‘Tâm thư’ con gái gửi bồ nhí của bố
Mẹ con bảo cô không phải tướng cướp, không phải cướp biển, không phải cướp ngân hàng, cũng không phải phù thủy. Cô rất xinh là đằng khác, cô cũng rất dịu dàng và ngọt ngào.
“Con chào cô.
Con tên là Mai Anh – con gái bố Trọng và mẹ Thư. Cô có biết con không? Bố con có bao giờ kể với cô về con không?
Lâu lắm rồi bố con không về nhà, con hỏi thì mẹ bảo bố con bị cô bắt cóc mất rồi. Con tưởng chỉ trẻ con như bọn con mới bị người xấu bắt cóc, chứ bố con lớn đùng thế ai thèm bắt cóc làm gì?
Lần đầu tiên con nghe thấy có phụ nữ làm cướp đấy cô ạ. Chắc cô phải oách lắm nhỉ? Nhưng mẹ con bảo cô không phải tướng cướp, không phải cướp biển, không phải cướp ngân hàng, cũng không phải phù thủy. Cô rất xinh là đằng khác, cô cũng rất dịu dàng và ngọt ngào.
Thế tại sao cô lại bắt bố con? Cô bắt bố con về làm gì hả cô? Cô có đánh bố con không? Con xem trên ti vi thấy bọn bắt cóc hay đánh người lắm. Bố con có bị ốm, có bị đau không hả cô?
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Cô ơi, cô thả bố con ra đi! Con với mẹ nhớ bố con lắm rồi!
Bố không ở nhà, mẹ con chẳng cười, chẳng nói nhiều với con như trước. Nhiều lúc mẹ còn cáu gắt với con đấy.
Con khoe mẹ con được điểm 10 môn toán mẹ cũng chẳng vui gì cả. Trước đây, mẹ suốt ngày xoa đầu con bảo: “Mai Anh ngoan nhất nhà!”. Nhưng bây giờ con có chơi ngoan cho mẹ làm việc mẹ cũng chẳng khen con gì hết. Buồn thế đấy cô ạ!
Nhiều lúc mẹ cứ im lặng như tượng, con sợ lắm cô ạ! Con hát, con múa cho mẹ xem, mẹ cũng chẳng vỗ tay nữa. Mẹ hết yêu con rồi phải không cô?
Đêm nào mẹ con cũng khóc làm con phải khóc theo đấy cô ạ. Mẹ con khóc sưng đỏ cả mắt, con thương mẹ lắm. Thế mà lúc con dỗ mẹ, bảo mẹ là: “Mẹ đừng khóc nhè nữa!” thì mẹ lại càng khóc to hơn. Cô có biết làm thế nào cho mẹ con nín khóc không?
Con buồn không có ai chơi nên cứ phải chơi với con chó Mi-lu lông xù. Trước đây bố con cũng quý nó lắm. Con với bố cứ chiều chiều lại dắt nó đi dạo. Nó thông minh lại ngoan ơi là ngoan.
Nhưng khi con kể với nó là con nhớ bố lắm, nó lại không thèm trả lời con gì cả. Chán lắm cô ạ! Có khi nó cũng nhớ bố con ấy, nhưng nó lại chẳng thể nói được.
Cô ơi, sao cô bắt cóc bố con lâu thế? Con nhớ hôm ông ngoại đưa con đi nhận phần thưởng sơ kết học kì I về thì mẹ ôm con khóc, bảo bố bị bắt cóc rồi. Đến bây giờ con sắp được nghỉ hè rồi mà cô vẫn chưa thả bố con về là sao hả cô?
Con nhớ bố con lắm rồi, thật đấy cô ạ! Bố hứa mua cho con búp bê mới nhưng bố chưa kịp mua thì đã bị cô bắt cóc mất rồi. Bố còn hứa đưa con đi công viên nước chơi và dạy con tập bơi nữa.
Mùa hè đến rồi, lớp con các bạn được đi công viên nước hết rồi cô ạ. Nghe các bạn ấy kể chuyện vui ơi là vui. Có mỗi con chưa được đi thôi.
Dạo này con không phải đi học nên ban ngày mẹ đưa con sang nhà ông bà ngoại chơi, tối mẹ tan làm mới đón con về. Ông bà ngoại tốt với con lắm, nhưng con vẫn thấy nhớ bố cô ạ.
Con để phần bố cây kem ốc quế con thích ăn nhất trong tủ lạnh mà mãi bố chưa về. Cô bảo với bố con là, bố không về nhanh là con ăn hết không phần bố nữa đâu đấy!
Mặc dù con không thích cô phải vào tù tẹo nào nhưng nếu cô không thả bố con về thì con sẽ đi báo chú công an bắt cô vì tội bắt cóc đấy!
Con bảo mẹ thế nhưng mẹ lại nói rằng chú công an cũng không bắt được cô, chỉ khi nào cô tự thả bố con thì bố mới về với con được thôi. Thế nên con đành viết thư gửi cho cô xin cô thả bố con về.
Cô ơi, cô thích món đồ chơi nào? Hay là con cho cô con búp bê đẹp nhất của con, rồi cô trả lại bố cho con nhé. Con búp bê ấy mẹ mới mua cho con đấy cô ạ, mẹ sợ con chán vì không có bố chơi cùng ấy mà. Nó biết hát, biết nói “I love you” đấy cô nhé! Đảm bảo cô sẽ thích cho mà xem!
Hay là con cho cô mấy bức tranh con vẽ nhé! Bố con ngày trước thích lắm, cứ khen con vẽ đẹp mãi đấy cô ạ. Bố còn đóng khung treo chúng lên tường nữa cơ.
Tạm thời con chưa nghĩ ra cái gì nữa có thể cho cô. Nhưng cô thích gì cứ nói với con, con với mẹ sẽ cho cô, miễn là cô trả bố về cho con.
Cô ơi lúc nào cô đọc được thư này thì cô thả bố con ra nhé! Con định viết thư cho bố bảo bố về với con, nhưng mẹ bảo bây giờ bố bị cô giam cầm không thể nhận thư của con được nên con viết tâm thư cho cô. Cô nhắn với bố con là con và mẹ, thêm con Mi-lu nữa đều nhớ bố con lắm, cô nhé!
Con cảm ơn cô!
Theo Tiin.vn
Tôi yêu anh, bất chấp anh đã có vợ
Từ khi gặp anh, tôi mới biết thế nào là yêu và hạnh phúc. Ở bên anh, tôi luôn có cảm giác được che chở và được bảo vệ. Anh biết tôi nghĩ gì, muốn gì và anh biết cách làm cho tôi vui. Vì vậy mà một cô gái trẻ trung, xinh tươi, chưa kết hôn như tôi lại rất yêu anh dù anh là người đã có vợ.
Ảnh minh họa
Dù là một cô gái nông thôn từ nhỏ gắn bó với cuộc sống lam lũ vất vả nhưng tôi lại rất ưa nhìn và lôi cuốn bởi đôi mắt đen huyền lúng liếng cùng hai má núm đồng tiền. Có lẽ vì vậy mà vừa chân ướt chân ráo bước chân vào cổng trường Đại Học tôi đã có không ít chàng trai trong lớp và cùng khoa để ý làm quen.
Người tình đầu tiên của tôi là một chàng trai cùng lớp. Vì cùng hoàn cảnh xa quê nên chúng tôi dễ đồng cảm với nhau và cố gắng bảo nhau cố gắng học tập và ở lại Hà Nội lập nghiệp. Từ khi yêu nhau chúng tôi luôn ở bên nhau, sáng cùng nhau lên giảng đường học, chiều lên thư viện học bài, tối cùng nhau đi học thêm ngoại ngữ. Biết chuyện chúng tôi yêu nhau, bạn bè trong lớp lẫn trong khoa không ít người ghen tỵ vì cả tôi và người yêu của tôi năm nào cũng có học bổng của trường.
Thấy tôi vừa học giỏi vừa xinh xắn nên dù đã có người yêu, tôi vẫn nhận được không ít lời tỏ tình của các chàng trai khác. Một trong số họ có Tuấn - người học trước tôi một khóa. Không hiền lành, chân thật như người yêu của tôi, Tuấn đẹp trai, ga lăng và rất biết cách lấy lòng phụ nữ. Ban đầu tôi không để ý Tuấn vì tôi chúa ghét loại đàn ông "lẻo mép" như Tuấn. Nhất là nghe mọi người nói Tuấn thay người yêu như thay áo mà hầu hết người yêu của Tuấn đều là hoa khôi của trường. Tôi càng tỏ ra phớt lờ thì Tuấn càng quyết tâm tán tôi cho bằng được. Và rồi để làm quen với tôi Tuấn đưa ra lý do muốn thuê tôi làm gia sư cho em gái Tuấn vào các buổi tối khiến tôi cũng khó từ chối. Dù cũng đắn đo trước sau nhưng nghĩ đến chuyện có thêm thu nhập đỡ bố mẹ thì tốt quá nên tôi bỏ qua tất cả mà nhận lời đồng ý.
Vì tôi không có xe phải đi xe buýt nên tối nào Tuấn cũng qua phòng trọ đón tôi. Mải mê vừa đi học vừa đi dạy nên tôi gần như không có thời gian người yêu mình của mình. Nghe tôi nói đi gia sư để kiếm thêm thu nhập nên người yêu tôi cũng không nói gì. Nhưng vài lần bắt gặp Tuấn đến đợi tôi ở phòng trọ anh tỏ ra khó chịu, rồi nghe ai nói gì đó nên anh luôn tra hỏi tôi về nhà lúc mấy giờ, và vì sao về muộn thế. Tôi giải thích thế nào anh vẫn không hiểu mà còn nghi ngờ tôi đi chơi với Tuấn nên mới về muộn. Rồi chúng tôi xảy ra cãi vã, mâu thuẫn ngày càng lớn dần.
Những ngày lễ tôi không biết vô tình hay cố ý Tuấn luôn đến lớp tôi tặng tôi những bó hoa hồng thật lớn trong sự ngỡ ngàng của tôi và mọi người. Người yêu tôi đã nhiều lần không kìm chế được chạy đến dằng lấy bó hoa trên tay tôi ném thẳng vào mặt Tuấn khiến tôi quá xấu hổ và thất vọng. Không còn cách nào khác, dù vẫn còn yêu anh tôi bắt buộc phải chia tay anh trong nước mắt và nuối tiếc.
Từ đó, Tuấn càng quan tâm và chia sẻ với tôi mỗi khi tôi buồn. Dần dần tôi cũng đã đón nhận tình cảm của Tuấn. Yêu Tuấn tôi được chiều chuộng rất nhiều, hết chở tôi đi ăn ở những nơi đắt tiền còn mua tặng tôi những món quà đắt tiền mà trước đó tôi chưa bao giờ được người yêu cũ dành tặng.
Ban đầu tôi thấy mãn nguyện với những gì Tuấn dành cho tôi. Có điều Tuấn lại rất gia trưởng và độc đoán. Tuấn năm lần bảy lượt cấm tôi không được đi học ngoại khóa, không giao lưu bạn bè với ai vì Tuấn sợ Tuấn sẽ như người yêu trước của tôi. Tôi hiểu Tuấn yêu tôi, muốn tôi là của riêng Tuấn nên tôi cũng đồng ý với một điều kiện những dịp ngoại khóa của nhà trường tổ chức tôi phải được tham gia. Tuấn đồng ý vì Tuấn biết Tuấn sẽ đi cùng tôi. Nhưng dần tôi càng thấy mệt mỏi vì làm gì ở đâu Tuấn luôn kìm kẹp khiến tôi ngạt thở. Đến mức tôi không thể chịu đựng được nữa.
Cuối cùng tôi đòi chia tay nhưng Tuấn không chịu. Chúng tôi dằng co nhau, đỉnh điểm nhất Tuấn đến tận lớp tôi làm ầm lên khi thấy tôi đi tình nguyện cùng mấy anh trong khoa. Vừa xấu hổ, vừa nhục nhã vì đây là lần thứ 2 tôi bị hai người đàn ông yêu tôi làm tôi mất mặt trước mặt bạn bè, thầy cô. Lúc đó, tôi chỉ muốn độn thổ để không ai nhìn thấy mình. Bỏ chạy về phòng trọ tôi liền gọi điện cho em gái Tuấn từ nay không đến gia sư nữa.
Từ đó tôi quyết định đóng chặt trái tim mình và dồn toàn bộ thời gian lẫn tâm chí để ôn thi tốt nghiệp ra trường đi làm.
Với tấm bằng loại ưu tôi dễ dàng xin được một công việc ở lại Hà Nội và không nghĩ gì tới chuyện yêu ai. Hễ có chàng nào có tình ý với tôi là tôi lại thấy chột dạ sợ sệt vì những gì đã qua. Nếu nghe ai đó nói rằng chàng ấy thế này thế khác là tôi tìm cách lảng tránh. Quả thực cả hai người đàn ông mà tôi đã yêu dù rất yêu tôi nhưng không ai hiểu tôi, họ không biết nên làm thế nào để tốt cho tôi. Họ nông nổi và luôn làm tôi thất vọng. Họ không hiểu tôi cần gì, nghĩ gì mà họ chỉ biết làm theo ý mình. Lý do đơn giản vì họ quá trẻ, không có kinh nghiệm nên dù họ không mang cho tôi cảm giác che chở, được bảo vệ khi ở bên họ.
Làm cùng phòng với tôi có trưởng phòng Minh hơn tôi 7 tuổi. Anh luôn khiến tôi tin tưởng và dễ chịu mỗi khi ở bên anh. Ban đầu vì biết anh đã có vợ nên tôi luôn xem anh như một người anh mà không hề đề phòng. Thấy tôi nhanh nhẹn, dễ mến nên anh luôn tỏ ra ưu ái tôi. Mỗi khi tôi có khó khăn trong công việc hay những có tâm sự anh luôn biết cách làm cho tôi vui và cho tôi những lời khuyên giúp tôi vượt qua. Tôi cũng không ngại cởi mở lòng mình với anh và anh cũng vậy.
Dần dần chuyện gì đến cũng đã đến, chúng tôi gắn bó và có tình cảm với nhau. Thời gian ở bên anh tôi thực sự hạnh phúc vì anh luôn làm cho tôi vui. Anh mang lại cho tôi cảm giác luôn được anh che chở, được bảo vệ. Cảm giác này mà trước đó chưa bao giờ tôi có được. Chúng tôi ngập tràn trong hạnh phúc mà quên đi tất cả. Anh nói tôi mới là tình yêu đích thực của anh, chưa bao giờ anh được ai quan tâm, chia sẻ như tôi. Nhất là vợ chồng anh nhiều năm nay đã không còn tình cảm, họ sống với nhau vì trách nhiệm mà thôi. Từ lâu, anh làm gì, ở đâu, anh vui hay buồn cũng chỉ có mình anh. Nghe anh chia sẻ tôi càng thương anh và muốn gần anh ở bên anh để anh không bao giờ phải cô đơn hay buồn nữa.
Và rồi, trong một chuyến công tác vào Sài Gòn chúng tôi đã thực sự thuộc về nhau. Tôi đã dành tất cả những gì đẹp nhất của đời người con gái cho anh mà trước đó tôi luôn gìn giữ. Anh càng tỏ ra yêu tôi hơn vì anh là người đàn ông đầu tiên khám phá tôi.
Tưởng như sẽ không còn gì hơn nữa vì tôi đã thuộc về anh. Bất ngờ anh xin nghỉ phép một thời gian để giải quyết chuyện gia đình. Tôi đã nghĩ vì anh thực sự yêu tôi và muốn chung sống cùng tôi nên anh mới có quyết định quan trọng đó. Niềm vui chưa kịp nở trên môi thì tôi nhận được tin anh xin nghỉ hẳn vì đã xin được một chỗ làm khác"ngon" hơn. Tôi vội vàng gọi điện cho anh thì anh nói anh bận sẽ liên lạc với tôi sau.
Chiều nay một mình tôi lặng lẽ đi về, chưa bao giờ tôi thấy cô đơn như lúc này. Tôi yêu anh và dành cho anh tất cả. Không lẽ tôi đã sai hay vì tôi là người thứ ba xen vào cuộc hôn của anh nên tôi mãi mãi chỉ là người đến sau?
Anh ơi, tình yêu đâu có lỗi hay chỉ vì anh đã có vợ nên em không được phép yêu anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người đàn bà suýt bỏ quên tình yêu lớn! Những gì trái với quy luật tự nhiên đều không tránh khỏi hệ lụy. Đàn bà họ sợ cái trạng thái "ngờ", đặc biệt là trong tình yêu. Những gì họ coi là chân tình, là thống thiết, là yêu, có đôi khi lại biến dạng thành một thứ cảm xúc hỗn loạn, méo mó khác. Tiếng cười nói râm ran, những tiếng...