Tâm thư gửi chồng của một phụ nữ thành đạt
Chồng ơi, không phải em khô khan, thực tế chỉ biết vùi đầu kiếm tiền. Em cũng cần và mong có được những giây phút lãng mạn vào những ngày lễ, kỷ niệm… như bao người phụ nữ khác.
Em sợ những gì mình mong muốn sẽ không đạt được thì càng thêm thất vọng nên em cứ lơ đi như mình không biết và vờ như mình không cần đến. 38 tuổi, em chưa bao giờ được người thân tặng một chiếc bánh sinh nhật hay một món quà nhân dịp lễ tết nào cả. Thời gian em sống với cha mẹ, gia đình rất khó khăn, lo cho con cái ăn cái mặc và học hành để thay đổi cuộc đời đã quá vất vả. Hơn 11 năm trôi qua, em đã từ bỏ tất cả quá khứ về người cũ, bỏ cả công việc và nơi em được sinh ra để theo anh về thành phố, vì em tin anh cao thượng và biết trân trọng em… Cũng đã qua 11 lần sinh nhật, 11 lần kỷ niệm ngày cưới, và các ngày lễ khác, anh chẳng tặng gì em cả, chỉ có vài câu chúc mừng không cảm xúc.
Những ngày tháng đầu tiên của vợ chồng mình nơi đất khách quê người, phải thuê từ phòng trọ này đến phòng trọ khác, em phải bắt đầu học lại và tìm công việc mới, mọi chi tiêu sinh hoạt chỉ trông vào đồng lương ít ỏi của anh. Để tiết kiệm, mình đã phải trọ trên căn gác chừng 12 m2, giơ tay lên cao là chạm trần nhà. Mùa nắng, trong phòng lúc nào cũng phải có thau nước để xua đi cái nóng. Xe máy chỉ có một chiếc, anh vừa đi làm vừa đưa đón em đi học. Vì lúc đó, em chưa làm ra tiền nên anh là người đàn ông trụ cột của gia đình. Đến khi em mang thai, hai đứa thống nhất sẽ mượn tiền của gia đình hai bên mua nhà, để đón con chào đời và sau đó em đi làm kiếm tiền trả nợ.
Rồi con lớn, em đi làm, cuộc sống gia đình mình đã khá hơn xưa rất nhiều. Khi ra xã hội, em đã rất mệt mỏi vì phải che giấu cảm xúc, về đến nhà, em mới được quyền thể hiện cảm xúc thật của mình mỗi khi tức giận vì anh là chồng em, là người thân của em, và em cũng luôn tròn phận vợ. Em ăn món gì ngon ở ngoài là về nhà nấu được món ấy cho chồng con. Nhà cửa nhìn vào ngăn nắp sạch sẽ, không ai tin là em vừa làm việc ngoài xã hội vừa chăm sóc gia đình. Thậm chí những việc sửa chữa nhà cửa của đàn ông em đều làm được. Làm bất cứ việc gì, em đều có kế hoạch. Em nhớ rất kỹ những gì mình sắp xếp. Em ở nhà nhưng vẫn có thể nói cho nhân viên biết chính xác hồ sơ cần tìm ở vị trí nào trong văn phòng làm việc. Khi xa nhà em cũng chỉ được cho anh trong tủ lạnh có thức ăn gì hay trong tủ quần áo có bao nhiêu bộ, bao nhiêu loại.
Có lẽ vì em vừa xinh đẹp, thông minh, giỏi giang nên anh thấy thiếu tự tin. Anh chứng tỏ bản lĩnh của người đàn ông bằng cách hay ghen tuông vô cớ và cho rằng em hung dữ nắm quyền chồng. Em từng cúi xuống để đưa anh lên cao trong mắt bạn bè và người thân của em mà anh nào có biết.
Người ta thường nói: “Phụ nữ hạnh phúc là lấy được người chồng hiểu và yêu thương mình”. Ai cũng nghĩ chắc em hạnh phúc lắm vì em xinh đẹp lại thành đạt. Hai từ “hạnh phúc” nghe tưởng như đơn giản lắm nhưng hạnh phúc được bao lâu và hạnh phúc như thế nào thì mới có ý nghĩa. Anh yêu em mà lại làm tổn thương em và tổn thương cả cha mẹ em. Tình yêu của anh và những tổn thương mà anh và gia đình anh dành cho em đủ để em xóa sạch tất cả về anh cũng như em từng xóa bỏ quá khứ với người cũ. Vì con mà em cố gắng vui sống. Nếu cha mẹ ly hôn, con lớn khôn và thành đạt thì không có gì để nói nhưng nếu con hư hỏng và trở thành tội phạm thì ai chịu trách nhiệm.
Từ lúc về làm dâu nhà anh cho đến bây giờ, em không lớn tiếng hay mắng chửi bất cứ ai trong nhà anh. Vậy mà có một người được gọi là “anh chồng” đánh em không thương tiếc vì em không dẹp mâm nhậu của anh ta. Anh không chứng kiến tận mắt nhưng sau đó vài phút anh cũng thấy em bị thương tích như thế nào mà… Cho đến tận bây giờ, anh chẳng có một lời hỏi thăm an ủi mà còn bảo em bị đánh như vậy là do lỗi của em. Em là một con người chứ đâu phải gỗ đá mà bị người ta đánh rồi nhe răng cười và không phản ứng lại… Sự phản ứng của em có là gì so với những vết thương mà em phải gánh chịu. Và còn những tổn thương khác mà em không muốn nhắc lại…
Video đang HOT
Tại sao vợ chồng mình không thể ngồi bình tĩnh mà nói chuyện với nhau được vậy anh. Em đã cố gắng bày tỏ lòng mình cho anh hiểu thì anh lại dùng những lý lẽ của người đàn ông gia trưởng dạy đạo nghĩa ở đời. Anh ạ, em không thích và không muốn ai dạy đời mình cái kiểu ấy đâu. Em chỉ nghe những ý kiến đóng góp chân tình của người thân, bạn bè và em tự rút ra kinh nghiệm cho bản thân mình mỗi khi thành công hay thất bại. Không ai có quyền dạy em cả, ngoại trừ cha mẹ và thầy cô (cha mẹ và thầy cô cũng có lúc sai thì em cũng có quyền tranh luận).
Cha mẹ cho em hình hài nhưng cuộc đời và số phận em do em quyết định. Việc gì cũng tự em tính toán và quyết định nên thành công hay thất bại, em không oán trách ai hết. Em không tin vào bất cứ đấng thần linh nào cả cho nên anh đừng khuyên em phải tu tâm luyện tính. Môi trường và cuộc sống xung quanh như thế nào thì tâm tính em phải thích ứng với nó thì mới tồn tại được anh ạ. Con người có tu luyện đến đâu mà không có năng lực và sự tự tin thì sẽ không bao giờ thành công. Làm chuyện trái pháp luật mà đi nhà thờ xưng tội với cha, đến chùa cúng Phật thì tội lỗi cũng đâu có vơi.
Lúc em làm ăn thua lỗ, anh bảo bán nhà, bán xe trả nợ, em không cần phải vất vả kiếm tiền nhiều, chỉ cần làm thuê lãnh lương hàng tháng vài triệu đồng và trở về cuộc sống như ban đầu vì anh không cần giàu sang. Em không thể sống như anh được nên vẫn cố cày… Để có được cuộc sống như hôm nay, em đã phải trả bằng máu, mồ hôi và nước mắt của chính em. Có ngày em phải chạy xe máy hàng trăm cây số để làm việc, không ít lần em bị tai nạn giao thông và thậm chí vài lần thoát chết trong gang tấc mà anh nào có biết. Nếu mấy năm nay em không có ôtô đi thì có lẽ giờ này, em không còn ngồi đây mà viết tâm thư cho anh đâu.
Anh bảo em bây giờ làm ra nhiều tiền, có xe sang thì coi thường người khác. Em coi thường hoặc xem trọng ai thì chỉ có em mới biết, làm sao anh biết mà đánh giá em như vậy… Ngoại trừ người thân thì em mới thể hiện cảm xúc thật, còn với tất cả những người xung quanh, em đều luôn tươi cười khi tiếp xúc với họ, thậm chí kẻ thù vẫn có thể là đối tác hoặc đối thủ của em trong công việc và khi mọi chuyện kết thúc thì ai trở về vị trí đấy.
Em đủ bản lĩnh để nén đau thương mà vui sống, nhưng vì em vẫn là đàn bà yếu đuối nên không thể quên được những tổn thương trong lòng. Em biết cách tự cân bằng cảm xúc của mình để sống sao cho ý nghĩa. Thế nên, dù bất cứ lý do gì, xin anh đừng khơi lại vết thương trong lòng em. “Trao đi và nhận lại” là quy luật tất yếu của cuộc sống. Nếu như anh vẫn còn làm tổn thương em và buộc em phải sống “vì anh” thì anh cũng tầm thường như bao người đàn ông tầm thường khác… Và không chắc gì mình sống đến ngày răng long đầu bạc đâu anh ạ.
Theo VNE
Vừa lên chức, chồng cấm tôi đi xe dream
Thật tình, tôi không hiểu nổi chồng tôi nghĩ gì mà hành động như vậy. Một người đàn ông như thế không xứng để tôi tôn trọng.
Dù anh có lên chứ gì đi chăng nữa thì chuyện anh làm như thế cũng khiến tôi coi thường anh, sau này anh giàu có hơn nữa thì không biết, anh có coi trọng mẹ con tôi không.
Tôi và anh yêu nhau từ những ngày hai đứa con khó khăn. Tôi luôn hi vọng mình và anh sẽ là một mái ấm hạnh phúc cho đến đầu bạc răng long. Anh chẳng giàu có, cũng chỉ bình thường, xuất thân tỉnh lẻ, còn tôi cũng vậy. Tôi nghèo hơn anh về mọi thứ, gia cảnh, công việc... Tôi cũng có chút tủi thân nhưng vì tình cảm, tôi gạt bỏ qua mọi thứ. Tôi vẫn yêu anh, quyết tâm lấy nhau.
Hôn nhân hạnh phúc, sau 3 năm, chúng tôi sinh một bé trai kháu khỉnh. Thời gian đó vì anh và tôi đều bận công việc nên chưa muốn sinh con. Khi công việc của anh ổn định, kiếm được nhiều tiền hơn, chúng tôi đã sinh một bé trai rất đáng yêu. Tôi và anh thực sự rất hạnh phúc với tổ ấm này, cuộc sống nói chung vui vẻ, ấm cúng. Tôi tư hào vì có người chồng luôn biết lo lắng cho gia đình, yêu thương vợ con như anh.
Rồi càng ngày, công việc của anh càng tiến triển, còn tôi thì cứ bình thường, lương vài triệu đủ mua rau cỏ. Anh kiếm được rất nhiều tiền, công danh phất lên như diều gặp gió. Anh hớn hở khoe với tôi về những thành tích anh đạt được và bảo, tương lai anh sẽ có thể lên chức. Ngày đó, vợ chồng còn chưa có tiền nên mọi thứ còn khó khăn, mỗi người một chiếc xe máy đi làm. Xe thì cũng không có tiền để đầu tư, nói chung, chồng muốn mà cũng không có.
Hôn nhân hạnh phúc, sau 3 năm, chúng tôi sinh một bé trai kháu khỉnh. Thời gian đó vì anh và tôi đều bận công việc nên chưa muốn sinh con. (ảnh minh họa)
Chỉ là khi công việc phất lên, chồng mới có điều kiện sắm cho mình một chiếc xe tốt tốt nhìn sang trọng hơn tí để đi. Còn tôi thì vẫn đi xe dream trước kia, khi mà nhà tôi cưới mua cho. Tôi không thích mua xe khác vì xe đó là kỉ niệm của gia đình tôi, cũng chẳng cần sang trọng gì cho cam. Vì mình đâu phải người giàu có gì, với lại, xe còn tốt thì mình còn đi.
Thế rồi một ngày đẹp trời, chồng thông báo với tôi rằng, anh được thăng chức. Chuyện này anh biết từ lâu rồi nhưng chưa chắc chắn nên chưa dám nói với tôi. Anh bảo, sếp cân nhắc anh từ lâu rồi và cho anh thời gian thử thách, muốn anh trở thành trưởng phòng mới của phòng kinh doanh. Anh vui mừng vô cùng và hôm nay, mọi việc đã thành hiện thực. Anh có được vị trí này thật sự đã là thành quả quá lớn. Thời gian qua tôi thấy anh cố gắng nhiều, cố gắng để được thăng chức. Cũng là sự nỗ lực của bản thân anh nên làm vợ, tôi thật sự mừng cho chồng mình.
Mấy ngày gần đó, anh mời bạn bè tới nhà ăn uống, tôi tự tay nấu nướng và chuẩn bị không biết bao nhiêu thứ. Nói thật, vừa tốn kém vừa mệt nhưng chiều theo ý chồng nên tôi đành làm. Tôi cũng vui cho anh nhưng lại thấy chạnh lòng vì từ nay công việc của anh sẽ bận rộn hơn nhiều với lịch trình tiếp khách và nhậu nhẹt. Tôi suy nghĩ khi công việc của mình chỉ nhàng nhàng nhưng rồi lại tự nhủ, rồi anh sẽ kiếm tiền, làm giàu, anh sẽ cho tôi và con được cuộc sống hạnh phúc!
Thế rồi một ngày đẹp trời, chồng thông báo với tôi rằng, anh được thăng chức. Chuyện này anh biết từ lâu rồi nhưng chưa chắc chắn nên chưa dám nói với tôi. (ảnh minh họa)
Điều đầu tiên anh yêu cầu tôi là thay đổi cách ăn mặc. Vì anh bảo, bây giờ vợ của sếp rồi thì phải ăn mặc cho đàng hoàng, sành điệu, có đi đâu thì đỡ mất mặt. Anh mua bao nhiêu quần áo về bắt tôi phải mặc theo sở thích của anh và giống mấy bà chị sang trọng ở công ty anh. Tôi không làm theo thì anh phật ý, anh khó chịu, anh bảo tôi là người không biết thương chồng, chiều chồng. Tôi đành phải chấp nhận nhưng bắt một người thay đổi phong cách ngay thật không dễ dàng gì.
Rồi chuyện thứ hai anh yêu cầu tôi làm thật khó. Anh bảo tôi phải thay ngay chiếc xe dream cũ rích mà bố mẹ tặng quà hồi môn con gái ngày con gái đi lấy chồng. Tôi nghe không lọt tai, nhất định không chịu vì đó là món quà ý nghĩa nhất của bố mẹ tặng tôi. Tôi muốn đi vì tôi đã gắn bó với nó rất lâu rồi. Món quà ấy có làm sao đâu, nó cũ nhưng không phải là không đi được, cũng chẳng ai chê bai chuyện đó cả. Thế mà anh bảo, đi xe đó ra ngoài người ta lại bảo không biết chiều vợ, rồi vợ trưởng phòng mà như thế thì mất mặt lắm, người ta cười cho.
Thú thực, cái chức trưởng phòng thì làm gì mà anh đã hống hách, giương oai? Nếu sau này anh lên phó giám đốc, giám đốc thì anh nghĩ sao? Tôi thật sự thấy mệt mỏi vì anh... (ảnh minh họa)
Nghĩ đến chuyện anh bắt tôi thay đổi cách ăn mặc đã quá lắm rồi, giờ thì bắt tôi đi xe khác. Tôi bực mình vô cùng, tôi không muốn làm chuyện đó. Giàu nghèo không quan trọng, quan trọng là vợ chồng thông cảm, sẻ chia và biết lắng nghe, thấu hiểu nhau. Anh mới lên chức trưởng phòng, có gì mà tó tát, sĩ diện? Anh bắt vợ anh làm vậy để mua mặt cho anh, nhưng dốt cuộc là anh muốn gì? Cái xe xấu lại làm ô uế thanh danh của anh hay sao? Trước đây anh nghèo, tới cái xe còn không có mà đi, giờ thì phụ bạc.
Thú thực, cái chức trưởng phòng thì làm gì mà anh đã hống hách, giương oai? Nếu sau này anh lên phó giám đốc, giám đốc thì anh nghĩ sao? Tôi thật sự thấy mệt mỏi vì anh...
Tôi quyết định không làm theo ý anh, anh thích sao thì thích. Tôi bực bội vô cùng, không thể nào chấp nhận cái tính sĩ diện của chồng, không bao giờ chịu thua chồng trong chuyện này. Phải cho anh thấy, đồng tiền và sự sĩ diện không tồn tại mãi mãi, cũng không mua được tình cảm. Anh đừng có có mới nới cũ, có giàu khinh nghèo. Tôi có thể chấp nhận những tật xấu của chồng nhưng xúc phạm gia đình tôi, bố mẹ tôi, khinh thường tôi, tôi không bao giờ bỏ qua. Chưa gì đã sĩ diện thử hỏi sau này anh làm ra trò trống gì không hay chỉ là mua danh bán tước?
Theo VNE
Cay cú 'chơi khăm' vợ của người yêu cũ Là để trả thù cô bạn thân đã cướp mất anh khỏi tôi khi chúng tôi còn là một cặp tình nhân đẹp thời sinh viên. Tôi và anh yêu nhau được gần 1 năm thì đùng một cái, anh nói lời chia tay. Tôi còn không hiểu chuyện gì xảy ra vì lúc đó, tình yêu của chúng tôi đang mặn nồng....