hai đứa lại trở nên xa cách và không thể hòa nhập vào các cuộc nói chuyện.
Chị lớn hơn em 2 tuổi, với thiên chức là chị dâu lớn trong gia đình, chị cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình, với những ngày lễ lớn chị đều đảm đương và gánh vác những công việc nặng nhọc quan trọng để phụ giúp mẹ lo chu toàn.
Em không thích chị đến thế sao? (Ảnh minh họa)
Chị rất hân hoan và chào đón em là đứa con dâu tiếp theo của mẹ. Ngày đầu tiên nhìn em quả thực em rất xinh xắn và rất biết cách ăn nói, biết cách tạo sự cuốn hút để mọi người đều nhìn về hướng em, chị rất ganh tị về điều đó. Nhưng sự ganh tị ấy chị là ngưỡng mộ thôi em à! Chị không có ý ghét bỏ hay đố kị gì với em cả.
Em thấy đấy. Chị chẳng bao giờ nói xấu em với bố mẹ chồng, người lạ hỏi về em thì chị đều cười hiền và nói em rất đảm đang tháo vác. Thời gian trôi đi, em dần quen với cuộc sống và người thân trong gia đình mình, và chị cũng thế, chị rất muốn thân thiết với em, và trong thâm tâm chị đã xem em là đứa em nhỏ của mình để bảo ban ân cần chăm sóc.
Video đang HOT
Nhưng em thì ngược lại. Em luôn nhìn chị với ánh mắt hờ hững, mỗi lần chị bất giác tiến gần trêu đùa thì em lại quay ngoắc né tránh nói chuyện với người khác, công việc bếp núc trong nhà nhiều lúc chị bận bịu công tác trong mệt mỏi thì em chẳng bao giờ giúp đỡ chị. Chị biết em rất giỏi trong việc ăn nói nên vì thế bố mẹ chẳng bao giờ than phiền về em.
Tại sao em lại hoang tưởng rằng chị có người đàn ông khác theo đuổi? Chị đánh và quát mắng em? Chị nói xấu em với cả nhà? Chị làm biếng hay than phiền vất vả? Chị ghét bố mẹ và muốn dọn ra khỏi nhà để ở riêng với chồng cho thoải mái?
Đó là em tự bịa đặt đấy chứ! Em không thích chị đến thế sao? Chị có làm gì mà em trở nên gắt gỏng với chị? Nhiều lần chị muốn nói thẳng về em với cả nhà, nhưng chị nghĩ em còn nhỏ dại nên chưa hiểu nhiều điều về cuộc sống, bố mẹ lại quý em như thế chị có nói thế nào cũng chẳng ai tin chị.
Chị chịu đựng và nhận về sự xa cách vì tai tiếng em bêu rếu với chồng chị, anh chẳng thiết tha yêu thương chị như trước, em chồng lại nhìn chị dâu với anh mắt khinh miệt, bố mẹ từ khi ấy trở nên khác biệt, không quan tâm đoái hoài và lo lắng gì tới chị cả.
Và khi chị sinh hạ được một bé trai, cả gia đình mình đều vui vẻ tươi cười rạng rỡ hạnh phúc, thì riêng em trở nên bị xị hẳn đi. Em còn răn đe “chị có sinh được con trai thì bố mẹ cũng chỉ thích mỗi vợ chồng nhà em thôi chị ơi.”
Chị nhìn thấy em ra vẻ ân cần yêu thương chị nhưng đó là bộ mặt giả tạo khi đứng trước mọi người, còn sau đó em thay đổi hoàn toàn, như rằng con người em có 2 bộ mặt vậy. Con chị lớn dần theo năm tháng, em giả vờ chơi với bé rồi lại đánh cho nó khóc ròng rã, em cho ăn nhưng chẳng mấy khi thổi hơi nóng, em ngu ngơ thế là cùng rồi em ạ.
Em phải nên đặt câu hỏi cho mình. Tại sao đến giờ này em vẫn chưa thể sinh con? Chị không dành sự thương yêu của bố mẹ chồng hết về mình, vậy nên em không cần phải như thế. Chị chỉ với một mục đích sống duy nhất là tạo không khí ấm áp cho gia đình mình, sống vì chồng vì con vì bố mẹ chị thôi. Chị rất muốn em thật lòng xem chị là chị dâu của em, vì chị vẫn xem em là em dâu của chị từ lâu rồi.
Theo Khampha
Thời gian, tình yêu và nỗi nhớ
"Thời gian sẽ chắp thêm đôi cánh tin tưởng và yêu thương cho ta tìm về nhau..."
Một chiều tháng 10 với cơn mưa không đi cùng gió, tôi lại nhớ anh, cái cảm giác ấy thôi thúc tôi viết, đơn giản chỉ trong một ngày không có nắng...
Tôi gặp anh vào một ngày mưa buồn của tháng 6. Khi ấy tôi 18, còn anh 20 tuổi. Ở cái tuổi ấy, tôi vẫn còn mơ mộng biết bao điều; tôi mơ về chàng hoàng tử của riêng mình, mơ về một tình yêu tựa như truyện cổ tích. Anh bước lạc vào tim tôi, đánh thức nó bởi sự nồng nhiệt, đê mê của tuổi trẻ; để rồi tôi yêu anh bằng tình yêu chân thành nhất của người con gái mới bước vào đời...
Thời gian sẽ minh chứng cho tình yêu của em và anh ( ảnh minh họa)
Ngày anh đi lại là một chiều mưa tầm tã, tôi tiễn anh ra sân bay mà trong lòng hiện hữu những cảm giác khó tả, chính tôi cũng không thể gọi thành tên. Tôi không khóc trước mặt anh, tôi muốn anh biết tôi có thể tự chăm sóc bản thân khi không có anh. Lúc máy bay cất cánh, cũng là lúc nước mắt tôi tự nhiên rơi, tôi cố giấu những giọt nước mắt ấy theo màn mưa.
4 năm không phải quá dài, nhưng cũng không phải ngắn. Có biết bao đêm tôi thổn thức vì nhớ anh quá đỗi, biết bao lần vô thức viết tên anh trong trang vở. Con đường thường ngày tôi vẫn đi sao có lúc dài quá, mùi hoa sữa phảng phất như có chút gì mang hơi hướng của kỉ niệm.
Chiều nay khi bước chân tôi đuổi theo những vạt nắng cuối ngày, bàn tay bé nhỏ buông lơi không người nắm, tôi nhận ra mình lạc lõng giữa phố xá đông đúc người qua, tôi cô đơn trong cảm xúc của chính mình.
Tôi đã khóc, vì tôi cần bàn tay anh nắm chặt tay mình để cảm giác ấm áp thân thuộc tiếp thêm lửa tin yêu. Tôi khóc, vì tôi cần bờ vai anh làm điểm tựa mỗi lúc tôi mệt mỏi. Tôi khóc, vì đơn giản tôi nhớ anh nhiều hơn nhũng gì tôi nghĩ. Tôi cố tìm quên hình ảnh của anh trong công việc hằng ngày, tôi lao đầu vào học để nỗi cô đơn chìm về miền kí ức. Nhưng hình như nỗi nhớ anh cứ chất chồng và lớn thêm từng ngày.
Có phải khi yêu xa thời gian chính là kẻ thù lớn nhất, làm bàn tay ta không còn muốn nắm? Tôi đã hỏi anh không biết bao nhiêu lần qua những bức email; và anh đã nói với tôi rằng: "Thời gian chỉ làm anh yêu và thương em nhiều hơn. Hãy tin anh cho dù ta tạm thời xa cách. Thời gian sẽ chắp thêm đôi cánh tin tưởng và yêu thương cho ta tìm về nhau".
Thời gian là sự thử thách tình yêu của tôi và anh, thời gian cũng tiếp cho tôi thêm sức mạnh để vượt qua những ngày không anh. Tôi hiểu được rằng tình yêu của tôi dành cho anh lớn lên mỗi ngày, tôi trưởng thành hơn để can đảm yêu anh và chờ anh...
Theo Khampha
Ám ảnh không dám yêu vì sợ bị "săn tình" Tôi không thể xóa đi nỗi ác cảm về những sự lừa dối trắng trợn mang danh tình yêu để đạt được mục đích. 29 tuổi, xinh xắn, nghề nghiệp đàng hoàng, thu nhập khá cao, lại có cả nhà riêng và xe hơi để đi lại... Vậy mà tôi vẫn một mình một bóng. Nếu là đàn ông ở cái tuổi này...