Tâm thư của gái ế 30: ‘Mẹ ơi, hãy thôi giục con lấy chồng!’
Hà cớ làm sao, mẹ cứ ngày đêm, trăm phương nghìn kế, tìm cách để ” tống khứ” con ra khỏi ngôi nhà của chúng ta. Con biết mẹ đã tìm đủ mọi cách, âm dương đều có cả. Nào là đi lễ tiền duyên cho con, rồi thì nhờ người này người kia mai mối. Nhưng…
ảnh minh họa
Mẹ yêu quý của con!
Con là con gái của mẹ, tuy con không được công dung ngôn hạnh mười phân vẹn mười như “con nhà người ta” – một nhân vật nào đó trong truyền thuyết – mà mẹ vẫn hay lấy ra để so sánh với con. Tuy vậy thì con thấy mình cũng không có tới nỗi nào quá tệ. Đặc biệt là sự hiện diện của con trong ngôi nhà này, đâu có chiếm quá nhiều diện tích. Vậy thì hà cớ làm sao, mẹ cứ ngày đêm, trăm phương nghìn kế, tìm cách để ” tống khứ” con ra khỏi ngôi nhà của chúng ta. Con biết mẹ đã tìm đủ mọi cách, âm dương đều có cả. Nào là đi lễ tiền duyên cho con, rồi thì nhờ người này người kia mai mối cho con.
Mẹ chỉ mong con nhanh nhanh chóng chóng được gả đi tới, một ngôi nhà nào đó. Mà mẹ cũng không cần bận tâm xem, ngôi nhà đó có thực sự phù hợp với con không, con có thực sự thích ngôi nhà đó hay không. Điều duy nhất có lẽ mẹ mong muốn là con được gả đi. Vì mẹ bảo, mẹ cũng rát hết cả tai với anh em, bạn bè, hàng xóm láng giềng. Họ nói mẹ có đứa con gái ế, chắc là con phải vô duyên lắm nên mới ế. Con không biết vì mẹ sĩ diễn, hay vì mẹ thương con, mà mẹ lại bận tâm tới những lời đàm tiếu đó. Hơn là mẹ thực sự quan tâm xem, con đang cảm thấy như nào.
Mọi người luôn nói, phim kinh dị đáng sợ lắm, nhưng với con thì phim kinh dị không đáng sợ, bằng hình ảnh gương mặt mẹ. Mỗi lúc mẹ nhận được thiệp của mấy người anh em bạn dì gần xa, mời mẹ đi ăn cưới con của họ. Mẹ cầm tấm thiệp mời trên tay phóng ánh mắt sát khí về phía con. Ánh mắt giống như một nồi lẩu thập cẩm pha lẫn đủ mọi trạng thái, vừa giận giữ, vừa ai oán vừa thê lương. Con biết nếu mẹ có một phép mầu, chắc chắn mẹ sẽ hô biến con để nhét lại vào trong bụng mẹ. Để khỏi phải nhìn thấy nó cứ lù lù một đống ế chỏng ế chơ thế này.
Thật lòng, đôi lúc con cũng cảm thấy có lỗi với bố mẹ, khi thấy họ hàng người ta lần lượt dựng vợ gả chồng cho con người ta, trong gia đình nhìn đi nhìn lại chỉ còn một mình con.
Có đôi lúc, con cũng nghĩ quẩn hay là thôi, cứ gật đầu một lần cho xong… cho xong và cho xong. Thế nhưng như một chị bạn của con từng bảo, nếu em vì sợ bố mẹ buồn mà vội vàng kết hôn với người em không yêu, thì lúc đó em có lỗi với không chỉ bố mẹ em, và còn với chính bản thân em. Con thấy chị ấy nói đúng, Chẳng nhẽ chỉ vì muốn bố mẹ khỏi buồn, mà con lại vội vàng lấy đại một người, để rồi dăm bữa nửa tháng con lại ôm quần áo về khóc lóc với mẹ, kể với mẹ về những bi kịch trong cuộc hôn nhân của con sao?
Mẹ thấy chị Hương nhà bác Lan hàng xóm nhà mình không? Lúc đó chị ấy 32 tuổi, mẹ chị ấy mẹ quá, mà chị ấy vội vàng lấy người đàn ông, mà chị ấy mới gặp được 10 lần qua mai mối. Lấy nhau về, chị ấy mới biết là đã sai. Chồng chị ấy và chị ấy khác nhau về văn hóa, về lối sống, về cách hành xử. Nhà chồng chị ấy cũng coi chị ấy như kiểu là một cái giẻ rách. May mà có con trai họ rước về. Chị ấy lấy chồng trong sự ép gả của bố mẹ chị ấy, và về nhà chồng với một tâm thế cúi đầu. Mẹ thấy chị ấy như vậy là hạnh phúc sao?
Con nghĩ, ngay cả bố mẹ sinh ra mình, còn không cảm thấy phải nâng niu quý trọng con của mình. Thì mong gì thiên hạ người ta nâng niu quý trọng. Bởi vậy, mẹ cứ vội vàng giục giã ép con đi lấy chồng, chính là mẹ đang làm mất đi giá trị của con. Mẹ đang tự biến con thành một đứa con gái ế, cần phải thanh lý đấy mẹ ạ.
Video đang HOT
Mẹ vẫn nói, mẹ mang nặng đẻ đau con ra. Nuôi con khôn lớn, điều duy nhất mẹ mong muốn, đó là nhìn thấy con đi lấy chồng, rồi sinh cho mẹ những đứa cháu ngoại. Con tự hỏi, tại sao mẹ không mong muốn cho con hạnh phúc, mà mẹ chỉ mong con lấy được chồng. Mẹ và rất nhiều người đang nhầm lẫn hai việc với nhau. Không phải cứ lấy chồng thì mới có thể hạnh phúc, và cũng không phải cứ lấy chồng thì mới có thể đẻ con. Con thấy giờ bạn bè của con nhiều người làm mẹ đơn thân lắm. Họ không muốn gặp phiền toái khi phải lấy chồng, không muốn gặp phiền toái với một mớ trách nhiệm ở đằng nhà chồng. Nên họ chọn cách đơn giản hơn, đó là tự sinh con và tự nuôi con một mình.
Con biết mẹ sẽ không bao giờ đồng ý cho con sống như vậy. Mà mẹ yên tâm, dù sao thì con cũng chưa đủ bản lĩnh để làm mẹ đơn thân đâu. Vậy nhưng con cũng chẳng việc gì phải vội vội vàng mà đi lấy chồng. Con sống cuộc đời của con cơ mà, việc gì con phải sống cuộc đời chỉ để hả lòng dư luận hả mẹ.
Mẹ đừng giục con lấy đại ai đó cho xong nữa mẹ nhé. Con ở nhà với bố mẹ cũng được nâng niu lắm mà, mẹ không nói ra nhưng con chính là bảo bối của nhà mình. Vậy mẹ đừng giục con lấy chồng nữa, chắc mẹ cũng biết chỉ có truyện cổ tích mới kết thúc viên mãn bằng đám cưới rình rang của cặp công chúa, hoàng tử nào đó. Vậy thì con sẽ không vội vàng đặt mình ngồi nhầm chỗ đâu mẹ.
Đừng thúc ép con lấy chồng nữa. Cho dù thế nào thì con vẫn sống thật hạnh phúc. Và mẹ hãy chỉ cần bận tâm, rằng con có thật sự hạnh phúc hay không nhé. Bởi rõ ràng đó mới thực là điều mẹ mong muốn ở con gái mình.
Con của mẹ! – Gái ế 30
Theo Afamily
'Chị đừng để em phải khuyên anh ấy nữa': Tâm thư khiến bà vợ nào cũng giật mình thon thót
Chưa đi quá xa so với giới hạn tình bạn nhưng cách mà cô gái trẻ giãi bày về người đàn ông "tri kỷ" của mình vẫn khiến không ít bà vợ phải giật mình thon thót về những mối quan hệ phức tạp xung quanh.
Đừng để em phải khuyên răn anh ấy nữa. (ảnh minh họa)
Những mối quan hệ bên ngoài của chồng luôn là sự đe dọa lớn tới hạnh phúc gia đình, theo suy nghĩ của các bà vợ. Bởi tuy "đầu gối tay ấp" mỗi ngày nhưng đôi khi sự xuất hiện của một kẻ thứ ba mới khiến các chị em thức tỉnh rằng cuộc hôn nhân của mình đang ở bờ vực rạn nứt. Trường hợp dưới đây có thể coi là một ví dụ điển hình.
Trên một diễn đàn khá nổi tiếng mới đây xuất hiện một tâm thư khá lạ lùng, người viết là một cô gái trẻ gửi tới vợ của người đàn ông "tri kỷ nhưng chưa hẳn là nhân tình". Trong đó, nội dung câu chuyện kể về một hoàn cảnh khá éo le trong đời thực: người đàn ông đã có vợ con, một cô gái trẻ vừa chấm dứt tình yêu đẹp dài 4 năm, hai người quen nhau trong một hoàn cảnh "oan gia ngõ hẹp" tại công ty nơi cả hai cùng làm việc và sau đó họ trở thành bạn. Những câu chuyện cứ ngày một gần gũi hơn cho đến khi anh bắt đầu mời cô đi dạo, cũng hay tâm sự chuyện trò trút bầu tâm sự về tình yêu, gia đình, cả về cô nhân tình cũ mà trước đây anh đã từng "tòm tem" mỗi khi gặp ức chế với vợ.
Một ngày nọ, cô gái bất ngờ nhận được cuộc điện thoại của vợ anh chàng "tri kỷ". Cô bắt đầu cảm thấy buồn về sự bế tắc của gia đình hai người và quyết định im lặng. Cho tới gần đây, những cuộc gọi liên lạc từ anh chàng đột nhiên trở lại và thậm chí còn nhiều hơn xưa. Bức tâm thư này được coi là một cách bộc bạch nỗi oan ức của cô gái, cũng thay lời "cảnh báo" tới người vợ kia về cách bảo vệ hạnh phúc sai lầm của mình.
Nguyên văn bức thư của cô gái trẻ gửi vợ của "tri kỷ":
Em chào chị!
Em hôm nay hơi rảnh rỗi nên viết được vài điều tâm sự, là muốn chị hiểu em hơn chút, hiểu anh hơn chút, đừng ghét em nữa, đừng giận anh nữa. Nha chị!
Em và anh nhà chị...
Một ngày đẹp trời anh ấy xuất hiện, trước đây dù làm cùng công ty nhưng em không hề biết anh ấy, đột nhiên anh ấy chuyển đến cùng văn phòng làm việc, đột nhiên anh ấy xuất hiện ở đây.
Em và anh nhà chị không quen nhau vì công việc, chỉ quen nhau vì 1 cái ghế, nghe thật ngố nhờ! 2 người tranh nhau 1 cái ghế, mà rõ ràng cái ghế đó dán tên em, là ghế em ngồi được cả mấy tháng rồi. Anh ấy chuyển văn phòng, được mua ghế mới, nhưng hôm đi công tác về thì cái ghế mất tích không lý do, rồi anh ấy lấy cái ghế của em và một mực khẳng định đó là ghế của anh ấy.
Rồi anh ấy và em quen nhau, đúng kiểu oan gia ngõ hẹp, chạm trán thường xuyên từ lúc đi ăn, đi lấy nước đến lúc chui ra từ nhà vệ sinh, lấy xe... nhìn nhau là ghét cay ghét đắng, chắc cũng vì cái ghế...
Anh nhà chị vời em, chỉ cùng văn phòng, không cùng công việc, không tác nghiệp gì với nhau nhưng cũng chẳng hiểu từ khi nào bọn em hay nói chuyện với nhau hơn, nói đủ thứ trên đời, là tâm sự hỏi han công việc đến chuyện tình cảm riêng tư. Em biết anh đã có vợ và một cậu con trai, mối tình đẹp đẽ 8 năm mới đơm hoa kết trái, gia đình hạnh phúc như thế khiến em ngưỡng mộ vô cùng. Lúc đó em cũng muốn mối tình 4 năm của em đi đến hồi kết, nhưng đời không như mơ, bọn em chia tay đúng cột mốc 4 năm.
Em buồn lắm, khóc cũng nhiều, có khi cả cái văn phòng đó biết, em ít nói chuyện với anh hơn, vì anh hay trêu em: "Cô ế rồi, người như cô thì lấy đâu ra người yêu". Rồi sao? Em không rõ nữa, anh ấy thấy em mắt đỏ hoe không ngẩng mặt lên nhìn ai nên anh ấy thương cảm chăng? Một ngày đẹp trời khác, tầm 9h tối anh ấy nhắn tin rủ em đi dạo, hờ, rõ ràng không đứng đắn mà, nên em không đồng ý.
Đến 3 ngày sau anh ấy lại nhắn 1 tin nhắn như thế nữa, sau khi đi đá bóng về, rủ đi bộ hóng gió, đúng những ngày buồn bã, em như vớ được 1 cái phao, và gật đầu cùng anh ấy đi bộ ở cổng trường gần chỗ em ở. Những câu chuyện nói với nhau buổi tối đó rất nhiều, em nghĩ chị cũng chưa từng được nghe đến đâu, chị nên dành chút thời gian riêng tâm sự với anh ấy vào thời tiết thu còn đẹp như thế này. Em hứa là, hôm đó chỉ nói chuyện, không có gì xa xôi hơn.
Rồi anh ấy hay nhắn tin cho em, hay gọi cho em hơn, và hay tìm đến chỗ em hơn. Mãi đến cái hôm số máy anh gọi cho em nhưng là giọng chị hỏi trong điện thoại em mới biết, anh có thời gian nói chuyện với em là khi chị vắng nhà, về quê với ông bà chăm em bé mới sinh. Nực cười có chút chua chát là tự nhiên em thấy buồn trong lòng. Đã buồn vì người này, bây giờ lại buồn vì 2 người khác, rồi, sau đó em im lặng.
Cũng lâu lắm rồi chị nhỉ? Chị hẳn là có nhớ ra em?
Nhưng chị ơi, gần đây anh ấy lại hay nhắn tin hay gọi điện chị ạ, anh ấy tâm sự nhiều lắm, làm sao em có thể không nghe? Rằng anh chị cãi nhau, chị ghen tuông gì đó, nhà cửa sao đó, bố mẹ nội ngoại thế nào, công việc sao sao đó nữa.
Chị à, 2 anh chị yêu nhau 8 năm, anh ấy từng có người yêu ở ngoài chị còn tha thứ được mà, sao mấy chuyện nhậu nhẹt chị không bỏ qua được? Chị à, chị giữ lấy anh ấy đi, em không có can đảm đứng ở phía sau khuyên răn anh ấy về nhà sớm, về nhà ăn cơm với cả nhà nữa đâu, em mệt mỏi rồi. Em không rõ 2 người cãi nhau như nào, cũng không tin 99% lời anh ấy nói, em càng không có sức làm phiền 2 người, em chỉ thương cảm cho con trai anh chị, nếu cứ tiếp tục thì sẽ ra sao?
Anh thì nói hơn 1 tuần nay không ăn cơm nhà rồi, hoặc đi ăn uống với đồng nghiệp hoặc ăn bún bò bún chả, ăn linh tinh rồi mới về nhà, vì chị ở nhà không phần cơm anh. Về tới nhà không ai nhìn ai, không ai nói với ai câu gì. Anh chơi với con rồi đi ngủ. Sáng dậy chị còn cáu gắt nói này nọ thì ai chịu được. Anh nói sáng nào anh cũng dậy sớm đi chợ, mua đồ, chiều về nấu cơm đàng hoàng rồi tắm cho con, rồi đưa con đi dạo, chỉ vì 1 tối xuống gặp đồng nghiệp về muộn mà chị cáu giận tới bây giờ. Chị à, nhậu nhẹt cũng 1 tuần đôi bữa là nhiều rồi, hơn tuần nay anh lang thang ở đâu chị có biết không?
Chị dịu dàng đi, tươi cười mỗi khi a ấy đi làm và nhắn tin nhẹ nhàng bảo anh ấy về sớm ăn cơm nhà, hãy nấu cơm phần anh ấy, buổi chiều hãy cùng nhau đi dạo, tâm sự, tùy 2 người. Mà chị nấu cơm đi, để cho anh đi chợ nấu ăn suốt em cũng thấy bá đạo rồi.
Tha cho em, đừng để em phải khuyên răn anh ấy nữa. Còn cần biết chuyện gì liên quan tớinhân tình cũ của anh ấy thì cứ liên hệ với em. Em nắm được hết rồi.
Đến mệt với 2 người.
Không cần biết đúng sai ra sao, tốt nhất làm vợ thì nên chủ động mềm mỏng và buộc chồng theo kiểu mềm mỏng. Phụ nữ bây giờ không ngại bỏ chồng, nhưng giữ chồng thì vẫn tốt hơn ạ.
Chúc gia đình anh chị sớm ổn định lại!
Em.
Theo Phununews
'Gái ế' học thức cao được mai mối với anh ghi lô đề đầu phố 30 tuổi, người ta mặc định rằng chúng tôi là một món hàng ế, không còn lựa chọn, mặc định rằng cánh cửa để chúng tôi có thể yêu theo ý mình đã khép lại. Bạn bao nhiêu tuổi? 27, hay 29 hay 30? Bạn chưa lấy chồng phải không? Thế có người yêu chưa? Chưa à? Ờ thế thì ế rồi đấy...