Tấm thiệp của em!
Ngày ấy chúng tôi còn nhỏ lắm! Còn bây giờ chị đã có gia đình, tôi là sinh viên đi học xa nhà.
Mùng 8 tháng 3 của chị là những buổi chiều cắt cỏ ngoài đồng
Ngày đó thiệp mùng 8 tháng 3 rẻ lắm! Một nghìn mua được 5 cái. Tôi xin t.iền mẹ mua tặng bạn gái trong lớp. Năm đó tôi học lớp 6, do còn thừa một tấm nên đem về cho chị. Nhìn ánh mắt chị, tôi biết chị cũng thích. Có nhiều hôm tôi trộm nhìn chị đem tấm thiệp tôi cho ra xem. Đôi bàn tay chị hằng ngày cấy hái, chai sần vậy mà trở nên nhẹ nhàng với tấm thiệp thế. Hình ảnh ấy tôi không làm sao quên được. Khi đó tôi hiểu lẽ ra tôi nên tặng chị một tấm chứ không phải vì thừa mới đem cho chị.
Năm sau và những năm sau nữa, cứ mùng 8 tháng 3, ngoài tặng mẹ, tôi luôn dành tặng chị một tấm thiệp đẹp nhất. Chị lại mỉm cười và cảm ơn tôi rối rít. Thói quen tặng chị một tấm thiệp cũng bắt đầu từ ngày đó.
Chị không may mắn như tôi, không được học hành đầy đủ. Chị về nhà chồng khi tròn 18 t.uổi. Bao nhọc nhằn hằn lên đôi bàn tay và gương mặt chị, vậy mà chị vẫn đẹp.
Thời gian trôi nhanh, đi học xa nhưng năm nào cũng vậy, tôi nhớ đến chị và gửi tấm thiệp mừng với những câu chúc đơn giản. Chị bảo tôi bày đặt làm gì cho tốn t.iền, song tôi biết chị rất vui. Lần nào chị cũng cảm ơn và giữ gìn những tấm thiệp tôi tặng. Chị chăm chỉ viết thư để dặn dò tôi từng chuyện lớn chuyện nhỏ. Giờ tôi đã là một chàng trai cao lớn, không còn là cậu em bé xíu đòi chị cho đi cấy lúa thuở ấu thơ.
Gần hai mươi năm trôi qua, chị vẫn vậy!
Cứ mỗi lần về quê là hai chị em tâm sự việc học tập của tôi và chuyện gia đình của chị. Chị lại cười và dặn tôi: “Em đã lớn, phải cố gắng học thật tốt để bố mẹ vui lòng”. Lúc nào chị cũng dặn dò tôi như vậy. Gần hai mươi năm trôi qua, chị vẫn vậy. Chị đẹp với đôi má lúm đồng t.iền và một nụ cười tươi.
Giờ quê tôi đang vào vụ cấy. Người người lại ra đồng, nhà nhà lại lo cấy hái. Tôi nhớ cảm giác lạnh buốt của miền Trung quê mình, nhớ những ruộng nước lưng lửng mò mẫm để đặt mạ xuống chân ruộng, nhớ những người đội nón lá thồ phân, gánh mạ. Cái cảm giác ấy gần gũi biết bao. Tôi nhớ chị quần ống thấp ống cao lúc nào cũng nở nụ cười, nhớ những gì mà chị đã dành cho tôi.
Mùng 8 tháng 3 đến rồi. Lại một cánh thiệp mừng gửi đến chị gái với lời chúc đơn giản: “Em yêu chị”.
Có lẽ lúc này chị cũng đang đưa tay cấy lúa. Nhưng tôi vẫn biết chị đang mỉm cười. Trong ánh nắng chiều tà, tự nhiên tôi thấy lòng vui lạ. Tôi thoáng thấy nụ cười chị đâu đây…
Theo Bưu Điện Việt Nam